[Đồ phụ nữ ghê tởm, cô có biết cô đang nói gì không?]
Tôi trả lời: [Biết chứ, tôi nói idol nha cô gọt cằm cấy tóc là sự thật, tôi dám nói đấy, idol nhà cô dám kiện tôi tội phỉ báng không?]
[Mình bẩn thì thôi đi, còn nói như cả thế giới bẩn y cô vậy, cô có người nuôi đâu đồng nghĩa người khác có.]
Tôi: [A, đúng rồi, người ở trong căn nhà ở chung cư Bách Lệ kia không phải là người nuôi anh ta, là mẹ của anh ta ha.]
[Anh ấy không làm như vậy, chúng tôi tin anh ấy.]
Tôi cười lạnh: [Em gái, nhớ cho kĩ một câu, tức lúc cô tin đàn ông là lúc cô bắt đầu lao vào cuộc sống bất hạnh.]
[Đau lòng cho con gái, Nhiễm Nhiễm đã gây gì với cô chứ? Mau ra đây giải thích, ghê tởm quá chứ...]
Tôi gõ nhanh: [Chị cô một ngày 208, mẹ cô mỗi ngày khổ muốn chếc. Đau lòng chị cô không có tiền xài, không bằng tặng mẹ cô cho cô ta?]
....
Kéo xuống một chút là fan của ảnh đế Kiều Tầm.
Hiển nhiên fan của ảnh đế dễ chịu hơn một chút.
[Làm phiền đừng mong việc không thể làm được.]
Tôi:....
Ảnh đế hôm nay bị vạ lây do tôi nổi lòng thèm khát nhan sắc đột ngột thôi.
Tôi trả lời ngay: [Xin lỗi, thèm ăn nhưng sẽ gắng kiềm chế.]
Đang chuẩn bị nhắn tin riêng cho ảnh đề, ai ngờ tôi chưa tìm được weibo của Kiều Tâm đã bị đá khỏi account.
Chắc là công ty thấy tôi quá mức nên đã đổi mật khẩu.
Tôi logout.
Hotsearch lại login.
[Giang Hạ điên rồi.]
Còn chưa để hotsearch này lên top 1 thì có một hotsearch mới.
[Kiều Tầm cũng điên rồi.]
Bởi vì Kiều Tâm login, bình luận dưới bài đăng của tôi:
[Dũng cảm chút, đừng kiềm chế.]
Mọe nó.
Tôi sợ tới mức ném điện thoại.
Trong nguyên tác không có khúc này á!
Cộng động mạng quên mất mắng tôi.
Họ đang kiểm tra xem ai hack tài khoản của ảnh đế.
4.
“Không ngờ Kiều Tầm lại cứu nguy một phen.”
Tôi cũng không ngờ.
Trong nguyên tác không miêu tả nhiều về Kiều Tầm.
Anh là môt ảnh đế làm việc chuyên nghiệp.
Hôm đó tôi chỉ mở mồm nói bậy do cái nết mê trai đẹp thôi.
Nhưng ngay cả xuyên sách tôi còn làm được, anh ấy có gì không động kinh được chớ?
Tôi chấp nhận đây là lỗi của tác phẩm.
Người đại diện Trương Bân nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn đưa tôi một xấp tài liệu: “Nổi vì scandal cũng là nổi tiếng, tôi đã nhận một show truyền hình cho cô. Cô phải cảm ơn...”
Tôi lạnh lùng nói tiếp: “Tôi phải cảm ơn anh đã ban cho tôi cơ hội này à?”
Trương Bân nghe thấy giọng điệu của tôi, lạnh giọng nói: “Cô có thái độ gì đấy?”
“Tôi có thái độ gì?” Tôi bật cười: “Ngài đúng là một người biết thao túng tâm lý đó, tôi và công ty ký hợp đồng chia bốn sáu, tôi bốn công ty sáu, kết quả mỗi lần anh nhận tiền thay tôi thì chẳng có xu nào về túi tôi cả, anh nói tôi không nổi nên vậy. Anh đã kiếm được bao nhiêu thì tự biết --- Này cũng thôi đi, lúc tham gia mấy sự kiện đều có tiền nhưng anh bảo không có cat-xe, hoặc cat-xe dùng để đổi tài nguyên rồi, anh ăn cả bên công ty lẫn bên tôi cơ mà. Thế mà anh còn muốn tôi mở mồm cảm ơn anh? Động lực nào khiến anh có thể mặt dày nói mấy lời này với tôi thế?”