Trần Viễn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, người phụ nữ đứng ở phía đối diện đột nhiên nói ra một câu, sau đó liền xoay người bỏ đi. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi buồn bực. Rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy? Hết gặp chuyện quái dị ở trong nhà của Lưu Mẫn Nghi, lúc này lại gặp được người phụ nữ cũng không quá mức bình thường.
Chỉ có điều, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ quá lâu. Lúc này, âm thanh của người phụ nữ đang đi phía trước đã lần nữa vang lên.
“Nếu như cậu muốn hiểu rõ những gì mà cậu đang nghi vấn ở trong lòng, thì hãy nhanh chóng theo tôi.”
Bỏ lại lời này, bước chân của người phụ nữ càng lúc càng nhanh. Đến nước này, Trần Viễn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể cố gắng kiềm nén cảm giác nghi hoặc ở trong lòng, vội vàng đuổi theo bước chân của bà ta.
Qua một lúc lâu, trải qua năm quẹo bảy ngoặc, lúc này Trần Viễn mới nhìn thấy người phụ nữ kỳ lạ đi thẳng về phía một chỗ cửa hàng đồ cũ ở khu trung tâm phố đồ cổ. Nhất thời, trên khuôn mặt của anh không khỏi càng lúc càng hiện lên vẻ quái dị. Bởi vì, cửa hàng đồ cũ này rõ ràng anh vừa mới tới không có bao lâu. Lúc này, lần nữa đi tới trước cửa tiệm, tâm tình của Trần Viễn không biết là mình nên vui hay buồn.
Thế nhưng, người phụ nữ kia sau khi đi vào trong cửa tiệm, bà ta cũng không có ngừng lại. Động tác dường như có chút quen thuộc, trực tiếp đi thẳng về phía sau chỗ kệ hàng, dừng lại ở trước ghế tựa mà ông chủ tiệm đang phơi bụng nằm ngủ, khẽ kêu một tiếng.
“Anh Khiêm, anh mau dậy đi, em có việc muốn tìm anh!”
Nghe được tiếng kêu này của bà Thùy Linh, ông chủ tiệm đồ cũ Trịnh Khiêm không khỏi nheo nheo mắt tỉnh dậy. Thế nhưng, ngay khi thấy được thân ảnh của Trần Viễn đứng ở cách đó không có bao xa, cả người ông Trịnh Khiêm đều không khỏi nhảy dựng lên. Đồng thời, ánh mắt có chút đề phòng, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Cậu lại đến đây để làm gì? Trong nhà của tôi không còn đồ vật gì để cho cậu lấy đi nữa đâu.”
Kỳ thật, ông Khiêm phản ứng như vậy hoàn toàn là theo bản năng. Ông ta nhiều năm là người làm ăn, thật sự rất cảnh giác đối với những người có thế lực giống như Trần Viễn.
Chỉ có điều, bà Thùy Linh lại không biết được những thứ này, nhìn thấy phản ứng của ông Khiêm như vậy, bà ta không khỏi nhíu lại mày, quay người nhìn sang Trần Viễn nói ra.
“Cậu với anh trai tôi đã từng gặp nhau rồi à?!”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của bà Thùy Linh, Trần Viễn không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Mà lúc này, sắc mặt của ông Khiêm lại có chút khổ sở nói ra.
“Nào đâu chỉ là gặp mặt, cậu ta còn hù dọa anh một trận. Nếu như không phải trong nhà còn có vài món bảo vật giá trị, sợ rằng cậu ta ngay cả quần lót của anh cũng chuẩn bị muốn lột.”
Nghe được những lời này của Trịnh Khiểm, vẻ mặt của bà Thùy Linh không khỏi quái dị, liếc mắt nhìn sang Trần Viễn một cái. Mà Trần Viễn lúc này giống như một bộ không hề nghe thấy.
Dù sao, anh hiện tại chỉ đang tò mò muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ này muốn dẫn anh đến nơi này để làm gì? Hơn nữa, mối quan hệ của bà ta với Trịnh Khiêm là như thế nào?
Theo như anh biết, thì mẹ của Lưu Mẫn Nghi trước đây chỉ có một người anh trai duy nhất. Ông ta tên là Trịnh Thế Huân, cũng chính là đội phó đội cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy cách đây hơn hai mươi năm về trước. Chỉ là, mấy năm trước không biết vì nguyên nhân nào đó, Trịnh Thế Huân lại đột nhiên viết đơn xin nghỉ.Kể từ đó, người đàn ông này cũng biến mất không thấy.
Hiện tại, nghe được bà Thùy Linh xưng hô với Trịnh Khiêm mật thiết như vậy, Trần Viễn không thể nào không nổi lên nghi ngờ.
“Được rồi, em đến đây là có việc muốn nhờ anh. Anh hãy mở ra mật thất đi, em muốn đi gặp anh cả có chút việc.”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn cũng giống như không quá để ý đến lời nói của anh trai mình. Lúc này, bà Thùy Linh mới lên tiếng nói tiếp.
Kỳ thật, đối với tính nết của Trịnh Khiêm bà Thùy Linh thật sự đã quá rõ ràng. Hơn nữa, lần này là bà ta đến đây có việc, nên cũng không muốn dây dưa đến những việc này.
Thế nhưng, lúc này nghe bà Thùy Linh nhắc đến anh cả, vẻ mặt của Trịnh Khiêm vậy mà nhịn không được, lóe lên một vệt sợ hãi.
“Thùy Linh, em muốn đi gặp anh cả làm gì? Anh ấy gần đây có chút kỳ quái, anh thấy hay là chúng ta chờ đợi ít hôm nữa để đi gặp anh ấy đi.”
Nghe Trịnh Khiêm nói như vậy, lông mày của bà Thùy Linh không khỏi nhăn lại.
“Thế nào? Chẳng lẽ bệnh cũ của anh cả lại tái phát? Lần trước, em vẫn còn thấy anh ấy rất tốt kia mà?!”
“Cũng không phải là chuyện này. Chỉ là…”
Nhìn thấy bộ dáng của bà Thùy Linh lúc này, lại nhìn nhìn Trần Viễn đang đứng ở ngay bên cạnh, Trịnh Khiêm không khỏi có chút ấp úng nói ra.
Thấy vậy, bà Thùy Linh cũng không do dự nữa, trực tiếp đi thẳng về phía phòng ngủ của Trịnh Khiêm xông vào.
“Thùy Linh, em làm cái gì vậy? Nơi đó không có chìa khóa, em không thể nào mở ra được đâu.”
Nhìn thấy em gái mình vậy mà trực tiếp xông vào bên trong phòng ngủ, lúc này Trịnh Khiêm có chút gấp, vội vàng nói ra. Thế nhưng, bước chân của bà Thùy Linh không những không có ngừng, ngược lại càng thêm tăng tốc bước nhanh đi vào.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Trần Viễn càng hiện lên vẻ hiếu kỳ. Anh thật tò mò muốn biết, rốt cuộc người anh cả mà bọn họ nhắc đến là ai, làm sao vừa nghe thấy ông ta xảy ra chuyện, bà Thùy Linh lại tỏ ra nôn nóng như vậy.
“Này, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi vào, giúp tôi ngăn cản em ấy một lúc.”
Nhìn thấy Trần Viễn vẫn còn đứng ngây người ở bên trong cửa tiệm, ông Khiêm có chút bất mãn hô lê. Nghe được tiếng hô này của Trịnh Khiêm, Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhun vai, nói ra.
“Được rồi, đi vào thì đi vào!”
Ngay sau đó, Trần Viễn cũng nhanh chân đi vào phòng ngủ của Trịnh Khiêm. Thật sự không vào thì không biết, căn phòng này của Trịnh Khiêm so với tầng hầm cất giấu bảo vật của ông ta còn muốn rộng lớn hơn rất nhiều. Chỉ có điều, ở trong này đa số chỉ là một ít đồ vật phổ thông, cũng không có đồ vật gì khiến cho Trần Viễn phải chú ý đến.
Thế nhưng, ngay khi đi vào phòng ngủ được một lúc, thấy bà Thùy Linh rất nhanh liền đem một chỗ vách tường mở ra. Lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra trong căn phòng ngủ này vậy mà thật sự còn cất giấu một căn phòng khác. Hơn nữa, căn phòng này hoàn toàn trái ngược với căn phòng khi nãy. Bốn phía xung quanh không hề có bất kỳ một thiết bị điện tử hiện đại nào. Ngược lại, nơi này có phần cổ xưa, bàn ghế, vách tường đều được trưng bày các loại đồ vật linh tinh cổ quái.
Có thứ trông giống y hệt như một con rối, nhưng kích thước của nó cũng phải cao chừng hơn một nửa người lớn. Thậm chí, có vài cái hộp gỗ, bên trong không biết lắp đặt thứ gì, nhưng luôn để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. May mắn, nơi này cũng không có bất kỳ một cơ quan nào. Ngược lại, mọi thứ lại được sắp đặt hết sức ngay ngắn, theo một loại phương thức đặc thù nào đó.
“Này, đồ vật ở đây cậu không được phép đụng vào đâu đấy. Đây cũng không phải là đồ của tôi, toàn bộ nơi này đều do anh trai của tôi tự mình sắp đặt. Hơn nữa, cậu đừng nhìn những thứ này hoàn toàn không có một chút sát thương nào, nhưng thực tế tất cả bọn chúng đều có cơ quan, thậm chí một số còn có thể tự mình chiến đấu. Giống như con rối này, đây là một bộ khôi lỗi thú, nó được lắp đặt cơ quan như một người máy. Nhưng thứ này không cần nguồn điện để hoạt động, mà nó hoạt động dựa theo nguyên lý con lắc. Nếu như cậu có thể đem một khối nguyên tinh đặt vào trong trái tim của nó, nó sẽ vĩnh viễn chuyển động mà không bao giờ ngừng lại.”
Vừa nói, Trịnh Khiêm vừa chỉ tay về một phía con rối có hình thù như một con tinh tinh, rồi bắt đầu giải thích với Trần Viễn.
Nghe được những lời này của Trịnh Khiêm, trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vẻ ngạc nhiên.
“Khôi lỗi thú? Thứ này thật sự tồn tại sao?”
Thật sự, Trần Viễn có chút khó tin. Dù sao, đây chỉ là những giả thuyết ở trong tiểu thuyết. Trên thực tế, thứ này đa phần đều không có tác dụng gì. Tất nhiên, nếu đây là một con robot, Trần Viễn cũng sẽ không có ngạc nhiên như vậy.
“Tất nhiên là thật, cậu sẽ cho rằng thứ này hoàn toàn không có tồn tại trên đời này sao? Kỳ thật, vào mấy ngàn năm trước, khôi lỗi thuật ở nước ta cũng vô cùng phát triển. Nếu không, cậu cho rằng nỏ thần của An Dương Vương vì sao lại có thể đáng sợ như vậy, khiến cho Triệu Đà cần phải nhẫn nhục, để cho con trai của mình ở rể, tìm cách lấy được phương pháp chế tác của nó?”
Lúc này, nghe Trịnh Khiêm hỏi ngược lại vấn đề này, trong lúc nhất thời Trần Viễn cũng không biết phải trả lời ông ta thế nào.
Nhưng mà, ngay vào lúc này âm thanh của bà Thùy Linh đột nhiên hô lên.
“Anh cả, anh cả! Anh làm sao thế? Anh không nhận ra em gái của anh hay sao?”
“Rống!!!”
Trong tiếng hô lớn của bà Thùy Linh, lúc này một tiếng rống lớn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một loạt âm thanh đổ nát không ngừng xổng thẳng vào trong phòng khách. Đồng thời, một tiếng rú thảm truyền đến trong tai của Trần Viễn cùng với Trịnh Khiêm.