Bài hát có tên là
Nhất là câu
Tưởng Sầm biết được chuyện này, cầm lời bài hát bắt đầu nghe nhạc đệm, sau đó ở nhà luyện hát từng câu, lần này Kinh Sở Dương có ý không muốn để cậu làm một diễn viên đơn thuần, có thể khai thác thêm nhiều khả năng khác, ví dụ như ca sĩ.
Lúc trước hát bài hát trong hoạt động công ích, Kinh Sở Dương đã thấy được thực lực hát của Tưởng Sầm, tuy không thể xem là chất giọng trời ban, nhưng đối với một diễn viên chuyên nghiệp mà nói thì đã đủ, bây giờ nhân lúc Tưởng Sầm đang đỏ, thích hợp phát triển sang hướng khác, có lợi cho sự phát triển con đường ngôi sao của cậu, để sau này cậu đi càng thuận lợi.
Tưởng Sầm ở nhà luyện tập đến trưa, giọng chính của bài hát cũng học thuộc luôn, bài hát này không có nhiều kỹ xảo, chỉ cần giọng hát trong trẻo ấm áp, cộng thêm tình cảm là có thể hát được, chủ ý của Kinh Sở Dương là lấy bài hát này làm bài hát ra mắt khi chuyển sang lĩnh vực khác của cậu, để các fan thấy rõ Tưởng Sầm hơn, để mọi người biết Tưởng Sầm không chỉ đóng phim hay mà cũng rất có tài năng ca hát.
Luyện suốt một tuần, vào trưa hôm ấy, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương cùng tới phòng thu chuyên nghiệp thu âm bài hát này, Tưởng Sầm đứng bên trong hát, Kinh Sở Dương đứng bên ngoài nhìn, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến.
Thu âm xong, chuyện còn lại thì giao cho phần hậu kỳ bài hát, dự tính mười lăm ngày sau bài hát sẽ có bản thu đầy đủ, bây giờ phải cắt ghép nghe thử trước, như một thông báo gây cơn sốt trên mạng, làm các fan hứng thú, chuẩn bị cho ca khúc lên sóng.
Tất cả chuẩn bị tiến hành đâu vào đấy, lúc đăng thông báo lên mạng, fan Tưởng Sầm tích cực tuyên truyền trên các trang mạng, đợi bản bài hát đầy đủ ra mắt, trong vòng một giờ ngắn ngủi, lượng click vào đã hơn mười vạn lần, tỉ lệ dowload cũng cao vô cùng.
Fan 1483: Lúc trước, khi Tưởng Sầm hát trong hoạt động công ích tôi đã biết anh ấy rất thích hợp ca hát, bài hát này tôi đã dowload rồi, nghe đi nghe lại một bài này!
Fan 2142: Thêm một người nghe đi nghe lại! Giọng Tiểu Sầm quá dễ nghe! Nhất là câu nỉ non đoạn giữa, quả thực nghe là mê! Nửa đêm tôi nghe mà lăn lộn trên giường!
Fan 4239: Lên top nào!
Chỉ năm tiếng đồng hồ, dưới sự giúp sức của các fan, bài hát mới
Diệp Cảnh v: Bài hát mới của Tưởng Sầm, hoan nghênh mọi người mãnh liệt chia sẻ! Đúng rồi, sắp tới tôi muốn tổ chức một buổi hòa nhạc ở sân vận động, bây giờ mời cậu, mời cậu làm khách quý đặc biệt trong buổi hòa nhạc của tôi, thế nào? Tưởng Sầm v.
Tưởng Sầm đang ngồi trong công ty lướt weibo, ngón tay nhanh chóng ấn bàn phím, tâm tình vui sướng trả lời: Đương nhiên sẵn lòng, vô cùng vinh hạnh!
Diệp Cảnh v trả lời Tưởng Sầm v: Cứ quyết định vậy nhé!
Mấy ngày sau, quả nhiên Tưởng Sầm nhận được thiệp mời làm khách quý trong buổi hòa nhạc của Diệp Cảnh, cậu và Kinh Sở Dương bàn bạc, muốn lúc nhân cơ hội này tuyên truyền thêm cho bài hát của mình, vì vậy hôm diễn ra buổi hòa nhạc của Diệp Cảnh, Tưởng Sầm làm khách quý đặc biệt nhảy dù xuống sân khấu, khiến fan dưới sân khâu điên cuồng reo hò.
Tưởng Sầm hát một mình trên sân khấu, Diệp Cảnh đứng sau cánh gà hóa trang, thông qua truyền hình trực tiếp trên TV xem Tưởng Sầm biểu diễn trên sân khấu, anh ta hơi cong môi, cảm thấy lúc trước mình buông tha là quyết định sáng suốt, anh ta đứng dậy đi lên sân khấu, vừa lúc gặp Kinh Sở Dương, hai người liếc nhìn nhau, Diệp Cảnh mím môi cười, đi lướt qua người anh.
Lên sân khấu, Diệp Cảnh lại mời Tưởng Sầm cùng song ca với anh ta một bài, lúc này mới cùng fan tạm biệt Tưởng Sầm, tiếp tục mở buổi hòa nhạc của mình. Thông qua lần tuyên truyền này, sau đó bài hát của Tưởng Sầm đứng đầu bảng trong vòng một tháng, số lượng tiêu thụ đĩa vô cùng khả quan, chứng tỏ rõ ràng Tưởng Sầm từ diễn viên chuyển qua thử làm ca sĩ cũng vô cùng thành công!
Thời gian bình yên cứ thế trôi qua, lại một cái Tết âm lịch lại tới, năm nay có nhiều đài truyền hình gửi thiệp mời cho Tưởng Sầm, mời cậu tới biểu diễn tiết mục cuối năm cho họ, nhưng đều bị Kinh Sở Dương từ chối.
“Năm nay không muốn chia sẻ em với nhiều người như vậy.” Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm từ phía sau, má dán lên mặt cậu, rầu rĩ nói: “Hiếm khi tới Tết, năm nay thông cáo này nọ gì đó chúng ta đều không đi, cứ lặng lẽ về nhà mừng năm mới, được không?”
Năm nay Tưởng Sầm chạy không ít thông cáo, cũng rất mệt mỏi, vì vậy liền mượn cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe, cậu nghiêng đầu hôn môi người sau lưng, gật đầu.
Kinh Sở Dương xiết chặt tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn, anh sớm sắp xếp mọi thứ, dự định lễ mừng năm mới cả nhà sẽ phải về chỗ ông bà nội, vừa dịp lúc này có thể dẫn theo Tưởng Sầm về cùng.
Đêm 30 Tết hôm ấy, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm và Kẹo Đường ra khỏi nhà, lái xe tới một khu biệt thự xa hoa ở phía Nam thành phố A, Tưởng Sầm ngồi trên xe rất lo lắng, Kinh Sở Dương quay đầu nhìn cậu, dịu dàng an ủi: “Đừng căng thẳng như vậy, từ nay ông bà nội của anh cũng sẽ là ông bà nội của em.”
“Nhưng……” Tưởng Sầm cúi đầu, không phải bình thường trong lòng các cụ đều hi vọng có thể ôm chắt sao? Nếu nói như vậy thì không quá đón chào cậu mới đúng.
Kinh Sở Dương hiểu sự lo lắng của cậu, giải thích: “Ông bà nội anh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, về phương diện này còn thông suốt hơn chúng ta, yên tâm đi, họ đã sớm biết, sẽ không phản đối, hơn nữa, bà nội anh còn là fan của em đấy.”
“Thật vật ư?” Nghe một câu như vậy, Tưởng Sầm ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Có khi nào anh gạt em chưa? Không tin em tới sẽ biết, bà nội anh bà không chỉ là fan của em mà còn là một fan cứng đấy.” Kinh Sở Dương cao giọng cười to, lái xe nhanh hơn.
Chờ tới nhà ông bà nội của Kinh Sở Dương, cuối cùng Tưởng Sầm cũng hiểu, quả thật Kinh Sở Dương nói không sai, bà nội hiền lành dễ gần đã xem đi xem lại tất cả những phim cậu đóng, đều thuộc làu tất cả nhân vật, còn rõ hơn cả chính cậu, gặp được cậu còn như bị mê muội, không những muốn ký tên mà còn muốn dán lên tường, hết sức đáng yêu.
Mới bắt đầu Tưởng Sầm còn chút thẹn thùng, không cởi mở, nhưng trong bầu không khí ấm áp như vậy cũng dần thả lỏng mình, mẹ Kinh đang chuẩn bị cơm tất niên, Tưởng Sầm ngồi trên sofa cùng xem TV với bà nội, vừa lúc TV chiếu vở kịch
Đến lúc ăn cơm tất niên, Tưởng Sầm chủ động đứng lên rót rượu cho các vị trưởng bối, tửu lượng cậu rất bình thường nên không dám uống nhiều, sợ mình mất mặt trước mặt người lớn.
“Ngoan quá, khi còn bé Sở Dương không nói ngọt được như con đâu.” Bà nội được Tưởng Sầm dụ dỗ mấy câu vô cùng vui vẻ, buông chén đứng dậy đi tới giữa bàn, trong nháy mắt lấy một bao lì xì rất dày ra nhét vào ngực Tưởng Sầm, hiền lành nói: “Bé ngoan, Sở Dương nhà chúng ta có thể ở cùng với con là phúc khí của nó, nhận bao lì xì này của bà từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, bà nội có cháu ngoan như con, trong lòng thật sự rất vui vẻ.”
Nhất thời Tưởng Sầm không biết nói gì mới phải, bàn tay bà cụ cầm tay cậu, bao lì xì dày cộm dán trong lòng bàn tay cậu, nặng như vậy, rất nhiều năm rồi cậu chưa hưởng thụ tình thân, thoáng chốc vành mắt đỏ lên, lại sợ mọi người nhìn thấy, lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng cười hạnh phúc, bước lên ôm bà cụ trước mặt: “Cảm ơn bà nội.”
“Bà nội, con cũng muốn!” Kinh Sở Nghi ngồi bên cạnh bĩu môi bất mãn kêu lên, đột nhiên cất cao giọng: “À con biết rồi! Đây là bà nội đang hối lộ anh Tưởng Sầm, sau này phim của anh ấy quay xong bà có thể xem đầu tiên!”
“Nói bậy bạ gì đó!” Bà nội trừng mắt nhìn Kinh Sở Nghi, móc hai bao lì xì đỏ từ trong túi ra đưa cho hai anh em Kinh Sở Nghi và Kinh Sở Dương mỗi người một bao, bữa cơm tất niên dần kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Ăn cơm xong, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm cầm ghế dựa ra sân ngồi, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy pháo hoa, đêm tối được pháo hoa chiếu sáng, giống như tương lai của hai người, Kinh Sở Dương cầm tay Tưởng Sầm, hai người nhích lại gần nhau, vai tựa vai.
“Thấy chưa, anh đã nói bà nội rất thích em, ông nội cũng vậy, tuy ông không thích nói chuyện, cũng không giỏi bày tỏ nhưng trong lòng ông rất thích em.” Kinh Sở Dương ôm vai Tưởng Sầm để đầu cậu tựa lên vai mình.
Tưởng Sầm gật đầu, cọ cọ vai anh, “Em rất cảm động, Sở Dương, sang năm sau, mỗi một năm sau này, chỉ cần có thời gian chúng ta sẽ về đây đón năm mới, anh chịu không?”
“Đương nhiên chịu.” Kinh Sở Dương xiết chặt tay, quay mặt nhìn cậu, dưới đêm trăng, đôi mắt đen kịt của Tưởng Sầm sáng lên, như ánh sao trên bầu trời, anh không kiềm chế được dựa sát hơn, môi cũng ghé qua nghiêng đầu muốn hôn cậu.
“A! Kẹo Đường mày quay lại ngay!” Giọng Kinh Sở Nghi vang lên không đúng lúc, theo Kẹo Đường chạy tới chạy lui, Kinh Sở Dương bị cắt ngang, anh oán giận nhìn Kẹo Đường đi ngang qua, kéo tay Tưởng Sầm cùng trở về phòng, vừa đóng cửa phòng liền ôm chặt lấy cậu, kéo cậu vào ngực mình, hôn rất sâu, anh thuần thục cạy mở môi cậu dò vào bên trong, hai người không chỗ nào không dán sát vào nhau, như thể muốn hòa tan đối phương vào trong máu mình, vĩnh viễn không chia lìa.
Nguyện năm nào cũng như năm nay, có người nhà, có người yêu.
“Tiểu Sầm, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh, năm mới vui vẻ.”
Hết chương 76