Tối nay Hoa Hồng tới muộn, Giang Ánh Nghê trang điểm cho Phàm Phàm và Lệ Bình xong thì cô ả mới ung dung đi vào.
Vì cô ả phân vân nên mặc bộ váy nào, xịt nước hoa hương gì nên đã đến trễ, bỏ lỡ danh hiệu vinh dự “người khách đầu tiên của đêm”. Nhưng cái danh hão ấy thì báu gì, quan trọng là tối nay trông Hoa Hồng rất xinh trong chiếc đầm liền màu hoa hồng rực đỏ, và mùi hoa hồng thơm ngào ngạt... Cô ả quyết chí khiến anh chàng kia phải nhớ kỹ tên mình là Hoa Hồng chỉ trong một đêm.
Là Hoa Hồng, chứ không phải là Ngải Dung Dung quê mùa.
“Sao hôm nay ăn mặc nhã nhặn thế? Má mì cho cô tiếp khách hạng sang à?” Lệ Bình liếc nhìn Hoa Hồng, khinh khỉnh khen: “Đẹp gớm.”
Lệ Bình chuyên tiếp các sếp tổng, còn Hoa Hồng toàn hầu khách tầm trung. Đương nhiên giữa đám gái ngành cũng phân rõ cấp bậc, quy tắc cơ bản cá lớn nuốt cá bé ở đâu chẳng có.
Hoa Hồng dịu giọng đáp: “Đương nhiên không phải khách hạng sang, làm sao má mì cho tôi cơ hội đó. Đêm nay là Cổ Thành.”
“À, thế đêm nay cô có phúc thật, chả trách cố tình sửa soạn đẹp đẽ như vậy.” Phàm Phàm chẳng ngại đổ dầu vào lửa, hỏi Giang Ánh Nghê: “Trân Trân, cô có ghen tỵ với chị Hoa Hồng không? Cái gã cô muốn ngủ bị chị ấy câu mất rồi kìa.”
Giang Ánh Nghê đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi cặp mắt lạnh lùng. Đương nhiên đám gái ngành này không nhìn thấy nụ cười khẩy đầy trào phúng bên dưới lớp khẩu trang của cô.
“Sao tôi phải ghen tị?” Giang Ánh Nghê cố gắng tập trung lựa màu nhũ mắt cho Phàm Phàm, thản nhiên nói: “Dù Cổ Thành không ngủ với cô ta thì cũng sẽ ngủ với một trong số các cô thôi.”
Phàm Phàm hỏi: “Cô không muốn đong đưa với anh ta nữa à?”
“Tùy duyên.” Giang Ánh Nghê khẽ buông hai tiếng.
“Theo tôi thì muốn đong đưa với đàn ông cần phải có vóc dáng và mặt mũi.” Phàm phàm nói: “Dáng cô quá ngon luôn Trân Trân, nhưng sao cô cứ đeo khẩu trang suốt thế?”
Giang Ánh Nghê nổi quạu: “Còn không phải vì đám đàn bà xấu xa mấy người cứ hút thuốc trong tiệm tôi à?”
Hoa Hồng xen lời: “Phàm Phàm, cô không biết chứ Trân Trân đẹp lắm, đẹp hơn bọn mình nhiều.”
“Thật á?” Phàm Phàm làm nũng với Giang Ánh Nghê: “Trân Trân, mau tháo khẩu trang cho mấy chị em ngắm mặt xinh tí nào!”
Giang Ánh Nghê nhếch môi nói giỡn: “Bao giờ mấy bé nghỉ hút thuốc trong tiệm thì chị sẽ cho mấy bé chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp phát ngất trên cành quất của chị ha.”
“Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ nhịn hút!” Phàm Phàm gào ầm lên.
Lệ Bình giơ tay đầu hàng: “Thôi tha cho tôi đi, một chốc mà tôi không hút là ngứa miệng ngay.”
Tiệm trang điểm ầm ĩ hết cả, đám gái đẹp tục tằn tám chuyện với nhau trên nền nhạc rock n roll ầm ĩ khiến màn đêm dần nhuộm đẫm sắc thái hoa lệ.
Lúc Giang Ánh Nghê đang trang điểm cho Hoa Hồng thì chiếc Ford trắng đỗ trước cửa tiệm trang điểm Trân Trân. Giang Ánh Nghê thấy chiếc xe quen trong gương, cũng thấy Cổ Thành đi vào tiệm mình. Cô bỗng thấy chán ghét và khinh thường anh.
Đám gái ở đây cũng trông thấy Cổ Thành, bọn họ dùng giọng cợt nhả trêu Hoa Hồng: “Hoa Hồng,không ngờ anh ta lại tới tiệm đón cô, cô cũng có sức hút quá đi chứ.”
Theo lũ điểm như họ thì việc được khách chơi tự tới tiệm trang điểm đón rất vẻ vang. Từng có một sếp tổng cố ý tới tiệm trang điểm đón Lộ Lộ đi thuê phòng khiến Lộ Lộ khoe khoang suốt mấy ngày liền. Huống hồ bây giờ người tới còn là Cổ Thành anh chàng được cả đám này công nhận là mặt đẹp chịch ngon. -
Bờ vai Hoa Hồng thoáng run lên, chi tiết này được Giang Ánh Nghê đứng cạnh thu hết vào mắt.
“Trang điểm xong rồi đấy.” Giang Ánh Nghê tô son cho Hoa Hồng xong, thản nhiên gọi: “Người tiếp theo mau qua đây.”
Hoa Hồng hài lòng soi mình trong gương, cúi đầu cười thẹn thùng.
Đêm nay cô ả là đóa hoa hồng nở rộ.
“Trang điểm xong rồi à?” Cổ Thành bước vào tiệm, kề sát Giang Ánh Nghê. Anh hỏi Hoa Hồng bằng giọng rất mực dịu dàng kiên nhẫn, điều này khiến cô ả thấy mình nổi bật hẳn lên, chí ít là nổi bật hơn Giang Ánh Nghê.
“Vâng ạ.” Hoa Hồng như chim nhỏ nép vào người Cổ Thành, giơ bàn tay mềm mại lên khẽ vuốt ve bờ vai rộng của anh, lả lơi đề nghị: “Mình đi thôi anh Cổ.”
Phàm Phàm chèo kéo khách: “Anh Cổ, nếu đêm nay Hoa Hồng không làm anh hài lòng thì lần sau nhớ kiếm em nhé."
Lệ Bình dùng nắm đấm huých khẽ Phàm Phàm một cái: “Nói gì đó, coi chừng Trân Trân đánh chết cô bây giờ.”
“Trân Trân có giận đâu.” Phàm Phàm hớn hở hỏi: “Đúng không Trân Trân? Vừa rồi cô bảo cô không để ý mà.”
Giang Ánh Nghê không nói gì, đột nhiên ném hộp phấn trong tay xuống. Hộp phấn nâu rơi xuống bàn kêu vang một tiếng. Cô lạnh lùng xoay người, đứng chặn trước cửa tiệm trang điểm không để Hoa Hồng và Cổ Thành ra.
Đám gái ngồi trong tiệm nín thở quan sát: Trân Trân nổi khùng rồi. Bình thường tuy cô thích chửi thề và mắng người nhưng hiếm khi nổi khùng thật.
Cửa tiệm rất hẹp, Giang Ánh Nghê ngang ngược khoanh tay đứng chặn ngang, nhìn cặp nam nữ với ánh mắt lạnh băng.
“Trân Trân, cô có ý gì thế?” Tuy Hoa Hồng không vui nhưng không thể hiện ra ngoài: “Dù sao cũng không nên phá chuyện làm ăn của chị em chứ? Nếu tôi không làm nghề này thì chẳng có tiền ăn cơm đâu.”
Giang Ánh Nghê tháo khẩu trang xuống, nói gằn từng tiếng một: “Tôi không tức cô, mà tôi tức anh ta."
Sự tức giận hằn rõ trên mặt Giang Ánh Nghê. Tối nay cô không trang điểm nên trông mặt mũi trong trẻo như một nữ sinh ngoan ngoãn. Hàm răng cô cắn chặt bờ môi hồng, rõ ràng đang giận điếng người nhưng vì cặp má phính như trẻ con nên trông lại có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Đôi mày Giang Ánh Nghê cách hơi xa nhau, điều này thường khiến người ta thường trông nhỏ tuổi hơn. Đám gái hóng chuyện trong tiệm ngắm mặt mộc của Giang Ánh Nghê xong thì khẽ xì xào với nhau:
“Trân Trân bao nhiêu tuổi thế?”
“Cô hat ay bảo 25.”
“Chắc cô ấy lừa bọn mình chứ trông cứ như 15 ấy.”
“Chả biết, dù sao tôi nghĩ cùng lắm là 20.”
…
Đây cũng là lần đầu tiên Cổ Thành trông thấy mặt mộc của Giang Ánh Nghê. Bình thường cô hay trang điểm theo phong cách u Mỹ gợi cảm trưởng thành và ăn mặc theo kiểu nóng bỏng. Chẳng ai nghĩ mặt mộc của Giang Ánh Nghê hoá ra lại là kiểu trong sáng đáng yêu cả.
Nhưng vì đang sôi máu nên Giang Ánh Nghê quên béng chuyện mình đang để mặt mộc, cứ tưởng trên mặt vẫn có lớp trang điểm quyến rũ... Có trách thì trách tay nghề trang điểm của cô quá siêu đẳng, trước và sau khi trang điểm trông cứ như hai người khác nhau.
Giang Ánh Nghê dùng khí thế chị đại nhìn Cổ Thành với vẻ căm tức, lạnh lùng cảnh cáo: “ Từ nay về sau không cho phép anh bước vào tiệm em nửa bước.”
“Trân Trân, cô đừng nổi nóng với khách của tôi.” Hoa Hồng khẽ trách rồi nói với Cổ Thành: “Anh Cổ, anh đừng so đo với cô ấy, cô ấy là chị em tốt của em."
Cổ Thành thản nhiên hỏi Giang Ánh Nghê: “Em định chắn trước cửa bao lâu? Sau này tôi không vào là được chứ gì.”
Anh đã 33 nên khóe mắt có nếp nhăn mờ. Giang Ánh Nghê đột nhiên ý thức rõ ràng khoảng cách 13 - 14 tuổi giữa mình và Cổ Thành.
Tào lao. Thật quá tào lao. Dựa vào đâu mà anh ỷ vào tuổi tác và độ trải đời để bỡn cợt cô chứ? Dựa vào đâu mà anh coi chuyện cô mất khống chế làm trò tiêu khiển chứ?
Giang Ánh Nghê bỗng nhón chân lên, túm lấy cổ áo Cổ Thành, thuận đà hôn anh. Cô hôn mạnh đến nỗi cái mũi nhỏ xinh đập thẳng vào sống mũi cứng ngắc của Cổ Thành đau nhíu cả mày.
Nhưng Giang Ánh Nghê vẫn không buông Cổ Thành ra, ngược lại còn dốc toàn lực để tuyên bố chủ quyền bằng cách cắn môi anh một phát đau điếng.
Đám gái trong tiệm trang điểm, bao gồm cả Hoa Hồng đứng cạnh, đều câm như thóc, và cũng không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chuyện này chẳng có gì lạ, ít ra là trong con phố đèn đỏ sầm uất sa đọa này chẳng có gì lạ.
Với nam nữ phàm tục, mập mờ là trên hết.
Mãi đến khi Giang Ánh Nghê nhón mỏi chân, Cổ Thành bỗng dưng phản công. Vừa rồi anh để mặc Giang Ánh Nghê túm cổ áo mình làm trời làm đất, để mặc cô nhóc này nổi điên gặm cắn mình. Bây giờ khi cô thả lỏng là lúc anh nên dạy bảo cô một chút…
Cổ Thành đã cắn rách môi Giang Ánh Nghê.
Lúc vị máu tanh ngọt lan khắp miệng, Giang Ánh Nghê suýt trào nước mắt. Nhưng chỉ suýt mà thôi, cùng lắm là ươn ướt bờ mi.
Giang Ánh Nghê thình lình đẩy phắt Cổ Thành ra, lấy mu bàn tay lau môi. Vệt máu sót lại in một vệt mờ trên mu bàn tay cô.
“Hai người đi được rồi.” Ánh mắt Giang Ánh Nghê nom rất ảm đạm, còn con phố nơi tiệm trang điểm tọa lạc lại sáng rỡ đèn đóm, ồn ào khôn tả.
“Đi thôi.” Cổ Thành nói với Hoa Hồng.
Hoa Hồng vẫn nhoẻn môi cười tủm tỉm như thường làm với khách, kéo Cổ Thành ra khỏi tiệm trang điểm Trân Trân.-
Không khí trong tiệm trang điểm bỗng yên ắng lạ thường. Phải một lúc lâu sau, Phàm Phàm vốn nhiều chuyện nhất đám không kìm được hỏi: “Trân Trân, đừng nói là cô thích Cổ Thành thật nhé? Anh ta không phải người tốt đâu, có rất nhiều chị em trong phố này từng ngủ với anh ta rồi...”
Lệ Bình mau mắn lấy khuỷu tay huých Phàm Phàm, ý bảo cô ta mau câm miệng đi, đừng nhiễu sự nữa.
Giang Ánh Nghê im lặng trang điểm cho đám gái ngành, lúc tình cờ nhìn vào gương mới biết mình đang để mặt mộc, chỉ có đôi môi đỏ rực hơn cả tô son.
Chỗ ban nãy bị anh cắn rách vẫn đau âm ỉ.
Dù sau này có lành lại thì vẫn đau.
Vì cô đã thua.
Lần đầu đọ sức, cô đã thua thảm hại, chật vật không chịu nổi, chỉ tại cô chẳng những nóng vội mà còn ngựa non háu đá.
*
Hoa Hồng nhìn chằm chằm hai nghìn tệ Cổ Thành chuyển cho mình với ánh mắt ngỡ ngàng, mãi mới mở miệng hỏi: “Vì sao?”
Cổ Thành nói: “Hôm nay không làm, đây coi như tiền bồi thường.”
“Anh Cổ, em không muốn không làm mà hưởng.” Hoa Hồng cảm thấy cổ họng nghẹn đắng: “Nếu đêm nay anh không ngủ với em thì không cần trả em số tiền này đâu. Nếu em có chỗ nào khiến anh mất hứng xin anh cứ nói thẳng.”
“Nhận đi, cô không làm gì sai cả.” Cổ Thành nói:
“Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Vậy... hẹn gặp lại.” Tất nhiên Hoa Hồng sẽ không trả lại Cổ Thành hai nghìn tệ này. Cô ta là gái điểm chứ không phải gái ngoan, đã là điểm thì chẳng cần làm bộ làm tịch, tiền tới tay đâu có chuyện trả lại.
Đêm nay Cổ Thành không vào Thời Đại Vàng mà lái xe về thẳng nhà, dọc đường cứ canh cánh mãi về nụ hôn kịch liệt và đôi mắt rơm rớm của cô nhóc kia.