Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 8: Cuộc đời tươi đẹp



“Anh Hạ, tôi đưa cô nhóc này về trước nhé.” Cổ Thành chỉ về phía thầy dạy số sàn của chiếc xe tập lái biển “N91”: “Anh với anh Tăng nhớ nhắc bọn họ tập lái nghiêm túc đấy.”

Thầy Hạ kinh ngạc nhướng mày bên thấp bên cao, nhanh mồm hỏi Cổ Thành: “Một mình anh đưa con bé về á? Vì sao? Đừng nói là nó... nó sẽ thành bà chủ thật nhé?”

“Bà chủ gì?”

“Chiều nay con bé ấy bảo với tôi là chưa biết chừng một ngày nào đó nó sẽ trở thành bà chủ trường lái, không cho tôi la nó.” Thầy Hạ tủi thân mách: “Anh Hai à, con bé ấy học hành chểnh mảng lắm luôn! Anh không biết đâu, nó... nó còn lì hơn cả mấy thằng con trai ấy! Anh đừng có bị nó câu mất nhé...”

“Thôi thôi.” Cổ Thành không kiên nhẫn xua tay ngắt lời thầy Hạ: “Chân em ấy bị trẹo, cứ gào đau suốt nên tôi mới đưa về.”

“Đi đôi giày gót mảnh thế tới tập xe không trẹo mới lạ đấy.” Thầy Hạ cực kỳ bất mãn về tác phong của Giang Ánh Nghê: “Tôi đề nghị con bé đổi giày thể thao, nó bảo tôi là nó không có. Tôi khuyên nó nên mua một đôi, nó lại bảo nó không có tiền mua. Sếp à, anh nghe xem, thế chẳng phải là công khai chống đối tôi à? Không biết bao lâu rồi tôi chưa gặp học viên phản nghịch như thế nữa!”

Cổ Thành đáp nhẹ tênh: “Ngày mai anh phê bình em ấy nghiêm khắc chút là xong mà.”

“Nhỡ đâu có ngày con bé ấy trở thành bà chủ thật rồi trả thù tôi thì sao?” Thầy Hạ lại bắt đầu mở máy hát: “Anh xem nó trông quyến rũ y như yêu tinh mà lại còn nuôi ý đồ với anh nữa...”

Cổ Thành chẳng muốn nghe Lão Hạ dông dài thêm: “Tôi đi trước nhé."

“Ơ kìa anh Hai!” Thầy Hạ níu chặt lấy Cổ Thành tận tình khuyên can: “Có khi trẹo chân là khổ nhục kế của con bé ấy đấy, anh đừng để nó lừa...”

“Biết rồi, OK.” Cổ Thành vỗ vai thầy Hạ: “Anh rảnh quá rồi đấy.”

Lúc Cổ Thành quay lại xe, Giang Ánh Nghê đang cúi đầu bóc móng tay. Bộ móng màu tím khoai môn bị cô bóc từa lưa trông phát thảm,( mảng màu vơi dần đi để lộ màu móng tay trắng hồng. Mái tóc ngắn của cô giờ hơi rối, sợi tóc loà xoà mỗi khi cô cúi đầu, thường che mất phần gò má.

Trước kia anh từng thấy đám gái phố đèn đỏ sơn móng tay màu tím khoai môn này. Hồi đó anh thấy con gái sơn màu này trông quê một cục, hôm nay nhìn Giang Ánh Nghê bỗng có suy nghĩ khác. Hóa ra vấn đề không phải là màu sơn móng tay, mà là tay... Nếu tay thon trắng thì sơn màu gì cũng đẹp.

“Anh nhìn chằm chằm tay em làm gì?" Giang Ánh Nghê không ngẩng lên, hỏi với giọng lả lơi: “Chú đang nghĩ bậy bạ gì thế?”

Cổ Thành nghiêm mặt lái xe, lảng tránh câu hỏi vừa rồi của Giang Ánh Nghê: “Về tiệm trang điểm hay về nhà?”

“Tiệm trang điểm chính là nhà em, em ở luôn đó.” Giang Ánh Nghê cười hì hì nói: “Vậy nên sau này mình hẹn chịch thì tới chỗ em không tiện đâu, ngay cả giường cũng chả có. Tốt hơn hết là tới nhà anh, chắc nhà anh có giường chứ hả?”

"Giang Ánh Nghê, gạ tình một gã đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi vui lắm à?” Cổ Thành đanh giọng hỏi.

“Đương nhiên là vui rồi, không vui sao em phải làm.” Giang Ánh Nghê nói: “Chú thử gạ tình em nào nhỏ hơn mười mấy tuổi là biết có vui hay không ngay." 

Cổ Thành chọn cách im lặng.

Tới cửa tiệm trang điểm Trân Trân là 6 giờ 5 phút. Bình thường giờ này Giang Ánh Nghê đã mở tiệm, hôm nay Hoa Hồng vẫn là vị khách đến sớm nhất, ả đang đứng trước cửa tranh thủ ăn tối trong lúc chờ chủ tiệm mở tiệm. Bữa tối nào của ả cũng là một bịch bánh soda cracker vị truyền thống và một hộp sữa chua vị táo đỏ.

Hôm nay Hoa Hồng mặc một bộ váy liền bó sát có viền ren màu đen trông mạt hạng phối với đôi tất đen. Đám dân ở khu gần đó đi ngang,( vừa liếc mắt đã biết Hoa Hồng làm nghề gì. Cô ả đứng trước cửa tiệm trang điểm, cũng không để tâm tới ánh mắt khinh thường của đám người đi ngang mà yên lặng ăn bánh.

“Tới rồi.” Cổ Thành dừng xe hỏi: “Tự xuống xe được không?”

“Không được, đau lắm." Giang Ánh Nghê làm bộ đáng thương: “Chú bế cháu xuống nhé? Được không?”

“Bế thì quên đi.” Cổ Thành lờ tịt trò làm nũng ăn vạ của Giang Ánh Nghê: “Cùng lắm thì đỡ em vào tiệm thôi.”

“Thế thì đỡ em xuống xe đi.” Giang Ánh Nghê bĩu môi: “Chú à, chú chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì hết.”

Cổ Thành đáp lạnh tanh: “Đừng có làm nũng nữa, tôi không đổ kiểu này đâu.”

“Thế chú đổ kiểu nào?” Lúc được Cổ Thành dìu, Giang Ánh Nghê cố ý dán sát người anh.

Cổ Thành không muốn đếm xỉa tới con nhóc thần kinh rung rinh này, im lặng đỡ cô đến cửa tiệm trang điểm.

“Trân Trân?!” Hoa Hồng thấy Cổ Thành đỡ Giang Ánh Nghê đi tới thì thấy lòng tụ đủ đắng cay, cái bánh soda cracker vị truyền thống bốn tệ đang cầm trên tay bỗng dưng bỏ đi thì uổng mà ăn tiếp cũng chẳng xong. Cảm giác “hèn mọn” chết tiệt đột nhiên dâng trào. Lúc người qua đường nhìn Hoa Hồng với ánh mặt khinh bỉ bọn gái ngành, cô ả không thấy hèn mọn; nhưng giờ đây khi thấy Giang Ánh Nghê được Cổ Thành đỡ tới trước mặt mình, ả lại cảm thấy bản thân vô cùng rẻ rúng.

“Cô chờ lâu rồi à? Tôi sẽ vào tiệm trang điểm cho cô ngay.” Giang Ánh Nghê có tùy tiện đến đâu thì vẫn cực kỳ chuyên nghiệp khi nhắc đến công việc, dù sao thì cô vẫn phải dựa vào nó để nuôi sống bản thân.

“Không vội không vội.” Hoa Hồng nhẹ nhàng hỏi: “Cô sao thế? Bị trẹo chân lúc tập xe à?”

“Ừ, hễ nhắc là sầu hết cả người.” Giang Ánh Nghê vịn Cổ Thành để thẳng người dậy, từ từ ngồi xổm xuống mở khóa cửa cuốn, sau đó đẩy cửa lên nghe soạt một tiếng. Tiếng kim loại rỉ chát chúa nghe còn chói tai hơn cả tiếng thủy tinh vỡ.

Trong âm thanh ầm ĩ đó, Hoa Hồng cố lấy hết dũng khí để mỉm cười bắt chuyện với Cổ Thành: “Chào anh Cổ.”

“Chào cô.” Cổ Thành lịch sự chào lại cô ta, nhưng thật ra anh chẳng có chút ấn tượng nào về cô ả, hay nói đúng hơn là anh chẳng có chút ấn tượng nào về bọn gái từng tiếp mình.

Hoa Hồng dịu dàng hỏi: “Đêm nay anh có tới Thời Đại Vàng không?”

Giang Ánh Nghê đang đẩy cửa cuốn bỗng khựng tay lại. Lòng dạ đàn bà xưa giờ đều thâm sâu như nhau. Đàn bà ấy à, nhất là trong phố đèn đỏ, đừng thấy bọn họ không học hành gì mà lầm, toàn là các nhà chiến lược bẩm sinh đấy. ( Đương nhiên, đám gái đẹp trong số đó chẳng những là nhà chiến lược mà còn là diễn viên tài ba.

“Tối nay tôi có việc khác rồi.” Thái độ của Cổ Thành với Hoa Hồng rất lạnh nhạt xa cách.

“Vậy được rồi.” Hoa Hồng thoáng mất mát nhoẻn cười: “Em đã học thuộc bài hát tiếng Anh anh chọn lần trước mà em không biết hát nên tính hát cho anh nghe... Hẳn là không có dịp nhỉ?”

Giang Ánh Nghê vịn bàn đứng trong tiệm trang điểm, lạnh lùng nhìn đôi gái điểm và khách chơi ngoài cửa tiệm. Ánh đèn trắng lờ nhờ trong tiệm rọi xuống khiến sắc mặt cô trông tái nhợt. Cô chòng chọc nhìn Cổ Thành như thể đang đứng trước kẻ địch mình căm hận.

Cuộc chiến bùng nổ trong thầm lặng.

“Tối mốt nhé.” Cổ Thành như cố tình nói cho Giang Ánh Nghê nghe, thậm chí anh còn nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân với Hoa Hồng: “Cho cô một cơ hội nữa.”

Hoa Hồng mừng quýnh: “Thật ạ? Anh Cổ hứa rồi đấy nhé, em sẽ cố gắng hát hết sức mình.”

“Hứa đấy.” Anh lia mắt sang cô nhóc Giang Ánh Nghê đang tức đến độ mắt sắp bắn ra lửa thì thốt nhiên thấy lòng sướng rơn, cả thể xác và tinh thần đều phởn phơ.

Ai bảo cô nhóc này không biết trời cao đất dày là gì, cứ suốt ngày khiêu khích kẻ xấu chứ. Nếu không dạy cô một bài học thì không còn gì để nói.

“Thế tối mốt gặp nhé.” Hoa Hồng đỏ ửng mặt như thiếu nữ ngây thơ vừa chớm yêu. Mãi đến khi chiếc Ford trắng của Cổ Thành khuất xa, cô ả mới xoay người đi vào tiệm trang điểm Trân Trân.

Giang Ánh Nghê bực dọc ngồi trên ghế lướt điện thoại, nói lạnh tanh: “Rửa mặt nhanh lên rồi lại đây trang điểm.”

“Ừ.” Hoa Hồng lả lướt đi tới bồn rửa cạnh cửa tiệm trang điểm, thong thả vặn vòi nước rỉ sắt ra. Lúc vẩy nước lạnh lên mặt, Hoa Hồng sung sướng mỉm cười.

Cô ở đã nhặt lại “sự tự tin” trước mặt Giang Ánh Nghê.

Rửa mặt xong, Hoa Hồng lau khô nước rồi ngồi vào trước gương trang điểm ngắm nhìn khuôn mặt trưởng thành quyến rũ của mình. Nếu không đắc tội má mì thì cô ta đã thăng lên cùng cấp với Lệ Bình và Lộ Lộ từ đời nào rồi.

“Trân Trân, sao cô lại bị trẹo chân thế?” Hoa Hồng hỏi.

"Mang giày cao gót không hợp tập xe.” Giang Ánh Nghê tỉ mỉ đánh lớp kem nền rẻ tiền cho Hoa Hồng. Cô nói chuyện với giọng đều đều nên Hoa Hồng không biết cô đang tức.

Vốn cũng chẳng có gì đáng tức, Giang Ánh Nghê tự nhủ.{BƠ BỤI BẶM}

Hoa Hồng lại nói: “Anh Cổ ga lăng thật đấy, cô bị trẹo chân là anh ấy tận tình đưa cô về luôn.”

“Ờ.” Giang Ánh Nghê nhanh chóng đánh xong kem nền cho Hoa Hồng, lấy bút vẽ mày cho cô ta với kiểu mày ngang Hàn Quốc.

“Trân Trân, tối mốt cô vẽ mày lá liễu cho tôi nhé, tôi muốn trông dịu dàng hơn chút.” Hoa Hồng nói.

“Mày lá liễu hợp với mặt trái xoan hơn.” Giang Ánh Nghê ám chỉ kiểu ấy không hợp với Hoa Hồng.

“Tôi muốn thử xem sao.” Hoa Hồng chụm hai tay trước ngực: “Tối mốt tôi còn tính đổi loại nước hoa khác."

“Mấy loại nước hoa bọn cô mua ấy à... Thà không xịt còn hơn.” Giang Ánh Nghê chê thẳng thừng không nể nang gì: “Dầu thơm Lục Thần còn dễ ngửi hơn mấy thứ nồng nặc mùi hóa chất bọn cô mua.”

“Nước hoa tôi mua khó ngửi thế thật à?” Hoa Hồng nghiêm túc hỏi: “Có phải mùi nồng quá không?”

“Ừm hừm.” Giang Ánh Nghê bật đại một bài nhạc hơi nổi lên, vừa trang điểm cho Hoa Hồng vừa lắc lư đầu phiêu theo tiếng nhạc trông rất đầy phớt đời của nghệ sĩ.

Hoa Hồng than: “Tôi mong đến tối mốt quá đi mất! Trân Trân, giờ tôi chỉ ước gì có thể nhảy qua ngày mai luôn.”

“Cô cứ nằm mơ đi.” Giang Ánh Nghê bĩu môi: “Làm ơn giùm cái, anh ta chỉ là khách chơi thôi, cô kích động cái nỗi gì.”

“Tôi biết.” Hoa Hồng cãi: “Nhưng anh ấy thực sự không giống những gã khác.”

Giang Ánh Nghê vờ như không có chuyện gì nói: “Cô thích là được... À mà anh ta muốn cô hát bài gì thế?"

“Burning, tôi học lâu lắm rồi.” Hoa Hồng đắc ý khoe: “Tuy tôi phát âm tiếng Anh chả ra làm sao nhưng lại hát hơi bị hay. Tối mốt chắc chắn tôi sẽ bỏ bùa được anh ấy. ”

"…. Bài của Maria Arredondo ấy à?”

Cô ca sĩ này là một trong số ít nghệ sĩ nước ngoài mà Giang Ánh Nghê nhớ được tên.

“Ừ.” Hoa Hồng hỏi: “Trước kia cô từng nghe bài này rồi à?”

Đâu chỉ từng nghe, nhạc chuông điện thoại của cô chẳng phải Burning sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.