Ngủ dậy thấy bức bối quá nên Giang Ánh Nghê chẳng có tâm trạng trang điểm sửa soạn gì, cứ để nguyên mặt mộc đi tới sân tập lái học phần hai. Vì cô học lái kiểu “ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới” nên khi mấy học viên số sàn khác đã học cách xác định chỗ đậu xe trên đường dốc và cách khởi động xe thì cô mới học xong cách đỗ xe ghép.
Hôm nay có rất ít người đến bãi tập tập số sàn, chắc trời tự dưng oi hẳn lên. Đám học viên bị nắng hun trông ỉu xìu, lúc tập lái đều có phần sốt ruột. Hôm nay Giang Ánh Nghê để mặt mộc lên sàn nên loáng cái đã thu hút sự chú ý của đám học viên đang uể oải kia. Ánh mắt họ đều đổ dồn lên mặt cô, nhất là Trịnh Tử Sam.
Lục Văn Đình vốn là học viên số tự động giờ lại chạy sang khu nghỉ của bãi tập số sàn, đang sóng vai ngồi cạnh Giản Giai Vũ. Lục Văn Đình cầm chiếc quạt mini của hãng Bear lúc thì hướng gió vào mặt mình, lúc lại áp sát mặt Giản Giai Vũ. Hành động của họ cực kỳ mập mờ, mà ngồi chung hàng với cặp đôi mập mờ đó là Trịnh Tử Sam trông sáng quắc như bóng đèn. Anh bạn “bóng đèn” chẳng những mướt mát mồ hôi dưới trời nắng gắt mà còn phải xem “cặp đôi mập mờ” kia giở trò chim nhau.
Giang Ánh Nghê buồn cười nghĩ, cô mới không tới bãi tập có mấy lần mà hai người này đã dính vào nhau rồi, tốc độ cua gái của thằng nhãi Giản Giai Vũ này… đúng là kinh người.
“Chào chị buổi sáng.” Giản Giai Vũ vẫy tay với Giang Ánh Nghê: “Cuối cùng hôm nay chị cũng rảnh tới luyện xe rồi á?”
“Ừ, bình thường bận quá.”
Lục Văn Đình tò mò hỏi: “Chị, hôm nay chị không trang điểm ạ? Chị để mặt mộc với trang điểm trông khác nhau một trời một vực luôn, suýt thì em không nhận ra.”
… Cái cô bé Lục Văn Đình này nói năng sao mà thẳng đuồn đuột. Giang Ánh Nghê tự nhủ, nếu một cô nàng để mặt mộc mà xấu hơn khi trang điểm nghe phải lời này thì không sượng chết mới lạ đấy.
Giang Ánh Nghê cố ý hỏi rất hoà nhã: “Này em, em thấy chị để mặt mộc có đẹp không?”
Lục Văn Đình gật đầu ngay: “Đẹp.”
“Còn cậu thấy sao?” Giang Ánh Nghê cố ý làm khó Giản Giai Vũ: “Tôi đẹp hay bé Lục đẹp hả?”
Đây chẳng phải câu hỏi chí mạng à?
Ánh mắt Lục Văn Đình chợt hóa thành lưỡi dao bén ngót kề cổ Giản Giai Vũ, chỉ cần cậu ta đáp sai nửa chữ là toi đời ngay.
“Hai người đều đẹp, đều đẹp hết…” Giản Giai Vũ gật gù, khó xử nói: “Hay, hay là để Trịnh Tử Sam chọn đi.”
“Bóng đèn” vô tội Trịnh Tử Sam không dưng bị kéo vào cuộc.
“Tôi thấy… Giang Ánh Nghê đẹp hơn.” Khuôn mặt nhã nhặn trắng trẻo của Trịnh Tử Sam lập tức đỏ bừng lên, thậm chí cậu ta còn bất giác đứng phắt dậy như thể đứa học sinh đột nhiên bị thầy giáo gọi lên trả bài: “Chắc chắn Giản Giai Vũ thấy bé Lục đẹp hơn, vì người tình trong mắt hóa Tây Thi mà. Còn tôi…”
Giang Ánh Nghê hơi ngạc nhiên: Cậu chàng ngây thơ hướng nội Trịnh Tử Sam này đang thổ lộ khéo với cô đấy à?
“Giang Ánh Nghê, mau đi tập lái đi, đừng tán phét nữa.”
Cổ Thành ra khu nghỉ, lạnh lùng cắt ngang màn tỏ tình uyển chuyển của Trịnh Tử Sam.
So với Cổ Thành thì đám học viên vừa thành niên chỉ là bọn nhãi ranh, Cổ Thành mới là người lớn đúng nghĩa. Lúc người lớn trưng bộ mặt nghiêm nghị, đám con nít nào dám hó hé gì.
Giang Ánh Nghê thầm chửi thề, thầy Cổ đúng là chẳng chịu nể mặt cô chút nào.
“Ừm, giờ em đi tập lái đây.” Giang Ánh Nghê bĩu môi, không tình nguyện đi theo Cổ Thành học cách chọn chỗ dừng xe trên sườn dốc và cách bắt đầu chuyển bánh.
Sau khi Cổ Thành đi, Lục Văn Đình lí nhí hỏi Giản Giai Vũ: “Chẳng phải ông chủ không dạy à? Hơn nữa sao lại dạy riêng cho chị ấy thế?”
“Anh cũng không rõ.” Giản Giai Vũ dùng vai huých Trịnh Tử Sam hóng hớt: “Ê người anh em, có phải cậu thích chị Giang không? Đỉnh ghê, suýt thì tỏ tình được rồi!”
Học sinh ngoan Trịnh Tử Sam khiêm tốn học hỏi: “Lúc trước cậu tỏ tình với bé Lục thế nào vậy?”
“Thì bảo anh thích em thôi, câu đó nhất định phải nói, đã là đàn ông đàn ang thì phải thẳng thắn chút!” Giản Giai Vũ nói: “Nhưng tôi thấy hơi khó hiểu nha người anh em, một người trông cực kỳ đàng hoàng như cậu sao vừa đi học lái đã đòi tỏ tình rồi cặp bồ với cô em xinh đẹp mới quen không lâu vậy?”
Trịnh Tử Sam giải thích: “Tôi với cô ấy biết nhau lâu lắm rồi.”
*
Trong xe tập lái mở máy lạnh, Giang Ánh Nghê ngồi vào xe thoải mái duỗi người kêu “Mát quá!” rồi lấy kem chống nắng trong túi ra bắt đầu tập trung bôi, bôi xong hai cánh tay mảnh khảnh thì bắt đầu bôi đến chân. Tuy chân cô không dài lắm nhưng dáng cực kỳ đẹp, trông rất hút mắt.
Chất lỏng trắng sệt bị cô bôi lên da thịt nhẵn bóng, mỗi một động tác đều hút hồn giống pha quay chậm trong phim điện ảnh, như thể cô đã diễn động tác câu hồn ấy không biết bao nhiêu lần, cho nên chẳng tốn mấy công sức đã khiến đàn ông lạc lối.
Cổ Thành ngồi bên ghế phụ, không kìm được ôm trán hỏi: “Em còn muốn bôi bao lâu nữa?”
“Vội gì chứ, anh có phải dạy học viên khác đâu.” Giang Ánh Nghê cười khanh khách cong cả vành mắt, quyến rũ hệt đóa hoa anh túc: “Chẳng phải anh bảo chỉ dạy một mình em à?”
Một mình. Quả đúng là thời cơ vàng để mập mờ.
“Để em bôi cho anh tí.” Giang Ánh Nghê nặn ít kem chống nắng ra lòng bàn tay, xoa đều rồi bôi lên cánh tay rắn chắc cuồn cuộn của Cổ Thành. Da anh chẳng trắng lắm mà cũng chẳng nhẵn, nhưng cơ bắp căng cứng sờ sướng mê ly, lại còn có cảm giác an toàn nữa.
“Đàn ông như anh không cần bôi mấy thứ này.” Cổ Thành bâng quơ nói: “Bà trẻ à, em nhanh nhanh bắt đầu tập lái được không, lát nữa mặt trời lên cao thì càng nắng nóng đấy.”
“Anh dạy riêng cho em thì em cũng phải trả ơn anh gì đó chứ.” Giang Ánh Nghê lướt bàn tay mềm mại không xương, cứ vuốt ve cánh tay Cổ Thành mãi: “Bôi kem chống nắng cho anh xem như trả ơn đấy.”
Kỹ năng tán tỉnh của cô nhóc yêu tinh này đỉnh khỏi bàn, nhưng cũng chỉ dừng ở tán tỉnh thôi, hễ gặp súng thật đạn thật là cô nổi máu hèn ngay.
Cổ Thành khẽ cười, ngầm đồng ý để Giang Ánh Nghê tiếp tục dốc hết thủ đoạn gạ gẫm mình. Anh những tưởng mình không dễ gì cắn câu. Anh những tưởng thế đấy.
Trong mùa hè oi bức, không ai biết màn mập mờ trong chiếc xe tập lái, trừ anh và cô.
“Trước tiên học cách chọn chỗ dừng xe trên sườn dốc đã. Lựa chỗ cần chuẩn xác, lúc lên dốc có thể hơi đánh lái, mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn ra xa một tí. Khi em thấy sườn dốc trùng với côn thì…” Cổ Thành dạy rất tỉ mỉ nên Giang Ánh Nghê cũng nghe rất chú tâm.
“Lúc sắp lên đến đầu dốc nhất định phải nhả hết côn thì xe mới lên dốc được.” Cổ Thành nói: “Nào, em thử xem.”
Giang Ánh Nghê gật đầu, siết chặt vô-lăng theo bản năng, tự dưng lại thấy căng thẳng. Cô cảm thấy Cổ Thành dạy quá kiên nhẫn, kiên nhẫn hơn bất cứ ông thầy nào. Nếu cô không học xong cách chọn chỗ đậu trên sườn dốc thì hình như hơi có lỗi với sự dạy dỗ đầy tâm huyết của anh.
“Thả lỏng vô-lăng chút, đừng căng thẳng thế.” Cổ Thành vỗ nhẹ vào mu bàn tay Giang Ánh Nghê: “Thả thêm chút nữa đi.”
Giang Ánh Nghê dần dần thả lỏng, chạy theo vạch đánh dấu, lúc mặt phẳng và sườn dốc liền kề nhau thì thả hết côn, xe nhanh chóng lên dốc. Thoắt cái xe đã lướt qua điểm đậu quy định nhưng Giang Ánh Nghê không kịp dẫn côn và phanh. Kim đồng hồ lập tức nhảy về 0, chiếc xe tập lái tắt máy ngay sườn dốc, lúng túng đỗ ở đó.
Lần đầu tiên học đậu xe trên dốc thất bại.
“Về mo đi.” Cổ Thành chỉ bảo: “Xoay chìa khởi động lại đi, đừng cuống, nghĩ kỹ xem nên làm những gì từng bước một.”
Giang Ánh Nghê thất bại, lại khởi động xe tập lái, điều khiển xe từ từ về lại đất bằng, rồi lại vào số một chuẩn bị chạy lên dốc.
Bấy giờ khi lên dốc, cô tập trung cao độ, căng thẳng đến đổ mồ hôi tay. Khi xe đến chỗ đậu quy định trên dốc, cô vội vã hãm phanh ổn định xe, sau đó thuần thục kéo tay phanh.
“Đầu xe đỗ lố 5cm, nếu đi thi sẽ bị trừ 10 điểm.” Cổ Thành nói: “Rất nhiều học viên không đỗ chuẩn xe trên dốc, một nguyên nhân là do phản ứng không đủ nhanh, nguyên nhân khác là do không xác định được vị trí chính xác. Mỗi người có chiều cao khác nhau nên khi ngồi ở ghế lái cũng có tầm nhìn khác nhau. Hôm nay em luyện thêm vài lần, mỗi lần hãy nghiêm túc nghiền ngẫm để tìm được chính xác vị trí đậu xe.”
Giang Ánh Nghê nghe câu “trừ 10 điểm” thì thoáng mất mát, di chuyển xe về lại đất bằng chuẩn bị tập lần ba.
Trước khi chiếc xe từ từ lăn bánh, Cổ Thành bỗng nói: “Em mới tập hai lần đã làm được thế là không tồi đâu.”
Đây xem như động viên cô à?
Giang Ánh Nghê lại càng tập trung tập đậu xe trên dốc, khi cô giẫm phanh gần như đã chọn chỗ rất chuẩn, chẳng qua lần này lại giẫm phanh mạnh quá khiến người chúi về trước.
“Trọn điểm, làm tốt lắm.” Cổ Thành không bủn xỉn lời khen dành cho cô, nói thẳng: “Nếu ngày nào em cũng tập nghiêm túc như vậy thì chẳng mấy mà đi thi được.”
Bạn nhỏ Giang được khen thì phởn hết cả người: “Nếu ngày nào anh cũng dạy thì em hứa sẽ tập nghiêm túc.”
“Ngày nào anh cũng dạy em.” Cổ Thành cười hỏi: “Em thấy có khả năng đó sao?”
Giang Ánh Nghê rất biết điều lắc đầu: “Tự em ảo tưởng thế thôi.”
“Cũng không phải là không thể.” Cổ Thành phán nhẹ tênh: “Nếu hôm nay em không phạm bất cứ lỗi nào khi đậu xe trên dốc và lái tiếp thì sau này ngày nào anh cũng dạy riêng cho em.”
“Thế anh mau dạy em cách lái xe đi.” Giang Ánh Nghê không chờ nổi nữa: “Em cam đoan nghe một lần là hiểu ngay.”
Cổ Thành dạy: “Sau khi xác định chỗ đậu xe trên dốc thì nắm tay phanh, rồi thả phanh. Sau đó từ từ nhả côn, nghe tiếng rung thì thả phanh, tiếp tục dẫm côn…”
Giang Ánh Nghê làm theo, nhưng sau khi nghe tiếng rung thì lại thả phanh quá nhanh khiến chiếc xe tập lái lại tắt máy.
“Sai rồi sai rồi…” Giang Ánh Nghê nói: “Lần sau em hứa không sai nữa.”
Thầy Hạ lướt ngang qua, cứ tưởng thầy Tăng đang dạy học viên đỗ xe trên dốc bèn đi tới cửa sổ chỗ ghế lái, lớn giọng cổ vũ: “Lái lụa lắm! Tiếp tục cố gắng nhé!”
Nhưng kế đó, thầy Hạ bỗng nhận ra người đàn ông ngồi bên ghế phụ… không phải là thầy Tăng. Không ngờ ông chủ lại tự dạy học viên?! Hơn nữa còn đích thân dạy con bé xinh đẹp tuyên bố sẽ trở thành “bà chủ trường lái” nữa?
Hơ… Thầy Hạ cố gắng kìm nén “sự hiếu kỳ” trong mắt, cười gượng: “Chào ông chủ.”
Thầy Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười sượng sùng, cảm thấy mình đã phá vỡ phút giây chim chuột của ông chủ và cô học viên nhỏ, run rẩy nói: “Không quấy rầy ông chủ nữa, tôi đi ngay đây.”
Cổ Thành ừ một tiếng bâng quơ.
Thầy Hạ rảo bước rời khỏi hiện trường chim chuột, nghĩ bụng con bé Giang Ánh Nghê này đáo để thật, không ngờ mới đó đã chài được anh Hai rồi.
Giang Ánh Nghê thuận miệng hỏi: “Có phải thầy Hạ nghĩ hai đứa mình có gì với nhau không? Em thấy vừa rồi chú ấy ngượng chín người.”
“Không phải anh ấy cảm thấy thế đâu.”
“Chứ sao?”
“Mà có thật.”
Giang Ánh Nghê nghe xong sợ điếng người: Cái, cái gì có thật? Là “có gì đó với nhau” thật ấy hả? Anh đang nói cái khỉ gì thế!
“Nếu không sao anh lại chịu dạy riêng cho em?” Cổ Thành hỏi lại: “Em nghĩ anh rảnh quá hóa điên chắc?”
“Em…” Giang Ánh Nghê đớ lưỡi một lát rồi thật thà nói: “Đúng là em đã tưởng ông chủ Cổ nhà anh rảnh quá hóa điên nên mới đến dạy em thật. Chẳng phải ngày nào anh cũng toàn ngủ với lướt điện thoại trong phòng đăng ký à?”