Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 47: Thân thể và trái tim của anh đều thuộc về em



Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Kinh Sở Dương ngồi trên xe chờ Tưởng Sầm lên xe, anh liếc thấy bóng dáng của một người, người kia vẫn đang nhìn sang bên này, trong ánh mắt mang theo chút tình cảm khó nói nên lời, phần tình cảm này làm Kinh Sở Dương nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu. LQĐÔN 

Nghĩ tới lúc trước trên weibo, một số fan đã YY Diệp Cảnh cùng Tưởng Sầm, còn cả sự chăm sóc của Diệp Cảnh đối với Tưởng Sầm, không khó đoán tình cảm này là gì, Kinh Sở Dương ngẫm nghĩ, thừa dịp chờ đèn đỏ thử dò hỏi Tưởng Sầm chuyện này.

Quả nhiên như anh nghĩ, trong lòng Diệp Cảnh có tình ý với Tưởng Sầm, không nghĩ tới còn từng tỏ tình, cũng may Tưởng Sầm kiên quyết từ chối, Kinh Sở Dương vừa nghĩ tới đó liền cảm thấy lâng lâng, “Tiểu Sầm, thật ra khi đó em đã yêu anh?”

“Mới không có.” Tưởng Sầm nghiêng đầu sang chỗ khác, bĩu môi.

Kinh Sở Dương bật cười, tên nhóc nói một đằng nghĩ một nẻo này, rõ ràng đã thích anh cố tình không chịu thừa nhận, Kinh Sở Dương nghiêng người qua nhéo mũi cậu, “Tiểu Sầm, nhìn xem, hoa đào của em rất nhiều đó.”

Tưởng Sầm không cam lòng yếu thế phản bác lại, “Anh biết em không có suy nghĩ gì đối với Diệp Cảnh mà, hơn nữa chẳng phải anh cũng thế à? Cô mỹ nữ tóc vàng kia, người ta đối với anh là vừa gặp đã yêu đó!”

Kinh Sở Dương lập tức bị nghẹn họng, ngay sao đó mặt dày dựa qua, cười, “Tiểu Sầm, em biết thân thể và trái tim anh đều thuộc về em mà, cần anh chứng minh gì không?”

Tưởng Sầm lại bĩu môi, theo bản năng lẩm bẩm, “Trái tim thì đúng rồi, thân thể thì chưa phải đâu.”

Kinh Sở Dương nghe vậy nâng cao giọng cười ha hả, chôn mặt vào cổ cậu, “Đây là Tiểu Sầm đang ám hiệu cho anh, có thể làm chuyện hợp nhất thể xác và tinh thần sao?” Nói xong, hai người đều cùng nghĩ tới đêm lần trước, Kinh Sở Dương liếm môi còn Tưởng Sầm thì đỏ cả tai.

Đèn đỏ chuyển qua màu xanh, Kinh Sở Dương tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua quán bar, hai người tinh mắt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang ôm một người phụ nữ phong tình vạn chủng đi vào trong, mặc dù quần áo che kín mít, vành nón cũng kéo xuống rất thấp, nhưng vẫn đủ để nhận ra đó chính là Thiệu Trạch.

Còn người phụ nữ kia Tưởng Sầm cũng nhận ra, là bạn gái hiện tại của một nam diễn viên nào đó, chỉ có điều hai người này bận rộn suốt ngày, lúc trước quay phim từng hợp tác một lần, nói cách khác, đây là Thiệu Trạch chen chân vào tình cảm của người khác, giành bạn gái của nam diễn viên kia sao? 

Nói tóm lại, chính là trở thành nam tiểu tam?

Tưởng Sầm quay đầu nói với Kinh Sở Dương, anh không nói hai lời chạy xe tới một chỗ bí mật, dùng buồng điện thoại công cộng không đăng ký tên gọi điện thoại cho đám phóng viên tạp chí giải trí, các phóng viên vừa nghe có tin tức ở quan bar vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tới.

Nói chuyện điện thoại xong Kinh Sở Dương trở lại xe, dẫn Tưởng Sầm về nhà, dọc đường đi hai người đều im lặng, vào cửa liền liếc nhìn nhau rồi bắt đầu cười to, không cần nghĩ cũng biết, kế tiếp chờ Thiệu Trạch sẽ là tin đồn nhảm thế nào.

Hai người cười đủ, Tưởng Sầm ngồi trên sofa, còn Kinh Sở Dương đi nấu cơm, Kẹo Đường còn chưa về, trong nhà yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng chén nồi va chạm vào bồn rửa bát, Tưởng Sầm nhàm chán ôm  gối lăn lộn trên sofa, giờ phút này lại nhớ Kẹo Đường vô cùng. 

“Ăn cơm thôi.” Kinh Sở Dương bưng chén đĩa đi tới, cởi bỏ tạp dề trên người, thấy Tưởng Sầm ngồi trên sofa với vẻ mặt đau khổ không khỏi cười đi qua, ngồi xuống cạnh cậu, thuận thế ôm người vào lòng, hỏi, “Sao vậy, bộ dạng như đau khổ hận thù dữ lắm, ai chọc em không vui?”

“Không có, em hơi nhớ Kẹo Đường thôi.” Tưởng Sầm dùng đầu dựa vào vai anh, buồn rầu nói, dù Kẹo Đường đôi khi cao ngạo lạnh lùng, còn rất thích bắt nạt cậu sau khi cậu biến nhỏ, nhưng có nó ở nhà thì không đến mức nhàm chán thế này, chỉ trêu chọc mèo thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.

“Vậy sáng mai anh đi đón nó về.” Kinh Sở Dương nghe vậy, lại chôn mặt vào cổ Tưởng Sầm, “Em nhớ nó như vậy, anh sẽ ghen.”

“Ghen tỵ với Kẹo Đường có gì hay, nó là mèo, anh thì không phải.” Tưởng Sầm liếc nhìn anh một cái.

“Vậy anh là gì?” Kinh Sở Dương dẫn dắt từ từ, vẻ mặt cười đen tối.

Tưởng Sầm bị anh làm ngứa ngáy, không ngừng trốn tránh nhưng tránh không thoát, chỉ có thể nằm thẳng cẳng trên sofa, cười đến hơi nước mờ cả mắt, liên tục cầu xin tha thứ.

“Nói mau, anh là gì?” Kinh Sở Dương lại hỏi.

“Ha ha ha, đừng cù nữa!” Tưởng Sầm lăn lộn trên sofa, đưa tay chống lên ngực người phía trên mình, đẩy anh ra xa chút, đỏ mặt trả lời, “Anh là người yêu.”

“Chỉ như vậy?” Kinh Sở Dương không hài lòng, giống như chó lớn tiếp tục cọ cọ trên người cậu, ngay sau đó cúi đầu hôn cậu, giọng khàn khàn, “Ngoan nào, gọi ông xã.”                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                      

“Đừng mà.” Tưởng Sầm rất có khí phách, quả quyết từ chối, sau đó cậu liền bị công kích cù.

“Gọi hay không gọi?” Tay Kinh Sở Dương hạ xuống liên tục, đặt trên người cậu không cho cậu né tránh, anh ôm eo mềm mại của cậu, cổ họng khẽ nhúc nhích, đè nén dục vọng ngàn vạn lần trong lòng xuống.

“A a a đừng cù mà!” Tưởng Sầm bị anh cù không còn cách nào khác, mệt mỏi thỏa hiệp, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Ông…. Ông xã.”

“Ngoan lắm.” Kinh Sở Dương hài lòng hôn lên môi Tưởng Sầm, trán chạm trán cậu, đôi mắt dịu dàng như gió xuân thổi qua, anh bật dậy đứng cạnh sofa, kéo Tưởng Sầm dậy theo, “Được rồi, không làm khó em nữa, ăn cơm đi, lát nữa thì thức ăn nguội mất.”

Tưởng Sầm bị anh bắt nạt mặt đỏ gay, môi cũng đỏ, giận dỗi theo sát sau lưng anh đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, bất mãn trừng nhìn anh, cái tên xấu xa này, ngạn vạn lần đừng để cậu bắt được nhược điểm nào của anh, nếu không nhất định hung hăng phản kích!

Cùng lúc đó, một phóng viên được cú điện thoại nặc danh nhắc nhở, đi tới quán bar nào đó ngồi chờ đợi, không bao lâu sau thì thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ đi từ trong quán bar ra, rõ ràng là Thiệu Trạch, còn người phụ nữ bên cạnh hắn ta, không phải là bạn gái của một nam diễn viên nào đó sao?

Thiệu Trạch đang chen chân vào tình cảm của người khác ư, đây chính là tin động trời, phóng viên cầm camera bắt đầu chụp, không ngừng kéo gần khoảng cách, chụp được không ít hình ảnh có sức công phá như ý muốn. Phóng viên chụp đủ, thỏa mãn về tòa soạn, có thể dự đoán tiêu đề này nhất định có thể oanh tạc không ít tầm mắt của mọi người, còn tạp chí có lượng tiêu thụ tốt nhất trong ngày mai nhất định là bọn họ.

Hôm sau, tin tức vừa tuôn ra, quả nhiên sóng gợn bảy tầng trên internet, nam diễn viên nào đó sau khi biết được tin bị giành bạn gái, công khai chỉ trích Thiệu Trạch trên weibo, một cái tên khó nghe vây quanh Thiệu Trạch – Nam tiểu tam.

Thiệu Trạch biết được tin, tức giận đến mức trong lòng nổi giận, lúc trước hắn đã nói với người phụ nữ này rồi, nhưng vì chính cô ta nói cô ta đã chia tay cùng người đàn ông kia, cho nên hắn mới thử với cô ta, không nghĩ tới người phụ nữ này lại dám lừa dối hắn! 

Thế là Thiệu Trạch lên tiếng thanh minh, giải thích rằng mình chẳng hay biết gì, cũng không biết người phụ nữ kia và nam diễn viên đó là đôi tình nhân, nhưng lời giải thích của hắn bị không ít fan trên mạng nhất trí cho rằng đang trốn tránh trách nhiệm, rất nhiều người bình luận dưới weibo của hắn và fan hắn, có cả fan nam diễn viên kia, cũng không thiếu fan của người phụ nữ kia.

Chuyện lần này càng xào càng nóng, Thiệu Trạch đang ở giữa cơn bão táp, đã bị vô số lời chê trách và chỉ trích, hắn đành biến mất tạm thời trong làng giải trí, không đăng weibo, khóa chức năng bình luận, cũng không trả lời bất kỳ ai.

Theo sự biến mất của hắn, đám người trên mạng và đám phóng viên truyền thông dần quên chuyện này, từ từ chìm xuống, nhưng nhất định vẫn có ảnh hưởng tới con đường nghệ thuật của Thiệu Trạch, hắn im lặng một thời gian ngắn mới tiếp tục trở lại ra mắt công chúng, lòng thầm cảnh cáo sau này mình sẽ không tìm người trong giới để hẹn làm bạn giường nữa, tránh tình trạng vừa không giải thích được lại còn bị chửi.

Thời gian ngược trở về ngày nào đó khi tin tức Thiệu Trạch bùng phát, sáng sớm Kinh Sở Dương chuẩn bị đi đón Kẹo Đường về nhà, cậu bé tý hon bên cạnh đang ngủ, anh tiếc nuối rút ngón tay mình từ trong ngực cậu ra, ghém chăn cho cậu xong đứng dậy xuống giường.

Ăn xong bữa sáng, Kinh Sở Dương cầm chìa khóa ra cửa, lái thẳng xe tới nhà ba mẹ, chuông cửa vang lên, chờ một lát, có người ra mở cửa, một cái đầu nhỏ thò ra theo, Kinh Sở Dương cười ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng, “Kẹo Đường, Kẹo Đường, ở đây rất vui nhỉ, đúng không?”

Đáp lại anh là tiếng kêu meo meo và một cú tát.

Kinh Sở Dương ôm nó, vuốt lông, ngẩng đầu chào hỏi người trong nhà, Kinh Sở Nghi từ trong phòng chạy ra nhìn quanh người anh, nghi ngờ hỏi, “Á, anh, chỉ một mình anh?”

Kinh Sở Dương gật đầu, lúc này Tưởng Sầm vẫn đang ngủ, hơn nữa vì thân thể cậu đặc thù nên tất nhiên chỉ có mình anh tới, anh ôm chặt Kẹo Đường trong ngực, cẩn thận bỏ nó vào trong túi xách mèo, chuẩn bị rời đi.

“Anh, rốt cuộc khi nào anh mới dẫn chị dâu về nhà hả?” Kinh Sở Nghi bất mãn bĩu môi.

“Nghề em rất rảnh hả? Sao khi bé không thấy em quan tâm anh vậy nhỉ?” Kinh Sở Dương đưa tay gõ đầu cô một cái, nói thêm, “Sau này đến lúc thích hợp anh sẽ dẫn em ấy về, em đừng quậy cho anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh đi trước đây.”

Kinh Sở Dương mang theo túi xách mèo rời đi, đặt vào trong xe, Kẹo Đường liều mạng dùng móng vuốt cào cào bên trong túi xách, anh đành khóa cửa xe, đóng chặt cửa kính xe, sau đó thả Kẹo Đường ra ngoài, để nó ngồi trên ghế phó lái, thắt dây an toàn giữ chặt nó không cho nó chạy loạn.

Đến tiểu khu, Kinh Sở Dương đậu xe xong đưa tay ôm Kẹo Đường vào lòng, tay kia xách túi xách trống trơn, khóa cửa xe đi lên lầu, vào phòng, hình như Tưởng Sầm vẫn còn chưa dậy, anh nhẹ tay nhẹ chân thả Kẹo Đường xuống đất còn mình đổi dép lê ở cửa.

Kẹo Đường thảnh thơi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chủ nhân thế mà còn ngủ trên giường, nó nhảy tới bên cạnh cậu, dùng móng vuốt quào qua làm cậu lăn mấy vòng.

Tưởng Sầm bị giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng tỉnh lại nhìn thấy Kẹo Đường đứng trước mặt mình, đưa tay ôm lông nó, chôn người vào trong lớp lông mềm mại của nó ngủ tiếp, còn Kẹo Đường cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, một người một mèo bắt đầu “Nằm mơ giữa ban ngày.”

Kinh Sở Dương thay dép xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy trước mặt là một bức tranh như vậy, người anh yêu ôm mèo của anh, hai tên nhóc rúc vào nhau ngủ say sưa, Kinh Sở Dương bật cười đi quan đắp mền cho Tưởng Sầm, lại xoa đầu Kẹo Đường, anh hôn nhẹ lên môi cậu.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm dần, ánh nắng chói lọi xuyên qua khe hở bức rèm chiếu vào phòng, Kinh Sở Dương đi ra ban công, hít lấy không khí mát mẻ sáng sớm, rồi duỗi cái lưng mỏi mệt, quay đầu nhìn bức rèm lay động ngần người.

Đây chính là cuộc sống anh muốn, đơn giản nhưng giàu tình thơ ý họa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.