Mấy năm nay Lục Giang Minh rất ít khi chú ý Dư Mục Ca, hắn bị hoa thơm cỏ lạ bên ngoài hấp dẫn đôi mắt khiến hắn say mê quên lối về, trừ khi là có chuyện cần thiết nếu không Lục Giang Minh sẽ không chủ động đi tìm cậu, bởi vì hắn biết rõ một khi hai người gặp mặt thì ngoại trừ đánh nhau cũng chỉ là đánh nhau, tất nhiên kết quả cuối cùng là đôi bên đều không có ai vui vẻ gì.
Cho dù Lục Giang Minh có tính lăng nhăng khắp chốn nhưng hắn cũng chẳng phải là kẻ ngu ngốc.
Hắn biết rõ một ngày nào đó, tất cả tình yêu của Dư Mục Ca dành cho hắn đều bị tiêu hao bởi những cuộc cãi vã thì chắc chắn cậu sẽ rời khỏi hắn mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Lục Giang Minh hiểu rõ tính tình của Dư Mục Ca, nếu cậu thực sự nói ra lời chia tay với hắn, chứng tỏ rằng cậu đã hoàn toàn thất vọng về đoạn tình cảm này, thậm chí không muốn gặp lại người đã gây ra tổn thương cho cậu.
Vì lý do đó cho nên Lục Giang Minh mới cố ý giảm bớt số lần gặp nhau của hai người, hắn hi vọng Dư Mục Ca có thể hiểu được rằng những tên bồ nhí của hắn chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển vui chơi qua đường mà thôi, còn Dư Mục Ca cậu mới là người hắn đặt ở đầu quả tim.
Bởi vậy Lục Giang Minh chưa bao giờ biết được Dư Mục Ca sẽ vẽ truyện tranh online, dù Dư Mục Ca chưa từng học qua chuyên ngành hội hoạ nào nhưng cậu thực sự rất có thiên phú trong lĩnh vực này.
Sinh nhật lần trước của Lục Giang Minh, Dư Mục Ca đã đưa một bản phác thảo về gương mặt của hắn, bức vẽ đó đến bây giờ vẫn được hắn cất giữ trong thư phòng.
Sau khi nhớ lại chuyện chuyện này, Lục Giang Minh lập tức từ trên giường đứng lên, ngay cả dép lê cũng chưa kịp xỏ mà lao ngay đến thư phòng.
“Nó ở đâu rồi?” Lục Giang Minh một bên tìm kiếm một bên cố gắng nhớ lại mình đã để đặt bức ảnh kia ở đâu.
Thời gian trôi qua cũng đã quá lâu, ký ức khi xưa cũng trở nên mờ nhạt.
Lục Giang Minh lục lọi nửa ngày trời cũng chẳng thu hoạch được gì, hắn mê mang ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn tấm thảm dưới đất, sau đó hai mắt từ từ đỏ lên.
“Mục Ca, em đang hận anh lắm đúng không?”
Đến cả quà sinh nhật của em tặng mà anh cũng không tìm thấy, nếu em biết được thì có phải sẽ rất hối hận khi đó đã đồng ý cùng anh ở bên nhau?
Lục Giang Minh lau đi nước mắt, vịnh bàn đứng dậy, ánh mắt của hắn chợt dừng lại khi vô tình lướt qua một tập thơ trên bàn
Hắn lôi tập thơ ra, tờ giấy trong đó rớt ra ngoài, từ từ rơi xuống mặt đất.
Lục Giang Minh cúi người xuống nhặt nó lên và mở ra xem, mặc dù nét bút đã mờ đi rất nhiều nhưng qua tấm giấy mỏng này hắn vẫn có thể cảm nhận được lúc ấy Dư Mục Ca đã cực khổ vẽ ra bức tranh này như thế nào.
Chờ đến khi xem hết bức tranh, Lục Giang Minh mới nhìn đến một hàng chữ ở bên dưới.
“Anh hiểu được cảm giác cả người đau thương không? A Minh, em từ bỏ.”
Hai tay của Lục Giang Minh không ngừng run lên, cái gì gọi là từ bỏ, hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Tờ giấy đó của Dư Mục Ca không được tính, cậu nhất định phải đứng trước mặt hắn nhận được sự đồng ý của hắn thì mới được coi như là chia tay
55.
Cuối cùng thì Lục Giang Minh cũng đã tìm được truyện tranh của Dư Mục Ca
Dư Mục Ca lấy bút danh là thù đồ, có fan từng hỏi cậu tại sao lại lấy tên này thì cậu nói: xem qua một câu, chợt vui đến lạ, gọi là nhẹ ngâm nga một khúc ly ca xưa, dĩ quân thù đồ bất đồng quy
dĩ quân thù đồ
bất đồng quy
[*thù đồ đồng quy là câu thành ngữ có nghĩa như câu trăm sông đổ về biển, ý chỉ dù ở những nơi khác nhau thì vẫn quy về một mối. Trong đây tách vế ra
Dĩ quân thù đồ – đã không cùng nơi xuất phát với người
bất đồng quy – thì cũng chẳng thể cùng người bên nhau]
Từng đốt ngón tay của Lục Giang Minh đều trắng bệch, hóa ra cậu từ lâu đã chẳng muốn cùng hắn dây dưa nữa rồi.
Truyện tranh không dài, mỗi một câu nói đều là những chuyện xưa xoay quanh giữa các nhân vật chính.
Chuyện xưa rõ ràng thực ấm áp nhưng Lục Giang Minh lại cảm thấy trong đó chứa một sự nhàn nhạt đau thương.
“Chuyện xưa đến đây là kết thúc, Giang Giang và Mộc Mộc không có phiên ngoại, bởi vì tôi không vẽ ra được tương lai của bọn họ, thực xin lỗi.”