Anh Đến Với Hoa Hồng

Chương 5



“Cái gì! “An Tĩnh mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại, không ngờ rằng Lý Văn lại có thể chạy trốn từ trong tay mình, xem ra đám thuộc hạ của cô thời gian gần đây thật là làm ăn chẳng ra gì.

“Tô Ninh, cậu chắc là biết nên làm sao! “

“ Dạ, xem lại đám thuộc hạ của chúng ta. “

“Vậy được rồi, đừng làm phiền tôi ngủ nữa.” Nói xong là ngã ra giường, tìm kiếm cái gối và một tư thế thoải mái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tô Ninh nhìn bộ dạng lão đại nhà mình, thật là không còn chỗ nào để nói, chị An cái gì cũng tốt chỉ là lúc nào cũng ham ngủ!

“Chị An à, em không biết... có chuyện có nên nói hay không.” Tô Ninh chần chờ mở miệng.

“Ừ, chuyện gì. “An Tĩnh mơ hồ đáp lại.

“Chị..., chị có phải đã thích cảnh sát Thẩm không, nhóm chúng ta ai tinh mắt một chút cũng đều đã nhận ra đó. “

“Tô Ninh, cậu nhiều chuyện quá rồi, tôi hi vọng sẽ không nghe thấy những chuyện như thế nữa.” An Tĩnh đôi mắt lạnh lùng cảnh cáo nhìn Tô Ninh. Tô Ninh vội vàng dùng tay che miệng lại phóng một cái ra ngoài.

Tối hôm đó, An Tĩnh bước vào quán bar Ám Dạ, nghe đám đàn em nói chỗ này có người buôn bán ma túy, không biết là tên khốn nào không muốn sống dám bán ma túy trong địa bàn trông coi của cô, thật là to gan.

An Tĩnh ăn mặc quyến rũ, trang điểm khá đậm, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, vừa bước vào quán bar đã hấp dẫn hầu hết đám đàn ông đê tiện, nhưng cũng chưa có ai nhận ra cô.

An Tĩnh vô cùng tự tin thể hiện một tư thế gợi cảm đi ngang qua, mặt không đổi sắc tiến về khu phòng riêng biệt.

Hành lang không có một người nào, An Tĩnh vội vàng đến cửa phòng VIP, cúi người ghé vào trên cửa lắng nghe, chỉ có thể nghe được một ít tiếng động truyền ra.



Đột nhiên hành lang có tiếng bước chân, An Tĩnh đẩy ra cánh cửa đối diện muốn trốn vào, may mắn cho cô là cửa không khóa, An Tĩnh lách người một cách nhanh chóng, rồi lẹ làng đóng cửa lại, chống lưng lên cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai tiếng mở cửa đóng cửa ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trong phòng, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô gái vừa mới xông vào kia.

An Tĩnh không ngờ trong phòng lại có người, cô xấu hổ lên tiếng: “À... chào!”

Người đàn ông nhìn cô gái ăn mặc thiếu thốn nói: “Tôi không cần hầu rượu, cô có phải đã đi nhầm rồi không.”

Cái gì, hầu rượu, người đàn ông này không có mắt nhìn hay sao? Thôi bỏ đi, chị đây cũng không so đo với anh làm gì.

“Ông chủ... rõ ràng anh đã gọi người ta, mà bây giờ không thừa nhận là sao, thật là không có lương tâm...em sẽ đau lòng đó.” Nói xong liền đi đến bên cạnh người đàn ông, bắt lấy cánh tay hắn, đặt lên trước ngực mình, tức khắc bầu ngực run rẩy như sóng trào.

Thân thể người đàn ông lập tức cứng đờ, muốn lấy tay ra, nhưng trong lúc vậy thì hình như là càng chạm vào lung tung hơn, hắn liền không dám chuyển động nữa.

An Tĩnh nhìn phản ứng thú vị của hắn, đột nhiên vui vẻ đến mức cười ra tiếng, hơi thở nóng rực phả lên cổ hắn, người đàn ông lập tức cảm thấy rờn rợn trên da.

Nhìn hình dạng đẹp mắt của hắn, An Tĩnh cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô không nói gì vì nhìn kỹ hơn vào sau tai của hắn, tức khắc đã biết hắn là ai, hèn gì lại không thấy chán ghét.

Thẩm Kình vẫn còn chưa biết mình đã bị phát hiện, chỉ một lòng muốn thoát khỏi sự khiêu khích của An Tĩnh, bởi vì thân thể đang mất khống chế, nổi lên phản ứng.

An Tĩnh biết là hắn, càng thêm bạo gan hơn, môi ngậm lấy vành tai Thẩm Kình, qua lại liếm mút, đầu lưỡi trêu chọc, bàn tay dò dẫm tiến vào bên trong quần áo Thẩm Kình, vuốt ve cơ bắp rắn chắc của hắn, ngón tay nắm lấy đầu v* Thẩm Kình, vừa xoa vừa nắn, khiêu khích hắn, cho đến khi đầu v* bắt đầu đứng lên cứng ngắt lập tức, thay đổi trận địa, đặt tay lên đũng quần hắn.

An Tĩnh kề miệng sát vào tai Thẩm Kình, thấp giọng nói: “Cảnh sát Thẩm, anh cứng quá rồi... “
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.