Sau khi Hạ Diệp Chi ăn xong thì lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Cô muốn đi gặp ông nội.
Cô rất lo lắng về tình hình của ông nội.
Cô nghĩ ngợi một hồi lại hơi chần chừ.
Bây giờ thái độ của Mạc Đình Kiên đối với cô kỳ lạ lắm, cô chủ động gọi điện nói với anh ấy là muốn đi thăm ông nội, anh ấy chắc chắn sẽ không cho cô đi.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại vừa nghĩ vừa đi đã đi tới phòng khách.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lớn.
Ngay sau đó có người gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi, tôi biết cô ở bên trong!”
Giọng nói này không xa lạ gì, đó là Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại đi ra ngoài thì thấy Hạ Hương Thảo và Tiêu Thanh Hà bị vệ sĩ chặn ngoài cửa, theo sau là Hạ Thời Yến.
Hạ Hương Thảo vừa thấy Hạ Diệp Chi bèn nở nụ cười xem kịch vui: “Đã lâu không gặp, trông cô gầy hơn rất nhiều đó.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày nói hùa theo: “Vậy ư? Trông cô mập hơn rất nhiều.”
Tiêu Thanh Hà cũng lên tiếng ngay lúc này: “Diệp Chi, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Vệ sĩ và người giúp việc trong biệt thự rất nhiều, cho dù Hạ Hương Thảo hận cô thấu xương thì cũng không thể làm gì được.
Hạ Diệp Chi nhấc tay lên một cái, ra hiệu cho vệ sĩ để ba người họ đi vào.
Hạ Diệp Chi vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa, ba người Tiêu Thanh Hà ngồi ở phía bên kia.
Không đợi Hạ Hương Thảo mở miệng, Hạ Diệp Chi nói trước: “Trần Tuấn Tú nói cho cô?”
Cô vừa mới quay trở lại biệt thự của Mạc Đình Kiên, Hạ Hương Thảo đã tới nhà ngay, chắc chắn là Trần Tuấn Tú nói cho cô ta biết.
“Cô quan tâm ai nói cho tôi làm chi?” Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Cô đúng là không sợ chết, ngay cả ông cụ Mạc cũng dám ra tay.”
Hạ Diệp Chi không nói lời vô nghĩa với cô ta mà quay đầu nhìn sang Tiêu Thanh Hà: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện trên báo là sự thật hả? Sao con lại phải ra tay với ông cụ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không bỏ qua cho con!” Biểu tình của Tiêu Thanh Hà có hơi lo lắng.