Một người một con chó thò đầu ra khỏi tường, bí mật kiểm tra tình hình bên trong.
“Một lát nữa nhớ theo sát tao, chúng ta phải hành động nhanh chóng, nhớ phải nhìn ánh mắt của tao mà hành động.”
Tiểu Kha thì thầm với con chó nhỏ bên cạnh. Tiểu Hắc có linh tính gật đầu, như thể nó hiểu được ý của cậu.
Đến cửa, hai nhân viên phụ trách canh gác đang quan sát xung quanh, chỉ sợ có gió thổi qua khiến cỏ lay động cũng sẽ bị phát hiện.
Lúc này, một cậu bé thanh tú tiến đến cửa, hung hăng quát lên với bọn họ. bằng giọng sữa.
“Này, đưa tôi vào, tôi muốn xem “Tiểu Kha số 2.” Nhân viên phụ trách canh gác ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó kính cẩn nói. “Vâng, cậu chủ!”
Hai người mở cửa lớn, đón cậu chủ vào bên trong.
Tiểu Kha bình tĩnh đi vào, Tiểu Hắc ở phía sau cũng nhấc đôi chân ngắn ngủn đi theo. Một nhân viên phụ trách canh gác phát hiện con chó trắng nhỏ, trực tiếp chặn đường của nó.
Gâu! Gâu!
Hai tiếng chó sủa lọt vào tai Tiểu Kha, cậu nghi hoặc quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Một nhân viên khác giải thích với cậu.
“Cậu chủ, gia chủ đã nói không cho phép ai tiến vào sân bay, chó cũng không. ngoại lệ.”
“Hay là tôi chăm sóc nó giúp cậu nhé?”
Trong lòng Tiểu Kha không khỏi phàn nàn, những quy tắc cha cậu đặt ra thật rắc rối.
Gương mặt nhỏ nhắn của cậu trở nên lạnh lùng, hung hăng nói với hai người.
“Tiểu Hắc là bạn tốt của tôi, bạn bè của tôi không nằm trong quy tắc do cha tôi đặt ra.”
Nhân viên công tác khó xử nhìn nhau, không biết phải làm gì. Cậu tiếp tục nói chuyện với hai người họ.
“Nếu anh không để Tiểu Hắc vào, tôi sẽ nói với chị tôi là mấy người bắt nạt tôi!” “Đến lúc đó chị tôi sẽ đến tìm anh!”
Nói đến đây, các nhân viên công tác chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhanh chóng nhường đường cho chó đi vào.
Trong lòng còn thầm nói. Quy tắc là chết, con người là sống.
Dù sao cũng là thú cưng do cậu chủ mang đến, hơn nữa một con chó nhỏ như vậy sẽ không thể gây ra chuyện gì lớn.
Chờ đến khi Tiểu Hắc đuổi kịp, nhân viên đã dẫn Tiểu Kha đi vào bên trong. 'Tất cả nhân viên công tác mà cậu gặp trên đường đều ân cần chào hỏi cậu. Ngay sau đó, mấy người họ đến chỗ trực thăng “Tiểu Kha số 2”.
Cậu vui vẻ bước tới vuốt ve món đồ chơi lớn này.
Tiểu Hắc tò mò nhìn thứ to lớn trước mặt bằng đôi mắt tròn xoe.
Tiểu Kha quay người, bình tĩnh ra chỉ thị cho hai người.
“Tôi muốn ngồi máy bay, anh đi gọi phi công tới đây.” Hai nhân viên nhìn nhau, sau đó gọi một phi công có thâm niên đến.
Chờ đến khi phi công gấp gáp chạy đến, Tiểu Kha đã vội vã chuẩn bị xuất phát.
“Cậu chủ, xin mời.”
Các nhân viên cung kính mở cửa máy bay, hạ cầu thang xuống. Tiểu Kha liếc nhìn Tiểu Hắc, ra hiệu cho nó đi theo.
Một người một con chó nhanh chóng lên trực thăng.
Các nhân viên còn muốn ngăn con chó lại, nhưng tâm mắt đột nhiên tối sầm, bất động tại chỗ.
Sau khi phi công chuẩn bị xong, quay lại kiểm tra tình trạng của cậu chủ. Vừa quay đầu lại, anh ta đã chạm mặt với một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. “Chú phi công, chú có biết dãy núi Đại Hoang không?”
Tiểu Kha có chút mong đợi hỏi, đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm vào anh