Bên trong khu nhà kho bỏ hoang, tiếng súng vang vọng khắp nơi, hòa lẫn với những tiếng thét hoảng loạn. Thẩm Dịch và đội của anh nhanh chóng rút vào một góc khuất để tránh làn đạn dồn dập từ kẻ địch.
Hạ Vũ đứng giữa, bình thản quan sát tất cả. Anh ta không hề hoảng loạn, mà trái lại, như thể đây chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu mà anh ta là đạo diễn chính.
"Thẩm Dịch," Hạ Vũ lên tiếng, giọng anh ta tràn đầy chế nhạo. "Anh thật sự nghĩ rằng chỉ với vài người thì có thế hạ gục tôi sao? Ngây thơ quá."
"Ngây thơ?" Thẩm Dịch nhếch môi cười nhạt. "Người ngây thơ là cậu. Hạ Vũ, cậu nghĩ rằng mình đã chiến thắng rồi sao?"
Hạ Vũ sững lại, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên từ phía xa. Khói bụi mù mịt, che khuất tầm nhìn của mọi người. Hạ Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Cái gì..?" Hạ Vũ chưa kịp nói hết câu thì đội của Thẩm Dịch đã nhanh chóng lợi dụng thời cơ.
"Lên!" Thẩm Dịch hô lớn.
Đội đột kích lao lên như những bóng ma trong màn khói. Tiếng súng vang lên không ngừng, từng tên lính đánh thuê của Hạ Vũ lần lượt gục xuống.
Trong khi đội của Thẩm Dịch dọn dẹp kẻ địch, anh nhanh chóng tiến về phía Hạ Vũ.
"Dừng lại, Thẩm Dịch!" Hạ Vũ hét lên, giơ khẩu súng trên tay, nhắm thẳng vào anh.
Thẩm Dịch vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt không hề nao núng. "Cậu sẽ không bắn đâu, Hạ Vũ. Vì sâu trong lòng, cậu biết mình đã thua."
"Haha, thua sao?" Hạ Vũ cười lớn, nhưng tiếng cười đầy chua chát. "Anh không hiểu gì cả. Ngay từ đầu, tôi không hề muốn thắng. Tôi chỉ muốn kéo tất cả xuống địa ngục cùng tôi!"
Nói xong, Hạ Vũ bất ngờ nhấn nút trên thiết bị cầm tay.
Một loạt tiếng bíp bíp vang lên, báo hiệu các quả bom được kích hoạt. Thẩm Dịch nhận ra điều gì đang xảy ra, gương mặt anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Rút lui! Tất cả mau rút lui!" anh hét lớn.
Đội của anh nhanh chóng thoát khỏi nhà kho, nhưng thời gian không đứng về phía họ. Từng quả bom được đặt khắp nơi bắt đầu phát nổ, tạo thành những tiếng vang rung chuyển cả khu vực.
Thẩm Dịch kịp thời lao ra khỏi khu nhà kho ngay khi vụ nổ lớn nhất xảy ra. Áp lực từ vụ nổ hất anh ngã xuống đất, nhưng may mắn là anh không bị thương nặng.
Ở phía xa, bóng dáng của Hạ Vũ dần mờ nhạt trong khói bụi. Anh ta đã trốn thoát.
Đêm hôm đó, đội của Thẩm Dịch quay trở lại biệt thự. Không khí trầm lắng bao trùm tất cả. Dù đã phá hủy được căn cứ của Hạ Vũ, nhưng sự trốn thoát của anh ta vẫn là một mối nguy lớn.
Minh Hà đón anh ở cửa, ánh mắt cô lóe lên sự lo lắng, nhưng giọng nói lại cố tỏ ra bình thản. "Anh ổn chứ?"
"Tôi không sao," Thẩm Dịch đáp, giọng anh khàn đi vì mệt mỏi.
"Thế còn Hạ Vũ?"
"Thoát rồi," Thẩm Dịch thở dài, ánh mắt anh thoáng qua sự thất vọng.
Minh Hà không nói gì thêm. Cô chỉ lặng lẽ đưa cho anh một cốc nước ấm. Trong ánh mắt cô, có sự kiên định kỳ lạ, như thể cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
"Chúng ta không thể để mọi chuyện kết thúc thế này," Minh Hà lên tiếng trong cuộc họp sáng hôm sau.
"Cô có ý gì?" Thẩm Dịch hỏi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô.
"Tôi muốn tham gia," Minh Hà nói, giọng cô đầy cương quyết. "Nếu muốn hạ gục Hạ Vũ, anh cần tôi."
"Không được," Thẩm Dịch lập tức phản đối.
"Đây không phải quyết định của anh," Minh Hà đáp lại, ánh mắt cô sắc lạnh. "Đây là cuộc chiến của tôi, và tôi sẽ không đứng ngoài thêm một giây nào nữa."
Trong căn phòng họp im ắng, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ hắt lên gương mặt cương nghị của Minh Hà. Cô đứng đối diện Thẩm Dịch, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh như muốn khẳng định sự nghiêm túc trong quyết định của mình.
"Cô không hiểu những gì mình đang nói," Thẩm Dịch cất giọng trầm, cố gắng kìm nén cơn giận. "Đây không phải là trò đùa. Một bước đi sai lầm, cô sẽ mất mạng."
"Anh nghĩ tôi chưa từng đối mặt với nguy hiểm sao?" Minh Hà cười khẩy. "Từ lúc bước chân vào giới giải trí, tôi đã biết rõ mình đang đối đầu với những gì. Hạ Vũ chỉ là một thách thức khác mà tôi cần vượt qua."
"Không giống nhau."
"Cũng chẳng khác nhau là mấy," Minh Hà ngắt lời anh. "Tôi không muốn mình mãi chỉ là người đứng sau. Nếu Hạ Vũ nhắm vào tôi, vậy để tôi đối mặt trực tiếp. Tôi không cần ai che chắn."
Các thành viên trong đội của Thẩm Dịch bắt đầu bàn tán. Một số người ủng hộ Minh Hà, nhưng cũng có không ít người phản đối kịch liệt.
"Cô ấy không có kỹ năng chiến đấu," một thành viên lên tiếng. "Chỉ cần một sai lầm nhỏ, cô ấy sẽ trở thành gánh nặng cho cả đội."
"Nhưng Minh Hà có thể là chìa khóa," một người khác phản bác. "Hạ Vũ rõ ràng quan tâm đến cô ấy. Anh ta sẽ không dễ dàng làm hại cô ấy. Đó là lợi thế chúng ta cần."
Cuộc tranh luận kéo dài suốt gần một giờ, nhưng Minh Hà vẫn giữ vững lập trường.
Cuối cùng, Thẩm Dịch thở dài, gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị.
"Được rồi," anh nói. "Cô muốn tham gia thì được. Nhưng phải tuân thủ theo lệnh của tôi. Không hành động riêng lẻ, không tự ý quyết định. Nếu tôi thấy tình hình nguy hiểm, cô lập tức rút lui. Hiểu chưa?"
Minh Hà mỉm cười, một nụ cười tự tin nhưng cũng đầy thách thức. "Hiểu."
"Đừng nghĩ đây là trò chơi," Thẩm Dịch nói thêm, giọng anh lạnh băng. "Tôi không muốn phải gánh chịu thêm bất kỳ mất mát nào nữa."
Tối hôm đó, cả đội tập trung bàn bạc kế hoạch. Minh Hà nhận nhiệm vụ làm mồi nhử, lợi dụng mối quan hệ phức tạp giữa cô và Hạ Vũ để tiếp cận anh ta.
"Chúng ta cần biết nơi ẩn náu mới của Hạ Vũ," Thẩm Dịch nói, ánh mắt anh nhìn lướt qua từng người trong đội.
"Một khi xác định được, tôi sẽ lo phần còn lại."
"Anh tin rằng Hạ Vũ sẽ xuất hiện sao?" Minh Hà hỏi.
"Hắn sẽ xuất hiện," Thẩm Dịch trả lời, giọng anh chắc nịch. "Hạ Vũ không phải loại người chịu ngồi yên khi bị thách thức. Hắn sẽ ra mặt, chỉ cần cô khiến hắn tin rằng cô không còn đứng về phía tôi."
"Vậy thì dễ thôi," Minh Hà nhún vai. "Tôi vốn chưa bao giờ thuộc về anh mà."
Câu nói của cô khiến cả đội sững lại. Nhưng thay vì nối giận, Thấm Dịch chỉ cười nhạt, như thế đã quen với cách cô luôn cố gắng thách thức anh.
"Cứ làm tốt vai trò của cô," anh đáp.
Ngày hôm sau, Minh Hà xuất hiện trước công chúng với một hình ảnh hoàn toàn khác. Không còn là ngôi sao lạnh lùng, mạnh mẽ mà mọi người thường thấy, cô trở nên mềm yếu và tổn thương, như một con chim nhỏ đang tìm kiếm sự che chở.
Hạ Vũ không mất nhiều thời gian để nhận ra sự thay đổi của cô. Qua một nguồn tin thân cận, hắn nhận được lời nhắn rằng Minh Hà muốn gặp hắn, một cách bí mật, không ai biết.
"Cô ta định giở trò gì đây?" Hạ Vũ cười lạnh, nhưng trong lòng không khỏi tò mò.
"Có nên tin không, thưa ngài?" một thuộc hạ hỏi.
"Tin hay không không quan trọng," Hạ Vũ đáp. "Cứ để cô ta đến. Tôi muốn xem cô ta định làm gì."