Thẩm Thanh Yến khẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của anh. Anh vươn tay cẩn thận vu.ốt ve khuôn mặt quen thuộc kia, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mang theo chút chua xót.
“Anh lại mơ thấy em rồi, vẫn chân thực như vậy, rõ ràng là ngay trong tầm tay, nhưng anh vừa tỉnh lại là em lại biến mất không chút dấu vết, khiến anh chỉ biết đối mặt với gốc hoa lan không biết nói chuyện.”
Bởi vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của anh hơi trầm khàn, mang theo sự lưu luyến, trong buổi sớm mai yên tĩnh này đặc biệt quyến rũ.
Xu Mạn chưa bao giờ thấy dáng vẻ buồn bã thất vọng như này của anh, đôi mắt mài hổ phách kia mất đi sự thong dong bình tĩnh thường ngày, thêm chút cảm xúc nặng nề, triền miên, khiến cô nhất thời sững sờ.
Quả thực cô đã rời đi quá lâu, cô cũng rất muốn được như bây giờ ôm anh thế này, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cảm nhận mùi thông dễ chịu trên người anh.
“Anh Thanh Yến, sau này em sẽ không rời xa anh nữa.” Cô an ủi anh, đồng thời duỗi tay vòng lấy cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi mình.
Đôi môi Thẩm Thanh Yến vẫn mềm mại, ấm áp như vậy, cô có chút không nỡ buông anh ra.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thẩm Thanh Yến, anh lập tức xoay người, đè yêu tinh chủ động dâng môi lên ở dưới thân, hôn sâu hơn.
Anh tham lam hút lấy hơi thở ngọt ngào và thanh thanh trong môi tiểu yêu tinh, xúc cảm mềm mại trên môi nhắc nhở anh, đây không phải là mơ, hoa lan nhỏ của anh cuối cùng cũng về rồi.
Xu Mạn ôm lấy cổ Thẩm Thanh Yến, đôi mắt sáng ngời đen như ngọc vì tìn.h dục mà long lanh mê người, gương mặt vốn xinh đẹp thuần khiết giây phút này lại ửng hồng, trông càng thêm quyến rũ.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Yến không chớp mắt, cho đến khi nhìn thấy trong đôi mắt anh toàn là hình bóng của mình, đáy mắt cô mới tràn ngập niềm vui.
Tiểu yêu tinh thích chơi với lửa này, thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Thẩm Thanh Yến cắn nhẹ chiếc lưỡi mềm mại đang làm loạn trong miệng, hơi thở của cả hai quấn quít, giao hòa. Đến khi anh thấy khuôn mặt ửng hồng của tiểu yêu tinh nhà mình trở nên đỏ rực xinh đẹp, đôi mắt trong veo nhuốm một tầng hơi nước, lúc này mới bất đắc dĩ buông người trong lòng ra.
Một lúc lâu sau Xu Mạn mới hoàn hồn, đôi mắt long lanh nhìn thẳng người trước mặt.
Khuôn mặt điển trai của anh trông rất mơ hồ trong buổi ban mai, đôi lông mày trông vẫn dịu dàng đẹp đẽ như trước. Cô vươn tay, v,uốt ve từng đường nét rõ ràng trên gương mặt anh, cứ như thế nhìn thế nào cũng không đủ, sờ thế nào cũng không đủ.
Khi còn ở trong chậu hoa, cô cũng từng nhìn anh chăm chú thế này, tiếc là cô cũng không thể giống như bây giờ thật sự cảm nhận được anh.
Hai người cứ anh nhìn em, em nhìn anh như vậy cho đến khi Xu Mạn cảm thấy tư thế này duy trì quá lâu rồi, cô mới không kiên nhẫn xê dịch một chút, vu,ốt ve cơ thể của Thẩm Thanh Yến.
“Anh Thanh Yến~”
Động tác này của cô nháy mắt làm bùng lên ngọn lửa dụ.c vọng giữa hai người.
Yết hầu của Thẩm Thanh Yến trượt lên trượt xuống, hô hấp dần trở nên nặng nề: “Sao thế?”
“Em nhớ anh lắm.”
Ánh mắt người dưới thân như đang phát sáng, đôi môi anh đào đỏ mọng lúc đóng lúc mở, giọng nói mềm mại pha chút âm mũi đánh thẳng vào tim Thẩm Thanh Yến.
Cô nhớ anh, sao anh lại không nhớ cô chứ, ngày đêm mong nhớ, nhớ đến mức không thể ngủ được.
Xu Mạn lật người nằm nhoài lên người Thẩm Thanh Yến, cơ thể mềm mại áp sát vào lồng n.gực cân đối săn chắc của Thẩm Thanh Yến, cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể anh.
Hương hoa lan thanh thanh xâm chiếm giác quan của Thẩm Thanh Yến, khuôn mặt vì độ.ng tình mà trở nên vô cùng xinh đẹp trong buổi sớm bình minh nửa sáng nửa tối, chỉ có đôi mắt sáng trong tựa như sao trên trời, lấp lánh lung linh.
Trên người cô không một mảnh vải, nơi Thẩm Thanh Yến vươn tay chạm đến mềm mịn trơn nhẵn, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Xu Mạn không thấy Thẩm Thanh Yến phản ứng, có chút không vui, cắt nhẹ lên yết hầu của anh. Nghe thấy Thẩm Thanh Yến hít một hơn, cô ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt ánh nước: “Xin lỗi anh Thanh Yến, em làm anh đau rồi.”
Nói xong, cô còn vươn đầu lưỡi nhỏ xinh li.ếm lên vết cắn của mình trên yết hầu anh.
Thẩm Thanh Yến đã chịu đựng đến cực hạn, anh trở mình, áp đảo tiểu yêu tinh thích đốt lửa dưới thân, hoàn toàn chiếm giữ cô, trừng phạt cô…
Bình minh dần ló dạng, bầu trời phía Đông nhuốm màu đỏ, một ngày mới đã đến.
Bên trong căn nhà gỗ nơi làn gió ban mai thổi qua là một căn phòng tràn ngập cảnh xuân, tiếng th.ở dốc r.ên rỉ hòa cùng tiếng chim hót ngoài cửa sổ taoh thành một bản giao hưởng sớm mai.
Sau nhiều lần triền miên, căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Khóe miệng Thẩm Thanh Yến nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nhìn người đang say ngủ trong lòng mình, vươn tay vu.ốt ve khuôn mặt cô..
Tất cả điều này cuối cùng cũng không còn là mơ nữa.
Chỉ là anh vẫn không dám đi ngủ, sợ mình vừa ngủ hoa lan nhỏ của anh sẽ lại biến thành một gốc thực vật không thể đi lại, không thể nói chuyện.
Thẩm Thanh Yến cứ thế nhìn Xu Mạn đang say ngủ, vươn tay nắm lấy tay cô. Lúc này, lòng bàn tay Xu Mạn bỗng tụ lại một vài tia sáng mờ nhạt, giống như ánh sáng mà cô tỏa ra khi nở hoa.
Thẩm Thanh Yến sợ Xu Mạn lại biến trở lại thành hoa lan, vội vàng siết chặt tay cô, luồn tay mình vào tay cô, mười ngón tay giao nhau. Sau đó, những tia sáng đáng biến mất, anh cảm thấy giữa lòng bàn tay hai người có một v.ật cứng nho nhỏ.