Hunt vuốt vuốt mũi: “ Có phải trông mình xoàng quá không?”
Cậu bước lên thềm cũng vừa lúc đụng trúng Donald, một tay đua có tiếng của đội Sauber. Tên này xếp thứ ba trong chặng đua trước, đương khi tiền đồ xán lạn, đến mỹ nữ bầu bạn cũng sẽ là người nổi bật. Hai vị đứng hôn hít thân mật ngay trước cửa được một hồi, Donald mới chậm rãi giao chìa khóa.
Người phục vụ đang định nhận, ai ngờ Donald lại ném chìa khóa về hướng Hunt.
Hunt đút tay túi quần ngửa người về sau, chìa khóa rơi ngay trước mũi chân cậu.
“Này!” Donald nhướng mày liếc Hunt tỏ ý: “Sao đến cả chìa khóa mà cậu cũng không bắt được thế hả”.
Hunt vẫn đút tay vào túi nhìn tên kia, sau đó thong thả rút thiệp mời, đưa cho bảo vệ.
Phục vụ lúc này mới vừa vội vàng xin lỗi Hunt vừa nhặt chìa khóa lên.
Hunt ngắm nghía bản thân rồi lại quan sát người phục vụ, dù hai người đều mặc comple… nhưng mình cũng đâu đến nỗi giống nhân viên chứ?
“Là do khí chất.”
McGracy, đồng đội… à, phải nói là kẻ thù của cậu mới đúng vừa đi lướt qua bên người cậu, vừa tiện thể cười nhạo một tiếng.
Hunt sờ gáy, suy tư trăm mối cũng chẳng thể hiểu khí chất của mình với người phục vụ giống nhau ở đâu.
Dạ tiệc linh đình, rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới truyền thông cũng được mời tới đây. Giám đốc đội đua và những tay đua nổi tiếng đều bị quây xung quanh, tất nhiên… kẻ nhàn rỗi như cậu không nằm trong số đó.
May thay, đồ ăn ở đây không tệ chút nào.
Hunt rất hưởng thụ cảm giác không có ai làm phiền, chẳng bị ai chú ý, mình thích ăn gì thì ăn nấy này. Nước tương có bị dính lên mặt cũng chẳng sao, không cần phải bận rộn ứng phó với cánh nhà báo và đám đồng nghiệp như những tuyển thủ có tiếng… Đời người ngắn ngủi, sao phải dành thời gian vốn để hưởng thụ cho việc xã giao?
Hunt vừa lòng ăn xong một phần điểm tâm, đang định đi tới bàn khác thì có một nhân viên phục vụ đặt khay đựng đồ vào tay cậu: “Xin lỗi nhé, sếp cho gọi tôi, anh làm thay tôi một lát được không! Cảm ơn!”
Hunt trợn mắt nhìn đối phương bỏ đi, lại ngắm cái khay trong tay mình.
McGrady vừa khéo nhìn thấy cả liền đặt luôn ly rượu rỗng lên chiếc khay Hunt đang bưng: “Phiền cậu quá, cậu nhân viên”, còn tiện tay để một đô tiền boa lên nữa.
Hunt hơi nheo mắt lại, thì ra McGrady vẫn còn giận vì chặng đua trước mình không cản Duchovny!
Từ từ, có lẽ không phải vì chặng đua, mà vì quả bom nước trong nhà vệ sinh chăng?
Nhớ ra chuyện này, Hunt cười cười nhét một đô vào trong túi, toét miệng với McGrady, nói với gã bằng khẩu hình: Cảm ơn nhé.
Quả nhiên McGrady lộ vẻ mặt muốn phát điên nhưng đành kìm nén.
Hunt liền thấy sảng khoái.
Ngay lúc ấy, những ai có mặt trong bữa tiệc đều bị sự xuất hiện của một người thu hút sự chú ý, khiến ánh nhìn đổ dồn về phía kia.
Hunt cũng nâng mắt nhìn theo, là giám đốc đội đua Ferrari, đi bên cạnh còn có Vann Winston với sự tồn tại khó lòng phủ nhận.
Hôm nay, hắn khoác lên mình một bộ lễ phục thuần đen tựa như không có bất kì cách điệu nào, nhưng kiểu dáng càng đơn giản lại càng tôn lên mạnh mẽ vẻ nam tính ẩn tàng nơi đường cong của vai lưng của hắn.
Còn cả đôi chân kia nữa, mỗi bước đi đều mang lại cho người nhìn cảm giác hưởng thụ.
Trung tâm của buổi dạ tiệc từ thiện này là ai, không cần nói cũng rõ.
Thế nhưng dù có gặp ai, nhiều nhất Winston cũng chỉ nghiêng đầu chào hỏi, phong độ trò chuyện chứ không hề mỉm cười; thậm chí ngay cả khi người chủ trì buổi dạ tiệc từ thiện này đến bắt tay, hắn cũng chỉ gật gật đầu mà thôi.
“Có phải vì tên này đã tiêm chất độc gì đó vào người nên cơ bắp, mặt mũi mới cứng đơ ra như thế, muốn cười cũng không cười nổi không?” Hunt xoa xoa cằm.
Vẻ hờ hững của Vann Winston không khiến mọi người thấy đó là kiêu ngạo. Dù biết hắn mãi mãi chỉ có một biểu cảm, mọi người vẫn tựa như thiêu thân vây quanh hắn, không biết mệt mỏi là gì.
Lại có một người nữa đặt ly rượu rỗng vào cái khay bên cạnh cậu, ánh mắt tỏ ý: Sao cậu lại làm biếng thế?
Hunt bĩu bĩu môi, thầm nghĩ, ta đây ăn thêm một miếng gato nữa rồi sẽ rút lui.
Khi chuẩn bị rời chỗ đi tìm đồ ngon, cậu bỗng vô tình liếc mắt nhìn về phía Winston, phát hiện dù Winston cầm ly rượu trong tay vốn như bình thản nghe người chủ trì nói chuyện, thế nhưng đường nhìn của hắn lại xuyên qua vai đối phương, xuyên qua kẽ hở giữa các quan khách, rơi xuống người Hunt.
Đường nhìn kiểu ấy không hề mang chút tình cảm nào, Hunt vốn cho rằng Winston quá chán ngán với vị chủ trì dông dài nên mới tìm cho mình một điểm nhìn khác, nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra nguyên nhân dường như không phải vậy…
Hắn nhìn từ ánh mắt cho đến sống mũi của cậu, chậm rãi lướt xuống, thâm nhập vào cổ áo, rồi càng lúc càng sâu…
Hunt quay mặt đi.
Có lẽ là vì không khí váng vất hơi men trong dạ tiệc làm mình không quen lắm.
Cậu nghiêng đầu, ngón tay nới nới cái nơ cổ ra.
Chỉ chớp mắt sau, Hunt đã cảm thấy da cổ mình như bị thiêu cháy. Cậu vô thức lại nhìn về phía Winston đang đứng.
A… người khác chắn mất rồi.
Quả nhiên chỉ là ảo giác.
Hunt rẽ sang một hướng khác, nhìn thấy bánh vị chanh loại nhỏ.
“Tuyệt, lâu rồi không ăn loại này.”
Hunt nâng mắt lên, ánh nhìn của cậu lại một lần nữa vô tình chạm phải ánh nhìn của Winston. Vô hình trung, có một dòng sức mạnh ngược hướng lao về đây, đập thật mạnh vào thân mình cậu, khiến tất cả những vật ngoài thân che lấp cậu rách toạc trong khoảnh khắc. Mình mẩy phát nóng một cách kì lạ, máu dồn cả về phía dưới, Hunt muốn thu tầm nhìn về, thế nhưng cậu cảm thấy mình như bị lực hấp dẫn của đối phương bao vây, không thể đổi chiều.
“Buổi đấu giá hôm nay xin lập tức được bắt đầu!”
Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn cả về phía sân khấu diễn ra buổi đấu giá, trong đó có cả tầm mắt của Winston.
Hunt cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Lúc nãy có lẽ chỉ là ảo giác thôi… Mình với Winston mới chạm mặt nhau tổng cộng có hai lần: Một lần ở nhà vệ sinh, một lần ở siêu thị, người kia hẳn không cần phải dùng cái ánh mắt thù địch như vậy để nhìn mình chứ!
Sau khi nói xong một đống những lời sáo rỗng, vị chủ trì mới đi vào chủ đề chính.
“Tất cả số tiền đấu giá được trong buổi đấu giá hôm nay sẽ được chuyển vào quỹ từ thiện trợ giúp những bệnh nhân ung thư máu của Ferrari! Sau đây, mời quý vị xem món hàng đấu giá thứ nhất— Găng tay được “Cá mập trắng” Charles, tay đua số một đã hai lần liên tiếp giành cúp F1 Grand Prix sử dụng trong chặng đua vừa qua!”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Giá khởi điểm là năm nghìn đô la Mỹ!”
Hunt vừa cười vừa ăn bánh chanh.
Giá khởi điểm những năm nghìn đô, không biết còn tưởng là giá của bức tranh nổi tiếng đương thời nào!
Ái dà, có lẽ mình nên nghe lời Marcus phấn chấn lên, đợi đến khi nổi tiếng rồi, găng tay mình đã dùng dù không bán được giá đến năm nghìn đô, ít nhất cũng phải được năm trăm đô chứ?
Rồi mỗi chặng ông sẽ thay một đôi!
Rốt cục, đôi găng tay của “Cá mập trắng” Charles bán được hai mươi nghìn đô.
Hunt bất giác cảm thán: F1 quả nhiên không phải “một trong những”, mà phải là môn thể thao đốt tiền nhất thế giới mới đúng.
“Món đồ đấu giá thứ hai tiếp sau đây— chiếc áo phông Vann Winston đội Ferrari đã từng mặc khi thi đấu!”
Quanh người Hunt vang lên một tràng âm thanh kích động.
“Giá khởi điểm cũng là năm nghìn đô!”
Người chủ trì còn chưa giới thiệu xong, vòng đấu giá đã bắt đầu.
“Sáu nghìn đô!”
“Bảy nghìn!”
“Tám nghìn!”
…
Hunt gật gù nghe tiếng đấu giá bên tai, gương mặt mang vẻ khá khó hiểu.
Chỉ là một chiếc áo phông trắng mà thôi, tại sau sau khi để Winston mặc rồi lại đáng tiền đến thế?
Cuối cùng, không ngờ giá tiền vọt lên đến năm mươi nghìn đô.
Hunt cảm thấy mình nghẹn bánh chanh khó chịu quá, phải uống thêm ngụm nước thôi.
Ai ngờ cậu vừa xoay người liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi với hai mắt đẫm lệ đang được cha an ủi.
“Đừng buồn, con yêu. Cha quen biết với huấn luyện viên chiến thuật bên Ferrari mà. Đợi khi dạ tiệc kết thúc, cha sẽ nhờ ông ta lấy giúp cho một chiếc áo phông của Winston nhé?”
Nhưng cô gái kia vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Nói thật, Hunt có chút hoài nghi: trong số những fan nữ tham gia đấu giá kia, có bao nhiêu người thật sự hiểu về F1?
“Con gái à, tin cha được không?” Người cha kia định lau nước mắt cho con gái, thế nhưng cô gái nhất quyết ngoảnh mặt đi.
Hunt thấy thông cảm cho người cha nên chỉnh lại cổ áo của mình, bước đến bên cạnh cô gái.
“Này, có phải cô rất thích Vann Winston không?”
“…” Cô gái tuy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hunt nhưng vẫn gật đầu: “Đúng.”
“Vậy cô có biết sau mỗi một chặng đua F1, thể lực mà tuyển thủ đua xe tiêu hao cũng tương đương vận động viên marathon không?”
Cô gái lại gật đầu, vẫn không hiểu vì sao Hunt lại đột nhiên nói những lời này.
“Vì thế, sau mỗi chặng đua, một tay đua sẽ mất khoảng ba lít nước. Lượng nước này đều thấm cả vào áo phông… Vì vốn là một chiếc áo lót thấm mồ hôi chính hiệu nên tôi đoán nó sẽ nồng nặc mùi của Winston… Không biết ngửi có nhức mũi không nhỉ?” Hunt nhún nhún vai, tiếp tục nhìn cô gái.
“Anh… anh bệnh à!” Cô gái tức giận xoay người đi mất.
Hunt sờ mũi thấp giọng tự nói một mình: “Tôi bệnh á? So với những kẻ bỏ ra năm mươi nghìn đô để mua một cái áo thấm mồ hôi của đàn ông, tôi vẫn còn bình thường chán.”
“Tôi chẳng có mùi gì cả, chẳng biết cậu có thất vọng không.”
Giọng nói lạnh lùng như tiếng ly bạc chạm nhau trong gian phòng trống vang lên từ phía sau lưng cậu, sống lưng Hunt đờ ra, dù chỉ nghe người kia nói có mấy câu, cậu vẫn nhận ra đó là giọng Winston.
Hắn… Hắn đến đây từ khi nào thế?
Tên này không phải nên đi nói chuyện với người chủ trì hoặc công ty tài trợ quảng cáo gì đó hay sao?
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Nè, không phải anh là người Anh sao? Sao tôi đi siêu thị ở New York cũng đụng mặt anh được?
Winston: Vì kiếp trước cậu kể với tôi, sau chặng đua về đến nhà, cậu đi siêu thị không mang đủ tiền.