Bàn tay hư hỏng của Nhậm Khuất Phong không ngừng du ngạo, mơn man trên da thịt mịn màng của Châu Yên Thục, lòng bàn tay mang theo hơi ấm của hắn di chuyển khắp mọi nơi trên cơ thể của cô. Sau đó dần dà tịch tiến xuống phía bên dưới, vuốt dọc hai bắp đùi mềm mại của cô, dùng một lực nhẹ tách đôi chân dài thon ngọc sang hai bên, tiếp theo đó cả cơ thể cường tráng áp lực của hắn xen vào giữa. Nhậm Khuất Phong đem chân cô gái gác lên thắt lưng của hắn, sau đó bàn tay to khoẻ vươn ra nắm chặt lấy cổ tay của Châu Yên Thục cố định trên đỉnh đầu.
"Em nhiệt tình như vậy sao tôi có thể mềm lòng bỏ qua cho em được, hửm?"
Người đàn ông buông cánh môi ướt át ra, chất giọng khàn khàn thoát ra khỏi cuống họng. Con ngươi màu hổ phách chất chứa bao tia cấm dục nhìn thẳng vào đôi mắt mê ly ngập trong tầng nước mỏng. Vẻ đẹp của người con gái quá đỗi yêu kiều, càng nhìn càng khiến cơn thèm khát trong người hắn bộc phá lên tận cùng. Vào giây phút ngắm nhìn cô gần trong gang tấc, Nhậm Khuất Phong thề trở thành tội phạm để thưởng thức tất thảy những dư vị ngọt ngào mà người con gái mang đến ngay tức khắc còn hơn là nhẫn nhịn để cô mang tấm thân thuần khiết như đoá bạch liên hoa trao cho người đàn ông khác không phải là hắn.
Tay còn lại hắn đưa lên cưng nựng một bên má của Châu Yên Thục, khoé môi cong lên để lộ nụ cười lưu manh.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt mê hoặc như vậy! Bằng không đêm nay tôi trở thành tội phạm c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c trẻ vị thành niên đấy, em muốn tôi ngồi trong tù bóc vài cuốn lịch dày cộp sao?"
Trong miệng nói như vậy nhưng vài phút sau Nhậm Khuất Phong đã cúi xuống hôn lấy cánh môi đang bị sưng phù của ai kia. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống làm cho Châu Yên Thục không còn có sức lực để mà kháng cự lại. Căn bản trong tim cô gái nhỏ vẫn còn có tình cảm sâu đậm với người đàn ông, vậy nên cô đã chuẩn bị tinh thần kỹ để cho hắn ta phá thân mình.
Nhậm Khuất Phong hạ thấp thân dưới xuống khiến cho khoảng cách nơi bí ẩn của cô gái ma sát gián tiếp với bộ phận nóng rực cách một lớp vải của người đàn ông. Một cỗ luồng khí nóng rực hệt như một ngọn lửa đốt cháy đang bùng lên dữ dội trong cơ thể của con mãnh thú gian xảo.
Một nụ hôn thật dài, thật cuồng nhiệt.
Châu Yên Thục giống hệt như sinh vật nhỏ bé cố gắng trốn thoát khỏi dã thú săn mồi nhưng lại bất cẩn mắc bẫy, rơi xuống vực sâu thăm thẳm có hàng trăm mối nguy hại đang thường trực đợi sẵn, dần dần cô bị thuần hoá dưới sự dẫn dắt điên cuồng và đầy mánh khoé của Nhậm Khuất Phong.
Hơi thở hoà quyện vào nhau càng khiến cho bầu không khí nóng bỏng pha lẫn chút ngượng ngùng hơn bao giờ hết.
Ánh mắt hai người thi thoảng chạm nhau đầy đắm đuối mê say, dường như đó là một liều thuốc vô hình để cuốn hút đối phương.
"Cơ thể của em rất nhạy cảm!"
Nhậm Khuất Phong sau khi lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào của cô gái đồng thời buông tay cô ra, câu đầu tiên hắn nói với một chất giọng trầm khàn đủ để làm một liều thuốc xúc tác gián tiếp xâm nhập vào từng mạch máu vô cảm tích tụ trong trái tim cô, khiến cho nó nóng bức như muốn tan chảy.
"Rất nhạy cảm! Suốt từ đầu đến cuối em đều ôm chặt lấy tôi!"
"Nhậm Khuất Phong... anh đừng nói nữa..."
Châu Yên Thục xấu hổ đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, đáy mắt hiện tầng bi thương, vội vàng vươn tay ra chắn trước cửa miệng của người đàn ông, lắc đầu van xin hắn đừng nói tiếp.
Cô cũng không hiểu tại sao tay chân của mình không tự chủ được mà cứ như rắn nước quấn chặt lấy cơ thể của hắn.
Lẽ nào là do cơ thể cô quá nhạy cảm, chỉ phản ứng mạnh mẽ mỗi khi bị hắn ta động chạm sao?
Không phải như vậy!
Đây là lần đầu tiên trong suốt gần mười tám năm qua cô bị người đàn ông động chạm đến cơ thể, một cảm giác ngại ngùng cứ bủa vây lấy tâm trí của cô. Nửa muốn từ chối nhưng nửa kia lại muốn đi trái lại với bộ não điều khiển, muốn được người đàn ông vuốt ve yêu chiều, muốn được thử cảm giác mới lạ lần đầu trong đời.
"Em đang ngại sao?"
Nhậm Khuất Phong nắm lấy cổ tay của cô, sau đó hôn vào lòng bàn tay đang còn run rẩy của cô gái, đầu lưỡi từ từ trượt ra, nhẹ nhàng cuốn lấy ngón tay trỏ mảnh khảnh.
"Biểu hiện của em hôm nay rất tốt khiến cho tôi rất hài lòng."
Vừa nói, hắn ta vừa mỉm cười, đôi mắt đào hoa nhìn trực diện với dáng vẻ non nớt của người thiếu nữ.
"Cho nên đêm nay tôi sẽ phá lệ, không trừng phạt em nữa."
"Dạ?"
Châu Yên Thục cứ ngỡ đêm nay mình không thoát nổi móng vuốt của dã thú, nào ngờ đâu chỉ dùng vài chiêu mỹ nhân kế đã có thể thuần hoá được chúa tể háo sắc này.
Cô thở dài một cách nhẹ nhõm, số phận của cô vẫn còn may mắn chán, không bị cướp đi lần đầu khi chưa đủ mười tám tuổi. Và cũng từ đây Châu Yên Thục cũng nắm thóp được điểm yếu của người đàn ông, chỉ cần cô ấm ức khóc hay là ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ yêu thương chiều chuộng cô.
Chỉ còn hơn chục ngày nữa thôi là đến giây phút đón tuổi mới của cô gái rồi, liệu rằng hắn ta có buông tha cho cô hay không?
"Đừng quá vui mừng."
Người đàn ông nhếch miệng cười khẩy một cái, ngón tay cái không ngừng miết lấy cánh môi dưới của Châu Yên Thục.
"Chờ đến giây phút thích hợp nhất của cuộc đời em, tôi sẽ trừng phạt bù! Không những vậy sẽ trừng phạt em gấp đôi, gấp ba thậm chí gấp bốn lần cũng không thể trả đủ cho sai lầm của em khi chọn cách chối bỏ tình cảm của tôi."
Ánh mắt đầy mưu mô của người đàn ông ánh lên dưới ánh sáng của đèn ngủ mờ ảo, truyền đến cho cô một cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Trong đầu Châu Yên Thục bỗng dưng xuất hiện những hình ảnh người đàn ông tìm đến cô gây khó dễ, đã thế còn có biểu hiện gian gian díu díu với em dâu ngay chính căn nhà của mình.
Vậy là cuộc đời của cô đã định sẵn từ trước, không bao giờ thoát khỏi tầm nhìn của hắn, dù chỉ là vài phút lơ đãng cũng không có.
Châu Yên Thục thật sự không muốn làm điều tệ bạc này!
"Không được! Lương tâm em không cho phép em làm điều đó!"
"Em không có quyền quyết định! Cùng là một câu nói tôi ghét nhất phải nhắc lại lần hai."
Giọng nói của hắn đầy nghiêm nghị, chất chứa sự uy hiếp.
"Nên nhớ, cả đời này em chỉ là người phụ nữ của tôi! Mặc cho em vì lý do cá nhân gia đình mà chấp nhận lấy thằng em ngu ngốc của tôi làm chồng thì người có quyền chiếm hữu em vẫn là tôi!"
"Anh ngang ngược vừa thôi, đừng có cuồng bạo như vậy!"