Chị Điệp Phách là bạn mới quen cùng cơ sở của chị Băng Băng. Ngoại hình chị thoạt nhìn rất thanh mảnh, dễ bị nhầm là thiếu nữ yếu đuối. Song khi chị ấy đứng lên thì lại cao hơn cô cả cái đầu. Có khi còn cao hơn chị Băng Băng một chút. Khí chất và sắc thái của họ gần như giống nhau. Họ đều rất ngầu khiến cô tâm phục khẩu phục không thôi.
" Em là Tần Nhiệm đúng không? Nhìn em đúng nhỏ xíu như trong ảnh ha. "
Âm giọng lớn của chị đúng chất một người lãnh đạo thật sự. Bàn tay chị chìa ra phía cô: " Chị là Điệp Phách. Bạn khá thân của Băng Băng. Chúng ta làm quen nha. "
Cô cười nhẹ: " Vâng ạ. Em cũng vui khi làm quen với chị. "
" Được đó. " Điệp Phách buông tay rồi đánh mắt sang cô gái bên cạnh Tần Nhiệm. Chị Lý ngáp ngủ: " Nhìn cái gì... "
" Bộ hôm qua mày thức đêm à? "
" Không có. " Chị Lý đánh mắt nhìn menu.
" Thế sao lại ngáp ngủ như thể ba giờ sáng mới nhắm mắt thế? ". Chị Điệp cũng rướn người lên nhòm chung nhưng bị đối phương kháng cự mạnh mẽ.
" Em xem có gì ngon thì gọi cho nhanh nha. Lạnh quá đi mất ~ ".
" Ơ...vâng ạ. "
Tần Nhiệm thấy chị Điệp bị bơ như thế mới bẽn lẽn hỏi:" Chị Điệp...có muốn ăn mì sốt thịt bò thơm ngon nóng hổi không ạ..? "
" Được được. Món đó nghe cuốn phết. "
Cô gật đầu đáp lại rồi định gọi nhân viên. Song đến cả cánh tay cô cũng không giơ nổi.
" Này em kia. Chúng tôi muốn gọi món. " Chị Lý gọi người đang đứng quay mặt vào quầy kia.
Có vẻ đó là nhân viên nữ. Người đó nghe có khách thì lập tức thu xếp rồi bước ra: " Quý khách muốn gọi gì ạ? "
Ánh mắt họ chạm nhau. Cả cô và đối phương đều sững sờ. Họ nhìn nhau lộ liễu đến mức chị Điệp và chị Băng đã xúm lại tán dóc từ bao giờ:
" Bộ hai đứa quen nhau ở trường hay gì? "
" Có khi là bạn cũ của con bé ở quê. "
" Mày non. Con bé chẳng liên quan gì đến cái vùng quê kia nữa rồi. Giờ nó là gơn phố nha. "
" Bọn này tính không cho mình ăn sáng à? "
Hàn Linh Nhật bỗng giật mình cười trừ: " Xin..xin lỗi quý khách. Ba người muốn ăn gì ạ... "
" Ba suất sốt mì bò thơm ngon nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Nhớ đem giúp chị thêm chai tương ra nha. Bàn này hết sạch rồi. "
Chị Điệp vừa nói vừa chỉ lên chỗ đựng gia vị trên bàn. Linh Nhật ghi chép nhanh vào trong sổ rồi cúi đầu rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Hàn Linh Nhật sau hơn mấy tháng học. Cả hai chưa bao giờ tham gia hoạt động gì của trường nên cũng chẳng lui qua lại lớp của nhau. Hướng chi người lớp đầu, kẻ lớp cuối.
Linh Nhật cũng tỏ vẻ bất ngờ khi thấy Tần Nhiệm. Cả hai đang có khá nhiều điều muốn nói với nhau.
Chị Điệp lập tức quay sang Băng Băng: " Ê. Mày chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tao nha. "
" Kệ mày. " Băng Băng hờ hững đáp lại. Đôi mắt vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ.
Chị Điệp và cả cô đều bất lực khi thấy Băng Băng chán đời thế. Kiểu nếu chị mà chán đời thì chẳng thứ gì làm chị bận tâm nữa. Biểu hiện của chán đời rõ nhất là ngái ngủ.
Thấy đối tượng này không được nên Điệp Phách quay sang cô:
" Tần Nhiệm, em mới lên đây sống được nửa năm hả? "
" Dạ đúng ạ... "
" Hm...em học trường QE đúng không? Trường cũ của tụi chị đó. " Điệp Phách nháy mắt.
" Thật sao ạ...? " Tần Nhiệm khá ngạc nhiên. Cô bỗng thấy tò mò và muốn biết thêm về cuộc sống cấp ba của hai chị gái bên cạnh mình.
" Hơ..chị biết em đang tò mò chứ gì? " Chị Điệp nhếch mép: " Nói cho em nghe, xưa chị và Băng Băng từng là trùm trường QE luôn. Cái lúc nó chưa làm trường cấp cao như này cơ. "
" Ngầu quá... " Tần Nhiệm thán phục: " Thế hai anh chị có bị thầy cô bắt lên phòng hiệu trưởng ngồi không ạ? "
" Hmm... họ nhờ bọn chị còn không kịp chứ nói gì đến bị bắt. Lên đó chỉ có nhận thưởng thôi à. "
Điệp Phách cười khẩy khi nhớ lại quá khứ vẻ vang của mình. Tần Nhiệm cũng hiểu được quá khứ hai người họ làm gì.
" Nói xàm xí gì thế? Mày làm con bé hiểu lầm tao bây giờ. " Chị Lý tưởng chừng như vẫn ngủ bất ngờ lên tiếng. Cô hốt hoảng khi nhìn chị ấy vẫn nhắm mắt như thường. Công cuộc kể lại quá khứ kết thúc nhanh thế sao?
" Có gì mà ngại. Tao với mày còn được gọi là cái gì đó nhỉ... " Chị Điệp cau mày ngẫm nghĩ: " A. Cái gì mà Song Kiếm Hợp Bích đồ đó! "
Nhìn đối phương càu nhàu thế lại khiến chị Đipej vui hơn. Chị ấy tấy tay chọt chọt vào Băng Băng: " Sao sao? Ngại lắm hả? Mày thừa biết nguồn gốc cái tên đó từ đâu ra mà ~ "
" Hừ! "
" Mì của quý vị xong rồi đây. "
Tiếng Linh Nhật vọng lại khiến họ thôi trêu chọc nhau. Ba bát mì nóng hổi đã có sẵn ở ngay trước mắt. Mùi thơm của nó khiến Băng Băng như bừng tỉnh. Cổ nhẹ buộc tóc cao rồi bắt đầu thưởng thức.
Tần Nhiệm vừa mới cầm đũa lên thì để ý thấy Linh Nhật có đánh rơi một cái gì đó. Thế là cô tiện tay cầm lên xem thử, định rằng cô sẽ trả lại cho đối phương sau khi ăn xong.