Màn hình máy tính sáng rực khi Linh nhập mã khóa cuối cùng. Chiếc ổ cứng kêu lên một tiếng tích, báo hiệu quá trình giải mã đã thành công.
"Tôi vào được rồi," Linh thông báo, mắt không rời màn hình. Cả căn phòng nín thở, ánh mắt đổ dồn vào những dòng dữ liệu đang hiện lên.
"Có gì trong đó?" Minh Hà hỏi, giọng căng thẳng.
"Đây rồi..." Linh nhíu mày, tay lướt nhanh trên bàn phím. "Hắn lưu trữ toàn bộ giao dịch tài chính, danh sách những người liên quan, và thậm chí cả kế hoạch vận chuyển lô hàng phi pháp sắp tới."
"Lô hàng phi pháp?" Hạ Vũ nhíu mày.
"Đúng vậy. Theo lịch trình, lô hàng sẽ được chuyển qua cảng biển vào tuần sau. Nhưng điều đáng nói hơn..." Linh dừng lại, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.
"Là gì?" Minh Hà thúc giục.
"Có một thư mục riêng, được mã hóa kỹ càng hơn. Tôi nghĩ đây là thứ quan trọng nhất."
Linh bắt đầu giải mã thư mục. Tuy nhiên, lớp bảo mật lần này dày đặc hơn nhiều. Mỗi lần nhập sai, hệ thống sẽ tự động khóa lại trong 10 phút.
"Chúng ta không có thời gian để thử từng mật khẩu," Minh Hà nói, giọng gấp gáp.
"Đừng lo, tôi có cách." Linh cắm thêm một thiết bị nhỏ vào máy tính. "Đây là phần mềm phá mã tự động. Nhưng quá trình này sẽ mất vài giờ."
"Vậy thì chúng ta cần kiên nhẫn," Hạ Vũ nói, ánh mắt nghiêm nghị.
"Không chỉ có vậy," Linh nói, vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn. "Hệ thống này được thiết lập để gửi tín hiệu cảnh báo về thiết bị chính của Ngô Lập nếu chúng ta can thiệp quá sâu."
Minh Hà nghiến răng. "Tức là hắn có thể biết chúng ta đang xâm nhập ổ cứng bất cứ lúc nào?"
"Chính xác. Nhưng nếu may mắn, chúng ta sẽ hoàn thành trước khi hắn phát hiện."
Khi Linh tiếp tục phá mã, điện thoại của Minh Hà đột ngột rung lên. Là một số máy lạ.
"Alo?" Cô bắt máy, giọng lạnh lùng.
"Cô Minh Hà." Một giọng nói trầm thấp vang lên. Ngay lập tức, Minh Hà nhận ra đây là Ngô Lập.
"Tôi không biết anh là ai, nhưng có vẻ anh biết rõ tôi," cô đáp, giữ thái độ bình thản.
"Cô không cần giả vờ. Tôi biết chính cô đã lấy dấu vân tay của tôi tối qua.
Minh Hà siết chặt điện thoại, ánh mắt liếc nhanh về phía Hạ Vũ và Linh, ra hiệu im lặng. "Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu."
"Đừng phí thời gian chối cãi. Nếu cô không muốn tự chuốc lấy rắc rối, hãy giao lại ổ cứng cho tôi. Tôi có thể bỏ qua mọi chuyện."
"Anh nghĩ tôi sẽ sợ lời đe dọa của anh sao?" Minh Hà bật cười, giọng nói sắc bén.
"Đây không phải lời đe dọa, mà là một lời khuyên." Ngô Lập cười lạnh. "Tôi đã gửi vài vị khách đến chào hỏi cô rồi.
Hy vọng cô có thể tự bảo vệ mình."
Cuộc gọi kết thúc. Minh Hà đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Có vấn đề gì sao?" Hạ Vũ hỏi.
"Ngô Lập biết chúng ta đang giữ ổ cứng." Minh Hà nói, giọng nghiêm trọng.
Không lâu sau, tiếng động cơ gầm rú vang lên bên ngoài căn cứ. Linh nhìn lên camera an ninh, kinh hãi. "Có người đang tiến đến. Ít nhất là ba chiếc xe tải!"
"Chúng đến nhanh hơn tôi tưởng." Hạ Vũ lập tức đứng dậy, chuẩn bị vũ khí.
"Chúng ta cần kéo dài thời gian để Linh giải mã xong," Minh Hà ra lệnh, ánh mắt sắc bén.
Hạ Vũ gật đầu. "Được. Tôi sẽ chặn chúng lại. Cô ở lại đây bảo vệ Linh."
Không chờ thêm một giây, Hạ Vũ lao ra phía trước. Minh Hà nắm chặt khẩu súng bên hông, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh khuất dần trong bóng tối.
Bên ngoài, tiếng súng bắt đầu vang lên dữ dội. Những kẻ lạ mặt bao vây căn cứ, cố gắng phá cửa xông vào.
"Minh Hà, tôi cần thêm 20 phút!" Linh hét lên.
"Cố gắng lên!" Minh Hà vừa hét vừa di chuyển đến cửa chính, chuẩn bị ứng phó nếu địch xâm nhập.
Cô không ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng trở nên nguy hiểm đến vậy. Nhưng đây là cuộc chiến mà cô đã lựa chọn, và không có đường lùi.