Tại Vườn Địa Đàng – Quán bar mới mở ở khu Hối Hâm thành phố Vũ Hán.
Ánh đèn sặc sỡ mờ ám chiếu khắp mọi ngóc ngách hoà cùng tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc.
“Sếp Hàn, nhỏ em này của em uống được lắm.” Hoa Hồng gần như dán cả người mình lên người Hàn Kỳ Quang, mỗi ánh mắt nụ cười đều quyến rũ tận xương tủy.
“Thế à?” Hàn Kỳ Quang khoác vai Giang Ánh Nghê, say đến đỏ bừng mặt, hà hơi vào cổ cô: “Không nhìn ra em uống giỏi thế, còn nhỏ mà không lo học hành, chắc chơi bời với nhiều anh lắm rồi đúng không? Hả?”
“Ghét sếp Hàn ghê cơ.” Giang Ánh Nghê nở nụ cười duyên: “Ai còn nhỏ mà không lo học hành nào? Do người ta học không vô chứ bộ, đâu phải ai cũng có thể tốt nghiệp trường danh giá như anh.”
Hàn Kỳ Quang nhe răng cười, để mặc Giang Ánh Nghê rót Louis XIII vào ly cho gã. Gã càng uống càng cợt nhả, bàn tay bắt đầu lướt trên cặp mông vểnh của cô: “Em có biết nhảy không? Lên nhảy một bài cho anh xem đi.”
Gã bảo cô lên múa cột.
Hoa Hồng vẫn còn chút tình nghĩa, nũng nịu nói: “Sếp Hàn, em nó làm chuyên viên trang điểm thì nhảy kiểu gì được? Để em lên nhảy cho anh xem nhé, em nhảy bốc hơn nó nhiều.”
“Không được, hôm nay anh muốn xem cô ta nhảy.” Hàn Kỳ Quang nhất quyết không chịu: “Eo thon thế này chắc xoắn sung phải biết.”
“Nếu sếp Hàn muốn xem thì em đành bêu xấu vậy.” Giang Ánh Nghê lén nháy mắt với Hoa Hồng, ý dặn cô ả tiếp tục chuốc rượu và tán dóc với Hàn Kỳ Quang.
Dứt lời, cô bước lên sân khấu ngay, bắt đầu múa cột chung với đám vũ công ăn mặc hớ hênh. Giang Ánh Nghê đứng sau đám kia học nhảy rất nhanh.
“Ra đằng trước mà nhảy.” Hàn Kỳ Quang nhìn lên sân khấu, vừa say vừa điên gào lên: “Em trốn ra sau kiểu đó anh chẳng thấy đâu cả.”
Giang Ánh Nghê thầm chửi mười tám đời nhà gã, nhưng vẫn bước tới chỗ ống thép đằng trước với vẻ lả lơi, tuy động tác của cô không đạt chuẩn nhưng cũng có nét hấp dẫn riêng.
Hàn Kỳ Quang híp mắt lại ngắm Giang Ánh Nghê, vừa giở trò bậy bạ với Hoa Hồng vừa chỉ lên sân khấu bình luận về cô.
“Sếp Hàn, điện thoại anh reo kìa.” Hoa Hồng nhắc.
“Ơ, ai lại gọi giờ này?” Hàn Kỳ Quang bực bội mò điện thoại, nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, ấn nút nghe rồi thô lỗ hỏi: “A lô? Ai đó?”
“Tao là Cổ Thành.”
Nghe thấy cái tên này, Hàn Kỳ Quang hơi tỉnh rượu, lập tức cảnh giác hỏi: “Mày gọi cho tao làm gì?”
Đầu kia lạnh lùng hỏi: “Nửa tháng nữa sẽ có Giải đua Pikes Peak, mày dám đua với tao không?”
Giải đua Pikes Peak (PPIHC) là giải đua đường núi có tổng cộng 156 khúc cua, trong đó phần cuối lộ trình có một khúc cua nằm ở độ cao 12,750 feet tên là “Động không đáy” cực kỳ nguy hiểm, nếu mất lái ở đây có thể sẽ rơi thẳng xuống vực sâu 6000 feet. Mặt khác, vì cả đường đua đều nằm ở khu vực núi có độ cao từ 3000 đến 4000 mét nên không khí rất loãng. Đâu là thử thách khắc nghiệt với các tay đua do hiệu suất động cơ thường giảm 30% so với bình thường và rất có thể động cơ quá nóng do khoonh khí loãng gây ra. Bởi vậy, PPIHC luôn được đánh giá là một giải đua khắc nghiệt trong giới đua việt dã.
Hàn Kỳ Quang đã tỉnh hẳn rượu, men say không sót lại gì. Cổ Thành bị điên à? Suốt mười năm qua anh không hề chạm vào xe đua, ấy thế mà vừa quay lại giới đã khiêu chiến giải đua khó nhất nhì hành tinh? Đúng là liều mạng thật.
Phải nhận lời khiêu chiến của Cổ Thành sao? Hàn Kỳ Quang thấy rất băn khoăn. PPIHC vô cùng nguy hiểm, với trình độ hiện nay của gã thì đừng nói là thắng Cổ Thành mà bảo đảm an toàn khi thi đấu đã khó khăn rồi.
Cổ Thành đợi suốt một phút, thấy gã im ru bèn cười khẩy hỏi: “Sao, không dám à?”
“Sao tao lại không dám!” Hàn Kỳ Quang hùng hồn nói: “Chẳng qua tao sợ mày không chạm vào xe đua suốt mười năm sẽ thua thê thảm thôi.”
“Ha.” Cổ Thành cười khẽ, kích đểu với giọng khinh miệt: “Năm đó mày chậm hơn tao tận 20 phút, chẳng biết sau mười năm liệu có chậm hơn hẳn 2 tiếng không nhỉ?”
Trong giới đua xe, chỉ 1 giây chênh lệch cũng tạo cách biệt lớn lao, nói gì đến 20 phút. Năm đó Hàn Kỳ Quang khiêu chiến đội xe EN chẳng khác nào rước nhục vào thân, bây giờ nếu gã thắng Cổ Thành sẽ vớt vát được chút thể diện.
Nhưng sao Cổ Thành vừa quay lại giới đua xe đã chủ động khiêu chiến gã vậy? Chẳng lẽ Cổ Thành đã biết chân tướng chuyện năm xưa? Hàn Kỳ Quang bỗng rét run người.
“Trân Trân! Nhảy mệt rồi thì xuống uống rượu với sếp Hàn đi!” Hoa Hồng thấy Giang Ánh Nghê nhảy đến mồ hôi mồ kê đầm đìa trên sân khấu, bắt đầu loạn nhịp vội ra trước sân khấu gọi: “Cô nghỉ một lát rồi nhảy tiếp!”
Múa cột rất mất sức, nhất là với loại người bình thường luôn lười vận động như Giang Ánh Nghê. Cô mới cố sức học nhảy một hồi mà người ngợm đã nhũn hết ra. Vừa rồi mới uống kha khá rượu, giờ lại múa cột khiến dạ dày Giang Ánh Nghe quặn lại, trán cũng bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
Hoa Hồng cũng không rõ rốt cuộc mình là bạn hay thù của Giang Ánh Nghê, nhưng ai cũng có lòng trắc ẩn, ả không muốn Hàn Kỳ Quang hành Giang Ánh Nghê tới mức ấy.
Hoa Hồng rúc vào lòng Hàn Kỳ Quang, đoán vừa rồi người ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng ả gọi “Trân Trân”.
Cổ Thành biết cái tên “Trân Trân” này. Cả anh lẫn đám gái phố đèn đỏ đều tưởng đó là tên thân mật của Giang Ánh Nghê.
“Mày đang ở quán bar nào đó?” Cổ Thành hỏi.
Hàn Kỳ Quang căng thẳng hỏi lại: “Mày tính làm gì?”
“Tìm người.” Cổ Thành đáp cộc lốc.
Anh không rõ “Trân Trân” ở đầu kia có phải là Giang Ánh Nghê không, nhưng anh biết hiện nay Giang Ánh Nghê đang làm cho Thiệu Thu Ngọc nên rất có thể cô sẽ chạm mặt Hàn Kỳ Quang. Hàn Kỳ Quang là một kẻ độc ác nham hiểm, nếu Giang Ánh Nghê thật sự tới quán bar với gã thì hậu quả khôn lường.
“Tao ở Vườn Địa Đàng, quán bar mới mở khu Hối Hâm đấy.” Hàn Kỳ Quang cố tiếp thêm can đảm cho chính mình: “Mày muốn giáp mặt khiêu chiến cùng được, tao lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Mày nghĩ nhiều quá, tao không tới tìm mày.” Cổ Thành nói xong là cúp máy luôn.
Hàn Kỳ Quang bỏ điện thoại xuống, mắng Hoa Hồng: “Ai cho phép con đấy nghỉ ngơi? Sao em dám tự tiện quyết định thay anh hả?”
“Người ta là chị em tốt với con bé ấy mà.” Hoa Hồng làm bộ chim nhỏ nép vào người Hàn Kỳ Quang, nói lẫy: “Vốn dĩ nó có biết múa may gì đâu, người ta không nỡ thấy nó khó xử thôi… Sếp Hàn đừng giận có được không?”
“Nhảy tiếp cho anh!” Sau khi nhận lời khiêu chiến của Cổ Thành, Hàn Kỳ Quang tức điên người, bèn trút hết cơn giận vào đàn bà. Hắn chỉ vào Giang Ánh Nghê đang tính xuống nghỉ: “Nếu nhảy đẹp anh sẽ thưởng tiền, còn nhảy xấu thì đứng đó nhảy cả đêm cho anh! Nghe rõ chưa hả?”
Giang Ánh Nghê thầm chửi nhảy mả mẹ mày chứ nhảy. Nếu tối nay cô không ủ mưu với Hoa Hồng để moi tin tức bê bối của tập đoàn Hàn Thị từ miệng Hàn Kỳ Quang thì bây giờ làm gì có chuyện cô chịu múa cột ngoan ngoãn thế này.
Thôi, cứ coi như đang vận động giảm béo đi. Múa cột vẫn tốt hơn hầu rượu, chí ít không hại sức khỏe như nốc rượu.
Cô lại tập trung múa cột, nụ cười trên mặt mỗi lúc một cứng đờ, đến khi mệt đến độ không cười nổi nữa bèn trưng khuôn mặt lạnh tanh mà múa. Vừa ngầu vừa cưng là cụm từ mô tả chính xác nhất thần thái quyến rũ của cô lúc này.
Lúc Cổ Thành lái xe tới quán bar Vườn Địa Đàng mới mở, Giang Ánh Nghê đang nhảy hăng say, còn Hàn Kỳ Quang ngồi bên dưới sân khấu khen nức nở rồi rút tiền trong bóp ra quăng lên sân khấu.
Giang Ánh Nghê không thèm nhặt mớ tiền bẩn tưởi của Hàn Kỳ Quang, thế là đám vũ công chuyên nghiệp được hưởng xái, cả bọn nhào tới nhặt tiền, trông mặt vui thấy rõ.
Đúng là Giang Ánh Nghê thật.
Cổ Thành nhìn cô nhóc đang nhảy sexy dưới ánh đèn mờ thì bất giác bực bội, bèn xăm xăm đi lên lôi cô xuống sân khấu ngay.
Đám đông bên dưới không hiểu mô tê gì, cứ tưởng Giang Ánh Nghê còn nhỏ mà lén đi làm rồi bị người nhà phát hiện, về nhà sẽ ăn đòn là cái chắc.
Còn Hàn Kỳ Quang lại ngỡ ngàng cực độ, hóa ra đứa em ở phố đèn đỏ mà Hoa Hồng dắt theo đang dan díu với Cổ Thành à?
Giang Ánh Nghê đã nhảy đến chết lặng, tự dưng bị lôi xuống sân khấu thì ngơ ngác vài giây mới hỏi Cổ Thành: “Anh tới đây làm gì?”
“Sao em lại tới quán bar múa cột?” Giọng Cổ Thành rất căng: “Tới cùng Hàn Kỳ Quang à?”
“Không được, theo anh về ngay.” Cổ Thành không để cô giải thích mà nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo đi luôn.
“Mắc gì anh bắt em về thì em phải về hả?” Giang Ánh Nghê đã múa cột cả buổi nên cũng sôi máu: “Anh đừng có làm ầm lên với em ở đây. Em có việc của em, không tới lượt anh lo.”
Hàn Kỳ Quang cũng không chịu yếu thế, hắn trợn mắt hỏi Cổ Thành: “Tối nay mày tính cướp người của tao hả?”
“Em ấy vốn là người của tao.” Cổ Thành bế bổng Giang Ánh Nghê lên, nhìn Hàn Kỳ Quang với cặp mắt khinh thường: “Từ nay về sau tao cấm mày có ý đồ gì với em ấy.”
Giang Ánh Nghê suýt tức chết vì Cổ Thành. Tối nay cô tính cùng Hoa Hồng chuốc say Hàn Kỳ Quang để moi tin từ hắn, không ngờ Cổ Thành lại thình lình chui ra phá bĩnh việc của cô.
Nhưng Cổ Thành quá khoẻ, cô giãy kiểu gì cũng không thoát đành để anh bế ra khỏi quán bar.
Chẳng ai để ý đến ánh mắt biến hóa của Hoa Hồng.
Ả chỉ im lặng đứng xem, dù hâm mộ hay ganh ghét cũng đều diễn ra trong im lặng. Trong chuyện tình cảm, đâu ai thèm để ý tới tâm tư của một vai phụ yêu thầm.
“Anh bị điên à!” Giang Ánh Nghê rống lên trong không gian ồn ào, “Đừng có gây phiền phức lung tung!”
“Mắng tiếp đi.” Cổ Thành còn bực hơn cả cô.
“Đồ thần kinh…”
Tiếc là Giang Ánh Nghê còn chưa mắng dứt câu thì miệng đã bị lấp kín. Bây giờ Cổ Thành thấy rất phiền, anh chẳng buồn nói lý với Giang Ánh Nghê nữa, cũng chẳng buồn khuyên cô ra đời phải cẩn thận, đừng để loại cặn bã như Hàn Kỳ Quang lừa. Thế là anh cưỡng hôn cô đầy bạo lực để cô không tài nào mắng tiếp được nữa.
Suy cho cùng là vì bây giờ Cổ Thành đang tức điên thôi, anh tức Giang Ánh Nghê đã nhảy sexy trước mặt đàn ông khác.
Giang Ánh Nghê bị cưỡng hôn đến ngạt thở đành phải chịu thua. Cổ Thành hôn đến khi não cô rỗng tuếch thì cơn giận của anh cũng nguôi, bèn ngưng xâm lược.
“Đệt!” Giang Ánh Nghê chửi thề theo thói quen: “Không mắng lại em nên giở trò lưu manh à.”
Cổ Thành suýt bật cười vì bị cô trêu ngươi: “Biết mắng chửi thì đáng tự hào à?”
“Vâng, tự hào lắm.” Giang Ánh Nghê hùng hồn đáp.
“…” Cổ Thành đớ lưỡi không nói năng gì được.
“Hôm nay anh phá hỏng việc lớn của em thì liệu mà bồi thường.” Giang Ánh Nghê cãi lí: “Giờ mình tới nhà anh đi. Anh phải mời em xem nốt bộ phim Siêu khuyển thần thông hôm trước chưa xem xong thì em mới bỏ qua cho anh.”
Nửa đêm nửa hôm, một cô gái chủ động đề nghị tới nhà đàn ông xem phim nghe mờ ám biết bao, tiếc là bộ phim cô muốn xem lại là phim hài.
Cổ Thành hỏi mập mờ: “Em có chắc là muốn xem Siêu khuyển thần thông chứ không phải thứ khác không?”