“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng lạnh nhạt, nét mặt không có gì thay đổi rõ rệt.
Anh quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Hai người đến phòng bao trước đi.”
Cũng không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, anh liền quay người tiếp tục rời đi.
Anh vừa đi, Thẩm Lệ liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi Hạ Diệp Chi: “Chuyện gì vậy? Trước đây không phải ông chủ lớn không bắt cậu mang thai sao? Sao bây giờ cậu mang thai rồi, anh ta hình như không vui?”
“Không biết, một người đàn ông tâm tư còn khóa đoán hơn cả phụ nữ.” Hạ Diệp Chi vuốt tay: “Tớ nào đâu biết anh ấy đang nghĩ gì.”
Thẩm Lệ nghe vậy sửng sốt, cô quay đầu quan sát thật kỹ vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, thấy dáng vẻ cô không có vấn đề, hỏi dò: “Cậu với ông chủ lớn luôn không hòa hợp sao?”
Mạc Đình Kiên tiến tới một bước, ánh mắt độc ác rơi vào trên người phụ nữ, giọng nói u ám đến mức giống như là từ trong đia ngục Diêm vương nhảy ra: “Hạ Hương Thảo, lâu ngày không gặp.”
Hạ Hương Thảo run cầm cập, một câu cũng không nói hoàn chỉnh: “Xin…xin…xin lỗi, tôi….anh….Hạ…”
Cô ta vừa nói, vừa run ngửa đầu nhìn Mạc Đình Kiên, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, liều mình cầu xin sự tha thứ, nhưng tại vì quá sợ hãi, cô ta một câu cũng nói không rõ.
Mạc Đình Kiên ngoài Hạ Diệp Chi ra hiếm thấy biểu hiện kiên nhẫn như vậy, anh không nói, liền nhìn Hạ Hương Thảo run lẩy bẩy vừa nói không thành lời.
Vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.
Qua hai phút, Mạc Đình Kiên hình như cảm thấy không có gì thú vị, hướng vệ sĩ khoát tay một cái: “Đem dao ra đây.”
Hạ Hương Thảo vừa nghe anh nói, toàn thân liền run đến mức càng sợ hãi, nhưng lại kỳ tích đem lời nói rõ.
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau nữa…tôi sẽ không đối đầu với Hạ Diệp Chi nữa…anh tha cho tôi, tôi cầu xin anh tha cho tôi…”