Arthur nhìn chằm chằm Tiểu Kha rồi cười hung ác, sau đó hạ giọng nói.
“Người Hoa Hạ kia, tướng quân của tụi mày đã bị tra tấn mười tám loại cực hình, có lế thi thể đã bị xử lý rồi.”
Bùm!
Thân thể Tiểu Kha tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, trong con ngươi màu lam của cậu hiện lên một tia đỏ tươi.
“Mày nói chị của tao đã chết rồi ư?”
Những lời nói lạnh như băng lan rộng, những cơn gió mạnh thổi lên trong bán kính trăm mét, như thể các vị thần sắp nổi giận!
Arthur khoanh tay và chế giễu đáp lại.
“Chị gì mà chị, ả đàn bà kia rất cứng miệng, mười cây đinh bạc xuyên thấu ngón tay mà vẫn không kêu la tiếng nào!”
“ôi, đúng là nhàm chán!” Nói xong anh ta liếʍ môi giễu cợt, giống như cực kỳ vui sướиɠ vậy. “Chết đi!”
Tiểu Kha hét lên một tiếng giận dữ, cơn tức giận bị đè nén của cậu đã hoàn toàn bùng nổ. Cậu từ nhỏ đã không có người thân, vừa nhận được sự quan tâm chăm sóc của gia đình thì một người chị của cậu đã chết dưới tay kẻ xấu.
Lời nói của Arthur vang vọng trong đầu cậu, vừa nghĩ đến người chị quan tâm đến mình bị tra tấn đến chết đã khiến cơn giận tràn ngập tâm trí cậu.
Vùt
Thanh kiếm Kim Ô như cảm nhận được cơn tức giận của chủ nhân, nó run lên và tỏa sáng rực rỡ.
Tiểu Kha nắm chặt phi kiếm, chậm rãi đi về phía Arthur. Với mỗi bước cậu đi, khí thế của cậu lại tăng lên.
Arthur nghiêm mặt, nâng bàn tay lên, dồn lực tấn công.
“Liệt hoả chưởng!”
Ngọn lửa hình lòng bàn tay hướng về phía thanh niên mặc áo choàng trắng, đánh trúng mục tiêu rất chuẩn xác.
Arthur không khỏi bật cười.
Nhưng rồi anh ta kinh ngạc phát hiện ra chàng trai trẻ kia không hề hấn gì, ngay cả chiếc áo choàng trắng của cậu cũng không nhiễm một hạt bụi nào! Anh ta tung ra các cuộc tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng vô ích, không thể ngăn cản bước tiến của cậu.
“Làm sao... làm sao có thể!” Lúc này, anh ta vô cùng luống cuống.
Tiểu Kha chậm rãi nâng Kim Ô lên, áo choàng không có gió mà tự bay phấp phới, linh lực toàn thân chảy cưồn cuộn vào thân kiếm.
Thanh trường kiếm biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài ba mét, rồi biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài mười mét.
Cuối cùng, một thanh kiếm khổng lồ dài một trăm mét bắn thẳng lên trời! “Mẹ kiếp!”
Hàng trăm ngàn binh lính ngừng chiến đấu và kinh ngạc nhìn thanh kiếm khổng lồ.
Thanh kiếm khổng lồ dài một trăm mét như hư ảo, trên thanh kiếm có những luồng ánh sáng đầy màu sắc, trông khá thần bí.
Một luồng kiếm khí sắc bén bắn thẳng lên trời, khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn của vết cắt dù ở cách xa hàng nghìn mét. Trên đài cao, Vạn tông sư chợt thấy trong lòng mình không chịu nổi.
Đây không phải là thủ đoạn của tông sư, e là võ đạo tông sư cũng không làm được như thết
Đột nhiên một vị thần tiên mặc áo bào trắng xuất hiện.
Trường kiếm ba thước định giang sơn.
Chẳng lẽ cậu ta là thần tiên giáng trần ư?
Tiểu Kha lạnh lùng nhìn Arthur, cứ thế chém thẳng thanh kiếm khổng lồ tới. Áp lực mạnh mẽ đã nghiền nát xương cốt của Arthur thành từng mảnh. Trước khi thanh kiếm rơi xuống, anh ta ngã xuống đất.
Hiện tại anh ta rất sợ hãi, cậu thanh niên mặc áo bào trắng quá đáng sợ, trước mặt cậu, anh ta chỉ giống như một con kiến.
Anh ta hét lên với Tiểu Kha bằng tất cả sức lực của mình. “Cầu xin anh đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi, tôi chịu đầu hàng!”
Lúc này mới nói những lời này thì đã quá muộn rồi! Thanh kiếm khổng lồ với uy lực vô tận đã chém đến người anh ta.
Trong nháy mắt Arthur bất tử đã chết, toàn bộ mặt đất đã bị cắt ra thành một vực sâu dài hàng trăm mét.
Một nhát kiếm này đã chém mấy ngàn quân địch chỉ trong nháy mắt!
Cảm thấy vẫn chưa hết giận, cậu lại vung kiếm lên.
Bất cứ nơi nào thanh kiếm khổng lồ quét qua, tất cả quân địch đều nổ tung thành sương máu.
Ngay cả chiếc xe tăng và xe bọc thép cũng bị chém cho nổ tung. Quân nước E sửng sốt, làm sao có thể chống lại một tồn tại đáng sợ như vậy? Mấy ngàn quân còn chưa đủ cho người ta chém một nhát kiếm.
Trong lúc nhất thời, tất cả binh lính Hoa Hạ đều giơ tay hò hét, sĩ khí đã lên tới đỉnh điểm.
Tình thế bất lợi ngay lập tức được đảo ngược, quân Hoa Hạ đều vô cùng dũng cảm, đánh cho kẻ thù tan ra. Về phía Tiểu Kha, ba dị năng giả còn lại ngơ ngác nhìn vị sát thần này, hai chân run rẩy.
Cậu quay qua lạnh lùng nhìn ba người họ, rồi lại giơ kiếm lên.
“Dám gϊếŧ chị của tôi, mấy người đều phải chết!”
Austin đổ mồ hôi đầm đìa, quỳ xuống trước mặt cậu.
“Đại nhân, Vương tướng quân chưa chết, cô ấy vẫn còn ở căn cứ của chúng tôi! Tôi sẽ dẫn ngài tới đó!”
Tiểu Kha vừa nghe vậy, con ngươi lóe lên, chậm rãi thu Kim Ô lại. “Chị của tôi... Vương tướng quân của chúng tôi vẫn chưa chết tr?” Tiểu Kha chớp mắt và ngơ ngác nhìn Austin.
Vẻ ngoài này hoàn toàn khác với vị sát thần ban nấy.
Bên kia, một chiếc trực thăng màu trắng bạc chậm rãi hạ cánh xuống căn cứ...