Căn cứ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh sau một đêm dài chiến đấu. Ngô Lập đã bị bắt, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm, như thể một cơn bão lớn sắp ập đến.
Minh Hà ngồi trong phòng điều hành, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình chứa toàn bộ dữ liệu vừa giải mã.
"Tất cả những cái tên này... Chúng ta đã động vào một mạng lưới rộng lớn hơn tôi tưởng," cô nói, giọng trầm xuống.
Thẩm Dịch bước vào, tay cầm một tách cà phê nóng. Anh đặt nó xuống trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình.
"Không chỉ rộng lớn, mà còn rất nguy hiểm. Những người này không chỉ đứng sau vụ buôn lậu, họ còn có quyền lực đủ để khiến cả hệ thống pháp luật bị che mắt," Thẩm Dịch nói, giọng nghiêm túc.
"Chính vì thế chúng ta phải làm điều này. Dữ liệu này là cơ hội duy nhất để lật đổ chúng," Minh Hà đáp, tay cô siết chặt con chuột.
Linh bước vào với một tập tài liệu trong tay, giọng cô lộ vẻ gấp gáp. "Tôi đã kiểm tra lại tất cả. Dữ liệu này không thể tung ra một cách tùy tiện. Nếu không, chúng ta sẽ bị lật ngược. Phải có một chiến lược."
Minh Hà gật đầu. "Đúng. Chúng ta cần tìm một nơi an toàn để gửi dữ liệu này đến người có thể tin tưởng. Nhưng trước tiên, chúng ta phải xóa mọi dấu vết kết nối với mình."
"Điều đó không dễ," Linh nói, ngồi xuống bên cạnh. "Nhóm của Ngô Lập chắc chắn đã phát hiện ra sự mất tích của hắn. Chúng sẽ không để chúng ta yên."
"Càng không yên, tôi càng phải ra tay nhanh." Minh Hà đứng dậy, đôi mắt ánh lên vẻ cương nghị. "Chúng ta cần tìm một người trong chính phủ mà chúng ta có thể tin tưởng. Ai đó ngoài tầm với của bọn chúng."
Thẩm Dịch suy nghĩ trong giây lát, sau đó khẽ nói: "Tôi có một người. Nhưng việc gặp được anh ta không dễ dàng."
"Là ai?" Minh Hà quay sang hỏi, ánh mắt sáng lên tia hy vọng.
"Phó giám đốc Cục Điều tra Hình sự - Lý Quốc Cường. Anh ta từng điều tra một vụ lớn liên quan đến tham nhũng và có tiếng là không bị mua chuộc."
"Vậy thì đi tìm anh ta. Chúng ta không còn nhiều thời gian."
Khi nhóm của Minh Hà chuẩn bị rời khỏi căn cứ, một chiếc xe lạ bất ngờ xuất hiện gần đó. Thẩm Dịch lập tức ra hiệu cho mọi người dừng lại, ánh mắt cảnh giác.
"Có thể là người của bọn chúng," anh nói khẽ, tay đặt lên khẩu súng.
Minh Hà gật đầu, ra hiệu cho Thẩm Linh ở lại trong căn cứ, còn mình và Thẩm Dịch tiến ra kiểm tra.
Chiếc xe đột ngột dừng lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vẻ lịch lãm nhưng ánh mắt lại đầy sắc lạnh.
"Cô Tô, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện," người đàn ông nói, giọng trầm và uy quyền.
"Ông là ai?" Minh Hà hỏi, khẩu súng vẫn được giấu kín sau lưng.
"Tôi là Lý Quốc Cường. Nhưng đừng vội mừng. Tôi ở đây không phải vì giúp cô, mà vì tôi muốn biết tại sao cô lại nhúng tay vào vụ việc này."
Minh Hà và Thẩm Dịch trao nhau ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Chúng tôi có bằng chứng đủ để lật đổ cả đường dây. Nếu ông là người công chính như tôi nghĩ, ông sẽ giúp chúng tôi," Minh Hà nói, giọng đầy thách thức.
"Công chính?" Lý Quốc Cường nhếch mép. "Cô nghĩ chỉ cần bằng chứng là đủ? Thế lực đằng sau chúng mạnh hơn cô tưởng rất nhiều."
Cuộc đối thoại kéo dài, và sau cùng, Lý Quốc Cường đưa ra một điều kiện: "Nếu các người muốn tôi tham gia, hãy chứng minh rằng các người không phải là những kẻ liều lĩnh không biết sợ. Tôi sẽ kiểm tra toàn bộ dữ liệu này và quyết định sau."
Minh Hà cắn môi, cuối cùng gật đầu. "Được. Nhưng tôi cảnh báo, nếu ông dám phản bội chúng tôi, tôi sẽ không tha cho ông."
Lý Quốc Cường bật cười, quay lại xe. "Cô khá thú vị. Nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Bão còn chưa đến đâu."
Nhìn theo bóng xe khuất dần, Minh Hà siết chặt nắm tay. Cô biết rằng trò chơi này vừa bước vào một cấp độ nguy hiểm hơn rất nhiều. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu không đấu tranh đến cùng, tất cả những gì cô đã làm sẽ trở nên vô nghĩa.
"Đi thôi. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm," Minh Hà nói, ánh mắt không một chút sợ hãi.