Thư viện thành phố là nơi vô cùng hoành tráng. Bên ngoài thư viện nhìn giống như một nhà thờ tôn giáo vậy. Người lần đầu tới bước vào hẳn sẽ thấy bất ngờ. Bởi xung quanh chỉ toàn sách là sách hòa quyện với mùi gỗ mộc mạc rất cổ điển. Từng bộ bàn ghế được đặt đều chỗ như nhau. Không khí bên trong vô vùng yên ắng. Một không gian hoàn toàn thích hợp cho việc học tập cuối năm.
Đó là những gì anh ta nghe được từ bạn gái mình.
Vương Chí Thần là người rất đúng giờ. Anh ta ghét việc đi trễ nên hễ ai đi trễ anh ta cũng ghét.
Song thi thoảng anh cũng đi muộn. Điều đó còn tùy vào đối tượng chủ động hẹn với anh ta làm một điều gì đó. Những nơi anh ta không thích thì chẳng cớ gì anh ta phải đi. Làm điều mình không muốn chi bằng ở nhà đắp chăn nằm ngủ còn sướng hơn.
Mới sáng sớm mà tuyết đã rơi trắng xóa cả thành phố. Đi đâu cũng có những đống tuyết cao thấp do những người công nhân đáng quý dọn đường. Từng bông tuyết rơi chầm chậm từ khoảng không trắng xóa trên đầu, rơi trúng tóc anh.
Khoảng hơn tám giờ sáng là Vương Chí Thần đã có mặt trước cửa thư viện thành phố. Hai người họ hẹn nhau khoảng này để có thể tự do chuẩn bị từ sớm mà chẳng lo vấn đề thời gian.
Mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bến xe bus trước mắt. Bạn gái anh ta sẽ bước xuống từ chiếc xe đó. Chí Thần sẽ không bước đến mà chỉ chờ ở đây. Cô sẽ phải chủ động tìm kiếm anh chỉ vì cô là người đưa ra đề nghị.
Vài người đã bắt đầu bước xuống khỏi xe. Trai gái già trẻ đủ cả. Mỗi người một sắc thái khác nhau. Người thì háo hức còn người thì mệt mỏi. Ánh mắt anh lướt nhanh qua khuôn mặt từng người như đang tìm kiếm ai.
Chỉ riêng cô gái nhỏ hẹn anh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Chí Thần tự nhẩm rằng tầm này đối phương hẳn vẫn còn đang ngủ say trên giường nệm. Anh cho rằng bản thân đã quá quen với kiểu phụ nữ đi trễ như thế. Họ cứ hẹn giờ này nhưng nửa giờ sau mới có mặt. Mà Chí Thần lại cực ghét người đến trễ.
Khi anh đang định nhìn sang bên kia đường thì linh cảm mách bảo anh nhìn thẳng về phía trước.
Anh đã phải sửng sốt, giật mình như bị sét đánh vì có lướt qua một bạn nữ vừa bước xuống xe. Chí Thần thề là anh vừa lướt qua một phát đã phải giật mắt nhìn lại người đó.
Vương Chí Thần thầm cho rằng người bạn gái hiện tại của anh chỉ là một cô gái hơi hơi đặc biệt hơn người khác ở chỗ nhiều vết thương hơn, tâm lí yếu đuối hơn, mỏng manh hơn.
Nhưng mà chẳng hiểu sao ở bạn ấy có một nét gì đấy rất duyên và cực cuốn hút. Anh cực kì thích những người con gái như thế.
Đối phương nhìn qua nhìn lại rồi sa vào ánh mắt anh. Ánh mắt họ chạm nhau. Và đối phương tươi cười tiến lại chỗ anh với đôi chân hai mẩu của mình.
Song bước chân của cô không nhanh bằng bước chân của anh. Chỉ đi đúng 5 bước chân là họ đã đứng đối diện nhau.
Hôm nay bạn gái anh mặc một chiếc áo khoác Sweater sợi Polyester phối với váy len ôm eo phong cách kiểu Pháp. Em có khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi má có hơi ửng hồng. Giọng nói em vừa nhỏ nhẹ lại từ tốn, luôn tạo cảm giác thoải mái cho người nghe. Đôi mắt em long lanh, to tròn rất có hồn. Nó khác hoàn toàn so với lần đầu họ gặp nhau.
Khi đó đôi mắt em đâu long lanh như thế. Hàng mi đen cong của em rũ xuống đầy muộn phiền. Ánh mắt hoảng sợ vô hồn khi rơi vào tình huống không ai muốn đó. Sự tuyệt vọng như lên đến đỉnh điểm. Khi đó em giống hệt một con mèo bị ghét bỏ nên lúc nào cũng bất an tận cùng.
Cơ mà những ngày tháng đó đã kết thúc. Trước mặt anh giờ là một thiếu nữ thanh nhã mà đáng yêu đến lạ thường.
Từ khi quen nhau tôi đã vốn biết em không phải người bình thường. Em kín đáo và trầm lặng hơn bất kì ai tôi quen. Việc em thể hiện cảm xúc và suy nghĩ thật của mình ra ngoài là thứ tôi ngóng trông nhất. Liệu khi ánh mắt mơ màng đó có đúng là đang lơ lửng không? Hay thực chất em đang tư duy thứ gì đó rất xa?! Tôi muốn biết hết. Tôi muốn thấu hiểu em. Từng chút một. Tất cả.