Tôi nhìn tay mình gói kín như bánh chưng, nghiêm túc quay sang hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, chú có chắc đây không phải là gãy xương mà chỉ là bị trật cổ tay không ạ?"
Bác sĩ chăm chú viết viết một hồi vào sổ khám bệnh, chữ viết múa lên như rồng như phượng. Rồi mới nhìn tôi, nói.
"Ban nãy chú đã nắn lại khớp cho cháu rồi, quấn như thế này đề phòng lại chấn thương thêm lần nữa, mà chắc cháu cũng biết chấn thương thêm lần nữa như thế nào rồi đúng không? Một tuần nữa qua đây khám lại."
Năm tôi học lớp sáu, từng có lần trong giờ thể dục thi chạy ngắn với bạn bè, bởi vì bị ngã nên chống cổ tay xuống đất, trật khớp mất hai tuần, lại còn sống chết không chịu đi khám bác sĩ. Sau đó lại bị ngã thêm hai lần nữa, cái tội đi đứng không để ý dưới chân vấp vào sợi dây xích phân cách trên đường, đứng được dậy thì đầu óc choáng váng đến mức mắt chỉ nhìn thấy sao quay quay, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, cái tay đáng lẽ chỉ cần một thời gian ngắn để khỏi thì bị kéo dài thành hai tháng. Bác sĩ nghe tôi kể xong thì không nói không rằng lấy băng y tế quấn kín cổ tay tôi lại, hận không thể treo luôn lên cổ.
Kim Hoa đi thanh toán tiền khám bệnh vừa mới quay lại, nghe bác sĩ dặn dò liền cẩn thận note lịch hẹn vào điện thoại của tôi.
"Bác sĩ ơi, thế có cần kiêng cái gì không ạ?"
Đi ra khỏi cửa bệnh viện, Kim Hoa nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe trong tay tôi, một tay xách túi xách của hai đứa, một tay đỡ tôi lên xe.
"Này, tao chỉ bị trật khớp cổ tay, không phải sắp đẻ."
"Mày mà ngã bây giờ thì phế luôn ấy, đi đứng cho cẩn thận vào. Bảo đi khám sớm đi thì không nghe, cứ để trầy trật cả tuần mới chịu đi, lại còn cái gì mà tao sợ bệnh viện lắm, mày sợ cái gì tao lại chả biết à. Cứ khám muộn như thế này cổ tay mày có phải bị nặng hơn không, khỏi cũng lâu hơn không? "
"Ờ, mày nói cũng đúng, tự dưng thấy cổ tay hơi tê tê."
Dù gì thì tôi cũng có kinh nghiệm trong chuyện trật cổ tay lắm, nên sinh hoạt thường ngày cũng không thay đổi nhiều. Ăn uống vẫn ngon, tắm rửa vẫn bình thường, chỉ là chuyện gõ bàn phím máy tính đối với tôi có một chút khó khăn, chị trưởng phòng thấy thế liền giảm bớt công việc cho tôi một chút. Thỏ Thỏ là trợ lý nhỏ của tôi, em ấy đã làm giúp tôi không ít việc, tôi cũng biết ý mà chia cho em một cái đùi gà trong hộp cơm trưa của mình. Kim Hoa không cho tôi giúp cô ấy chuyện làm bếp nữa, đi siêu thị xe đẩy cũng là cô ấy đẩy, càng không cho tôi giặt quần áo, bảo nhỡ mày yếu tay đánh rơi hết quần áo của tao. Càng gần đến ngày khám lại, cứ nửa ngày cô ấy lại hỏi tôi một lần, thế cổ tay thế nào rồi, khỏi chưa, quan tâm chăm sóc còn hơn cả mẹ tôi. Lại nhắc đến mẹ tôi, khi Kim Hoa mách mẹ tôi lại trật cổ tay tôi, bà ấy thả lại một câu, cho đáng đời, đi đứng chả chịu nhìn trước nhìn sau, cứ ngã thêm vài lần cho rút kinh nghiệm.
Giờ nghỉ trưa một tuần sau đó, trong lúc tôi đang vui vẻ ăn salad thịt xông khói nhà làm, tán gẫu với vài đồng nghiệp cùng phòng, Duẫn Thành gọi điện thoại tới cho tôi.
"Hửm, Kim Hoa nói cho mày à?" Tôi gật gật đầu khi Thỏ Thỏ ám chỉ em đem hộp cơm đi rửa giúp chị nhé, dùng cùi chỏ đẩy cửa phòng ăn bước ra ngoài, đi một mạch tới cầu thang thoát hiểm.
"Chứ còn gì, chả lẽ mày tự nói?"
"Cũng chả sao đâu, khỏi rồi." Tôi xoay xoay cổ tay mấy cái, mấy hôm nay tôi còn lười chả buồn quấn băng, chỉ lấy miếng salonpas dán tạm cho đỡ mỏi. Quấn băng nhiều khiến cổ tay tôi rất bí, cực kỳ khó chịu.
"Kim Hoa bảo tao hôm nay là ngày mày tái khám?"
"Đừng có nói với tao là nó bảo mày đưa tao đi?"
"Ừ."
"Thôi, không cần đâu, tao tự đi được. Dù sao cũng chỉ khám một cái rồi về, không cần phiền như thế." Tôi chẹp chẹp miệng, thở dài, con nhỏ này nhiều chuyện thật sự.
"Kim Hoa bảo mày không thích đi bệnh viện, nên tao phải đưa mày đến đấy để đảm bảo mày không trốn về."
Được lắm bạn.
Sau khi hoàn tất toàn bộ công việc đang có, tôi xin chị trưởng phòng về sớm, lịch hẹn của bác sĩ là sáu giờ rưỡi chiều. Năm giờ tôi đã trở về nhà, thay đồ tắm rửa một chập, còn tranh thủ đổ thêm hạt mèo cho Củ Lạc, tưới mấy cái cây, dọn dẹp toàn bộ rác ở trong nhà. Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian, dọn dẹp trước thì tí nữa về nhà chỉ việc ăn thôi, Kim Hoa cũng đỡ vất vả. Cô ấy đã đi làm từ đầu tuần trước, công việc phải nói là ngập cả mặt, thi thoảng tôi cũng sẽ nấu ăn một chút, giúp cô ấy một ít việc.
"Đến chưa?"
"Đang ở dưới này, xuống đi."
Trong đầu tôi chợt hiện lên khung cảnh của mười năm về trước, Duẫn Thành cũng đến đón tôi đi học như thế này. Cậu ấy đứng chờ tôi ở đầu ngõ, gắt lên khi thấy tôi quên mang mũ bảo hiểm, chờ tôi yên vị rồi mới nổ máy chạy đi. Duẫn Thành của bây giờ đứng dưới cửa chung cư nhà tôi, thấy tôi đi ra thì giúp tôi mở cửa xe, còn đưa cho tôi thanh socola vẫn còn lạnh.
"Tay chân ra làm sao rồi?"
"Khỏi rồi khỏi rồi, là trật khớp thôi, không phải gãy xương, bẻ cái là khỏi."
Bác sĩ kiểm tra tay tôi cẩn thận, còn bảo tôi cử động, xoay xoay khớp cổ tay y như mấy động tác khởi động thể dục, sau đấy gật gù mấy cái.
"Được đấy, khỏi hẳn rồi. Chú cứ tưởng cháu sẽ đến đây vài bận nữa, trật khớp thêm vài lần."
"Thế là không cần quấn băng chườm đá gì gì đó nữa đúng không ạ?"
"Ừ, bỏ ra đi, quấn vào làm gì người ta lại tưởng là thương binh. Mà cậu này là người yêu hả? Này, chăm sóc bạn gái cho cẩn thận vào, không biết đi giày cao gót thì đừng có đi, đến cả đi giày cũng ngã được."
"Dạ vâng chú. Làm phiền chú rồi ạ."
"Ơ không phải…"
Duẫn Thành vẫn như thế, vẫn không đính chính, chỉ cười. Cậu ấy vui vẻ đi ra khỏi bệnh viện, thậm chí còn mua cho tôi một que kem vị vani ở một quầy hàng bán rong bên lề đường. Tôi chậm rãi ăn kem, hầy, vị có chút ngọt hơn kem Tràng Tiền, xem ra lần sau không nên mua ở đây.
"À, áo của mày, tao quên mất chưa đưa."
Tôi rút cái áo từ trong balo nhỏ màu đen vẫn luôn đeo bên người, đưa cho cậu ấy.
"Mày dùng nước xả vải đấy à, sao mùi thơm thế?"
"Hửm, làm gì có, tao có dùng đâu."
"Thật, ngửi thử đi, tao thấy có mùi mà. Không giống mùi của mày."
"Này, mang cho tao mượn một cái áo khoác nhé, thấy thời tiết tối nay có vẻ lạnh đấy."
Lớp học thêm Lý bắt đầu vào sáu giờ tối, trường học của tôi lại tan học lúc bốn giờ, tôi tranh thủ thời gian để trở về nhà, thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ, bỏ lại sách vở cho đỡ nặng cặp, còn Duẫn Thành thì đi đến quán net chơi game cùng mấy cậu bạn cùng lớp tôi. Thời tiết ban ngày quang đãng mát mẻ, nhưng chiều tối bắt đầu có gió to, đi xe đạp về nhà có chút loạng choạng, mẹ tôi vừa mới đi làm về cũng thò đầu vào bảo tối nhớ mang áo đi nhớ, không lại lạnh đấy. Tôi lục tung tủ đồ vốn không nhiều lắm của mình lên, lại tìm trong mớ quần áo mình đang mặc, chọn mãi mới được một cái áo khoác đen oversize có vẻ vừa với Duẫn Thành. Dáng người của cậu ấy so với tôi cũng không chênh lệch quá nhiều, chỉ cần tôi đi giày cao gót khoảng bảy phân là có thể đứng ngang hàng với cậu ấy rồi.
"Okay, mượn nhé, mai đi học tao trả."
"Giặt luôn hộ tao đi, cái này tao mặc mấy lần rồi, chưa giặt."
"Mày mang cho tao cái mày mặc rồi đấy à?"
"Thì đồ của tao có mỗi cái này mày mặc vừa, biết thế nào được, mặc tạm đi. Mày có thể lựa chọn giữa nó và không mặc gì."
"Cơ mà giặt thì mất mùi của mày, phí lắm."
"…"
Duẫn Thành giữ cái áo đó của tôi rất lâu, hình như phải hơn hai tuần, tôi giục cậu ấy đến lần thứ hai mươi ba cậu ấy mới đem đến trả, bảo là tao phải đợi bà tao giặt đồ mới giặt được. Tôi âm thầm đưa lên mũi ngửi xem mùi của mình rốt cuộc là mùi gì, kết quả lại ngửi thấy một mùi hương lạ hoắc, mùi nước xả vải Downy tôi từng ngửi thấy ở đâu đó. Mẹ tôi ghét dùng nước xả vải lắm, nên sau khi tôi xin xỏ hết cỡ mẹ mới mua cho tôi hai chai, còn nói muốn dùng thì tự giặt tay mà dùng, mẹ không muốn ám cái mùi này lên áo mẹ đâu.
"Í, nhà mày dùng nước xả vải à?"
"Hả, làm gì có?"
"Đây này, ngửi thử xem. Tao chắc chắn là có."
"Điên à, tao có ngửi thấy gì đâu."
Lúc đó hai chúng tôi đang đứng trên bục giảng chờ đến lượt chọn nhóm môn lịch sử, tôi cứ giơ tay áo lên cho cậu ấy ngửi để chứng minh mình không sai, cậu ấy ghé mũi vào hít hít mấy cái rồi mắng tôi bị điếc mũi à, không ai chịu ai. Mãi về sau tôi đọc được ở đâu đó, khi bạn đã quá quen với một mùi hương nào đấy, dần dần bạn sẽ không ngửi thấy nó nữa. Có lẽ đấy là lý do Duẫn Thành khen tóc tôi có mùi thơm mà tôi lại chẳng ngửi thấy mùi gì, hay mùi nước xả vải của nhà cậu ấy, cậu ấy cũng không nhận ra.