Ngày hôm sau khi quay phim, Thiệu Tắc Mặc thoạt nhìn có chút uể oải.
Chu Chí Lan luôn quan tâm đến diễn viên, hỏi hắn: “Tắc Mặc, hôm qua ngủ không ngon à?”
Thiệu Tắc Mặc muốn nói lại thôi.
Chu Chí Lan nhớ tới điều gì đó, giật mình: “Hôm qua cậu mời Tiểu Khương ăn cơm à?”
Thiệu Tắc Mặc thở dài nặng nề.
Chu Chí Lan vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ là người từng trải.
“Có một số việc, quen được là tốt.”
Thiệu Tắc Mặc: “…”
Chu Chí Lan nhìn Khương Đào đang ăn tám phần bữa sáng cách đó không xa.
Lúc trước cậu còn cảm thấy mình có lời khi ký hợp đồng với Khương Đào, nhưng cậu đâu biết được cuối cùng số tiền ấy đều đổ hết vào số cơm hộp mà cô ăn.
Nhưng bây giờ cậu có thể làm gì được?
Dù sao nhà đầu tư còn chưa nói gì, thậm chí còn đi theo làm hao tổn chi phí của đoàn phim.
Chu Chí Lan lại nhìn người đang ngồi bên cạnh Khương Đào, ngày nào cũng không làm gì nhưng ngày ngày đều đúng giờ đến ăn ké cơm – Thẩm Chi Diễn.
Cậu phẫn nộ đấm bàn: Nhà sản xuất nào tới quản anh đi!!!
Thiệu Tắc Mặc nhìn Chu Chí Lan đồng bệnh tương liên với mình, tâm tính rốt cuộc cũng tốt lên chút.
“Đạo diễn Chu, kỳ thật em cũng không đau lòng vì chút tiền ấy.”
“Chủ yếu là chị Khương ăn quá nhanh, tối qua em còn gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy chính mình biến thành tôm hùm đất, chị Khương còn đuổi theo em ở đằng sau! Chị ấy túm được cái càng của em rồi cho vào mồm ăn luôn, thật là đáng sợ hu hu hu hu…”
Chu Chí Lan: “…”
Thiệu Tắc Mặc đau khổ.
Hắn vốn mượn cơ hội ăn cơm này để tăng thêm chút cảm tình với Khương Đào, khi đóng phim đừng dọa người như vậy nữa.
Hiện tại thì tốt rồi.
Hắn càng sợ hơn.
Cũng may cảnh diễn sau tạm thời không cần sự dũng cảm của hắn.
Hơn nữa càng làm hắn sợ thì hắn cũng bị dọa đến nỗi hình thành lớp kháng thể.
Khi quay đến cảnh hắn cùng nhân vật phụ chạy trốn, nhân vật phụ bị dọa đến nỗi run bần bật, hắn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản lập tức.
Nhưng thật ra ngoài ý muốn lại hợp với trạng thái của Tạ Vô Ngôn.
Mà Khương Đào, cảnh quay gần đây cũng quay rất thoải mái.
Ngày ngày cô chỉ cần dựa theo bản chất của mình, dọa dọa người, nhìn diễn viên quần chúng thét chói tai chạy tứ phía là được.
Có đôi khi còn có thể gặp được cảm xúc sợ hãi ngon miệng.
Nhưng đối với Khương Đào, cô ăn rất nhiều thứ nên đôi khi sẽ kén ăn, không quá thích ăn.
Mà cô chán ăn thì nhóm cung cấp đồ sẽ thảm. Họ sống trong nỗi sợ hãi mỗi ngày, thậm chí còn âm thầm xây dựng “Nhóm báo cáo còn sống”.
[Điểm danh, lại sống thêm một ngày]
[Điểm danh + 1, quá khó khăn, quá khó khăn, chẳng biết khi nào đi đời]
[Điểm danh! Rốt cuộc tôi cũng được lĩnh cơm hộp (*) rồi ha ha ha, sau này không cần sợ nữa! Các anh em, tôi đi trước đây!]
(*) Lĩnh cơm hộp: Ý chỉ các diễn viên đã hết cảnh quay.
[Má nó! Hâm mộ quá đi!]
[Lúc trước tôi còn sung sướng, cảm thấy nhân vật của mình sống lâu, có thể có nhiều cảnh quay, hiện tại cảm thấy hối hận]
[Điểm danh, cảnh diễn của tôi không nhiều lắm, tôi cũng sắp thoát khỏi bể khổ rồi]
[Thảm nhất vẫn là anh Thiệu, chúng ta sớm muộn gì cũng chết, chỉ có anh Thiệu phải sống đến cuối cùng, haiz]
[Tôi nghe nói hoảng sợ gây tổn thương đến thận, tới lúc đó chúng ta phải gửi đồ bồi bổ thận cho anh ấy nhiều chút]
[Cái gì! Thận của anh Thiệu không tốt?!]
[Anh Thiệu còn trẻ tuổi như vậy mà thận đã không tốt rồi sao?!!]
Thiệu Tắc Mặc ảo não trả lời: [Tôi còn ở trong group đấy]
[…]
-
Mấy ngày nay tiến độ đóng phim rất nhanh bởi vậy Khương Đào xin Chu Chí Lan nghỉ cũng rất thuận lợi.
Tuần này ngoại trừ “Thôn trang của chúng ta”, cô còn phải chụp ảnh bìa tạp chí MINA.
Lần trước Khương Đào và Hà Nhiễm Nhiễm cùng đến bữa tiệc thử đồ ăn, kết quả được paparazzi chụp ảnh lại, lập tức nổi tiếng rộng rãi, sau đó “MINA” đã tìm đến hai người, ngỏ ý muốn chụp bìa tạp chí.
“MINA” là tạp chí về thời trang, độ nổi tiếng rất cao.
Đối với Khương Đào và Hà Nhiễm Nhiễm mà nói cũng là một niềm vui.
…
Lần này nhiếp ảnh gia phụ trách Tưởng Sướng cũng là người khá nổi trong giới.
Là nhiếp ảnh gia của “MINA”, thật ra hắn không thích hợp tác cùng các minh tinh.
Hắn thích sự hoang dại, tràn đầy sức sống của người mẫu trên từng khung hình.
Các minh tinh xinh đẹp lại thiếu cảm xúc này nên khi chụp sẽ không có hồn.
Nhưng kể cả không thích, hắn vẫn rất chuyên nghiệp.
Chủ đề đã được định sẵn, hắn đã xác định thời gian chụp ảnh cùng hai người.
Nhưng hắn không nghĩ tới, đến ngày chụp thì Khương Đào lại đến muộn.
Làm trong nghề, tuy rằng Tưởng Sướng không có hứng thú nhưng vẫn nghe không ít tin lá cải.
Ví dụ như kỹ thuật diễn của Khương Đào rất kém, còn hay xây dựng hình tượng.
Bởi vậy hắn vừa thấy Khương Đào tới muộn, ấn tượng của Khương Đào trong lòng hắn đã tụt xuống âm vô cực.
Thật ra hắn nghe nói vốn dĩ trang bìa lần này là Tô Anh Tuyết. Tuy rằng Tô Anh Tuyết cũng là minh tinh nhưng hắn đã từng thấy ảnh mà Kỷ Thanh chụp cho cô ta, không thể không nói năng lực của cô ta khá tốt.
Cho nên tuy rằng hắn khó chịu nhưng dù sao cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.
Không ngờ chủ biên lại đột ngột thay người mà còn đổi sang người không có khái niệm về thời gian.
Sắc mặt Tưởng Sướng rất khó coi.
Hà Nhiễm Nhiễm có chút đứng ngồi không yên, vốn cô ấy còn đang sung sướng khi được lên bìa tạp chí “MINA” số tháng mười, nhưng sau khi chụp xong, cô ấy lập tức ủ rũ.
Tưởng Sướng thật đáng sợ!
Thật ra hắn cũng không mắng gì nhưng những lời trách cứ lạnh lùng của hắn càng khiến người ta khó chịu.
Dường như đang nói mình là người không dễ chọc.
Nếu không phải mấy năm nay Hà Nhiễm Nhiễm đã trải qua nhiều chuyện nên đã quen, có lẽ cô ấy không thể gồng mình được nữa.
Sau khi chụp xong, Hà Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình bị mất nửa cái mạng.
Cũng bởi như vậy, cô ấy càng lo lắng cho Khương Đào.
Cho nên tuy rằng cô ấy rất sợ hắn nhưng vẫn cố gắng giải thích giúp Khương Đào: “Anh Tưởng, Khương Khương đến muộn là có nguyên nhân, chỗ chị ấy có bão nên ảnh hưởng tới chuyến bay…”
Tưởng Sướng đương nhiên biết là bão lớn, sau khi biết chuyến bay bị hoãn, người đại diện của Khương Đào đã gọi điện liên hệ với hắn.
Nói gì thì nói gặp phải chuyện này cũng không có cách nào, chỉ có thể trì hoãn giờ chụp một chút, hai bên đều có thể thông cảm.
Nhưng Tưởng Sướng lo về hiệu quả của buổi chụp hình, hơn nữa Khương Đào còn phải bay một chuyến bay dài đến đây, sẽ ảnh hưởng tới trạng thái.
Một khi cô lộ ra chút mệt mỏi thì ở trong khung hình sẽ bị phóng đại gấp chục lần, gấp trăm lần, vì suy nghĩ cho tác phẩm của mình, Tưởng Sướng đương nhiên sẽ rất lo lắng.
Nửa tiếng sau, phía Khương Đào cuối cùng cũng tới studio.
Tưởng Sướng tức giận dẫn chuyên viên trang điểm và tạo hình tới, nhưng vừa thấy Khương Đào, anh ấy liền sửng sốt.
Khương Đào để mặt mộc nhưng làn da rất tốt, trắng nõn mượt mà, gương mặt hồng hào, môi đỏ mọng trông rất đẹp, cô đứng ở đó dường như đang phát sáng.
Chuyên viên trang điểm khen ngợi: “Mặt mộc đẹp quá, tôi đã từng trang điểm cho nhiều minh tinh mà chưa thấy ai đẹp như cô cả. Còn có màu môi của cô nữa, tôi không nhìn ra được đây là màu son gì!”
Khương Đào suy nghĩ: “Màu sa tế trong nhân bánh bao ở cửa.”
Chuyên viên trang điểm: “???”
Lúc này Tưởng Sướng cũng lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng.
Vẻ ngoài đẹp thì được ích lợi gì, quan trọng vẫn là thực lực.
“Được rồi, mau đi trang điểm đi rồi chuẩn bị chụp.”
Khương Đào trang điểm xong, Hà Nhiễm Nhiễm vội vàng chạy qua, nhỏ giọng nói chuyện Tưởng Sướng đang không vui với cô.
“Ừm.”
Khương Đào chẳng thèm để ý, dù sao anh ta không vui cũng không ảnh hưởng gì tới miếng cơm của cô.
Hai người ngoại trừ ảnh chụp đôi thì còn có ảnh đơn.
Tưởng Sướng định để Khương Đào chụp ảnh đơn trước để tìm cảm giác rồi sau đó chụp hai người.
Anh ta vừa chỉ cách tạo dáng cho cô vừa nói: “Chủ đề của chúng ta lần này là sự mạnh mẽ của phụ nữ, tôi cần sự sắc bén, dục vọng, dã tâm trong đôi mắt cô…”
“Cô tốt nhất nên tìm cảm giác trước cho tôi, đừng để đến khi chụp lại phải điều chỉnh, lãng phí thời gian của tôi…”
Đồng Đồng nghe anh ta nói, tim như thắt lại.
Cô ấy đã từng hỏi thăm và biết được Tưởng Sướng ghét nhất là người đến trễ và minh tinh.
Mà Khương Đào lại là hai kiểu người này.
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn chằm chằm Khương Đào đã tạo dáng xong.
Nhưng ngoài dự đoán, Tưởng Sướng không hề trách cứ.
Mà Khương Đào cũng không bối rối khi lần đầu phải chụp ảnh với tư thế khó.
Cô thả lỏng trên sofa, biểu cảm bất cần cùng thỏa mãn.
Cho dù ở bối cảnh nào cũng khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Đây chính là thiên phú!
Quả thật giống như sinh ra dành cho màn ảnh vậy!
Nhưng kiểu người mẫu có thiên phú như vậy, Tưởng Sướng đã gặp qua không ít.
Vậy thì đã sao?
Một người mới có thiên phú, lúc nào cũng có thể biến mất khỏi ngành này.
Thứ anh ta cần là một sức sống đặc biệt.
Lúc này anh ta mở miệng nói: “Giữ nguyên tư thế này, nhưng ánh mắt phải có sát khí, có dục vọng hơn…”
Đồng Đồng và Hà Nhiễm Nhiễm đều nắm chặt tay mình.
Hai người đều biết khi Tưởng Sướng mở miệng chính là lúc bắt đầu mắng người.
Vào lúc Đồng Đồng hoảng loạn, điện thoại của cô ấy rung lên.
Là đồ uống.
Cà phê mà cô ấy mua cho nhân viên tại studio đang ở bên ngoài.
Anh trai cửa hàng mang theo hai túi cà phê lớn đứng ngoài studio, mùi cà phê nồng đậm lập tức lan vào trong.
Tưởng Sướng đang định dạy bảo Khương Đào thì thấy cô bỗng nhiên quay đầu.
Ánh mắt mang theo dục vọng nguyên thủy nhất lập tức xuyên qua ống kính của anh ấy, nhắm về phía xa.
Tưởng Sướng: “!!”
Loại dục vọng cực hạn này đến từ sâu trong tâm hồn, tựa như dòng điện xẹt qua người anh ta khiến anh ta run rẩy từ xương sống đến đỉnh đầu.
Máu nghệ thuật của anh ta lập tức nổi lên.
Vẻ mặt anh ta không chút thay đổi, anh ta điên cuồng ấn chụp.
“Đúng vậy, chính là như vậy! Giữ nguyên!”
“Được! Quá đẹp!”
“Giơ tay cao lên! Lại thêm chút sát khí nữa! Đúng đúng!”
Hà Nhiễm Nhiễm: “???”
Anh Tưởng à, vừa rồi anh đâu có thế!
Tưởng Sướng chụp chưa đã thèm, linh cảm lần lượt dâng lên trong đầu.
Anh ta dám thề, đây là bộ ảnh tốt nhất mà anh ta chụp năm nay.
Anh ta đã có thể tưởng tượng được khi tạp chí được đưa ra thị trường, sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc vì bức ảnh này!
Vào lúc anh ta còn đang ảo tưởng thì trợ lý Tiểu Tâm giơ tay ra: “Anh Tưởng, hiện tại có thể chụp hai người chưa?”
Tưởng Sướng: “…?”
Cái gì hai người?
Anh ta đột nhiên nhớ tới bìa tạp chí lần này là ảnh đôi của Khương Đào và Hà Nhiễm Nhiễm.
Giới thời trang thật đáng sợ, về sau cô ấy vẫn nên yên ổn đóng phim thôi!
Khương Đào ngồi trên ghế đợi chuyên viên trang điểm chỉnh lại lớp nền. Tuy rằng cô vừa mới uống xong một cốc cà phê nhưng cô còn muốn ăn gì đó nữa.
Lúc này Hà Nhiễm Nhiễm đi tới, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, nói: “Khương Khương, tớ nhớ cậu thích ăn đồ ngọt, nếu không chê thì cậu cầm đi.”
Khương Đào: “!!”
“Không chê, không chê, tôi rất thích ăn!”
Hà Nhiễm Nhiễm quả thật hơi ngại, Khương Đào giúp cô ấy nhiều như vậy mà cô ấy lại không thể báo đáp gì được mà chỉ có thể làm mấy món ngọt cho cô, trong lòng rất áy náy.
Nhưng mà Khương Đào mở hộp ra, nhìn món ngọt trông còn ngon miệng hơn lần trước, hai mắt sáng lên.
Cô nếm thử một cái.
Ăn ngon!!
Hà Nhiễm Nhiễm cực kỳ dụng tâm, mỗi một tầng của chiếc hộp là một món ngọt khác nhau.
Khương Đào ăn xong, Hà Nhiễm Nhiễm ở trong lòng cô đã trở thành tiên nữ.
Tưởng Sướng lại thúc giục, lúc này hai người mới cùng trở về, dưới sự trợ giúp của trợ lý, đã tạo dáng xong.
Tưởng Sướng lấy lại tinh thần.
Cho dù thế nào việc cần làm vẫn phải làm.
Anh ta lại cầm máy ảnh lên lần nữa.
“Chúng ta tiếp tục.”
Nhưng mà mới chụp mấy tấm, anh ta đã buông máy ảnh xuống: “Hà Nhiễm Nhiễm, biểu cảm của cô phải tự tin lên nữa.”
Hà Nhiễm Nhiễm run rẩy.
Khương Đào thấy thế lập tức để cô ấy ở phía sau mình, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tưởng Sướng.
Tưởng Sướng: “!!”
Trong giây phút vừa rồi, anh ta dường như cảm nhận được sát khí qua ánh mắt của Khương Đào.
Lúc này Hà Nhiễm Nhiễm đã điều chỉnh lại: “Xin lỗi anh Tưởng, tôi có thể.”
“Từ từ.”
Tưởng Sướng nhìn bức ảnh vừa chụp trong máy. Hà Nhiễm Nhiễm rủ mi, có chút sợ sệt.
Mà Khương Đào ánh mắt sắc bén, che ở trước người cô ấy, tựa như một người bảo vệ.
Tuy rằng bố cục, ánh sáng không đủ nhưng ánh mắt của Tưởng Sướng bị bức ảnh này hấp dẫn, không thể nào dời đi.
Anh ta bỗng nhiên có một suy nghĩ lớn mật.
“Mọi người lại đây mở cuộc họp, chúng ta đổi chủ đề.”
-
Khó khăn lắm mới chụp xong.
Hà Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình bị mất nửa cái mạng, may mà có Khương Đào.
Cô ấy ôm Khương Đào, cọ cọ vai cô: “Khương Khương, hôm nay cảm ơn cậu.”
Khương Đào cảm nhận được một thứ tình cảm giống như trên người Đường Ngữ Hạ.
Có chút ngơ ngác.
Hà Nhiễm Nhiễm thấy cô ngẩn người, mím môi cười: “Khương Khương, tớ phải về đoàn đóng phim, chờ đến khi phía bên cậu quay xong, tớ cũng có thời gian rảnh, tớ sẽ làm món ngon cho cậu.”
Khương Đào lập tức hoàn hồn: “Được!”
Sau khi hai người tách nhau ra, cô lập tức lên máy bay quay về đoàn phim.
Cảnh quay tiếp theo là Tạ Vô Ngôn lại bị Nguyệt Già bắt được một lần nữa, khi Nguyệt Già đã có thể xuống tay thì sư tỷ của hắn chắn ở phía trước, thà chết cũng muốn bảo vệ hắn.
Vào lúc bọn họ cho rằng mình sẽ chết thì Nguyệt Già lại tha cho họ.
An Lệ Toa vào vai sư tỷ, đúng lúc Khương Đào vừa chụp ảnh bìa tạp chí xong, thì cô ta cũng vừa quay xong cảnh của mình.
Cô ta vốn tưởng rằng chắc chắn Khương Đào sẽ bị NG nhiều lần vì kỹ thuật diễn của mình khiến cho đoàn phim khổ không nói nổi.
Nhưng cô ta hỏi một vòng thì đều nhận được câu trả lời “Kỹ thuật diễn của Khương Đào rất tốt.”
An Lệ Toa không tin.
Cô ta biết kỹ thuật diễn của Khương Đào kém như thế nào.
Bọn họ nói vậy chắc chắn là để giữ thể diện cho đạo diễn Chu, ai mà không biết đạo diễn Chu bỏ Tang Linh để chọn Khương Đào, nếu nói Khương Đào biểu hiện không tốt thì không phải là nghi ngờ ánh mắt của đạo diễn Chu sao?
An Lệ Toa quyết định muốn chọc thủng vỏ bọc giả dối của Khương Đào.
Vừa lúc ngày hôm sau Khương Đào quay về là cảnh sư tỷ chắn trước mặt Tạ Vô Ngôn, đối diện với Nguyệt Già.
Thiệu Tắc Mặc trong vai Tạ Vô Ngôn tốt bụng nhắc nhở cô ta: “Chị Toa, chị không cần uống thuốc trợ tim sao?”
An Lệ Toa: “??”
Thiệu Tắc Mặc khụ một tiếng: “Chị không diễn với chị Khương nên không biết chị ấy khủng khiếp…”
An Lệ Toa thầm cười nhạo.
Không ngờ một tên đàn ông như Thiệu Tắc Mặc vậy mà có lá gan nhỏ như vậy.
“Yên tâm đi, chị không sợ cô ấy, chút nữa chị sẽ che trước mặt em.”
Thiệu Tắc Mặc lập tức cảm kích nói: “Chị Toa, chị đúng là người tốt!”
Toàn bộ diễn viên bên cạnh đều nhìn An Lệ Toa với ánh mắt kính nể.
An Lệ Toa: “???”
Tại sao đoàn phim này lại kỳ quái vậy.
Cô ta cũng không quan tâm, chờ đến khi Khương Đào hóa trang xong, ba người cùng diễn thử một lần.
Thiệu Tắc Mặc lấy bò khô mà mình chuẩn bị từ trước, hiếu kính Khương Đào: “Chị Khương, chút nữa diễn thử không cần nghiêm túc quá, chị chỉ cần dồn sức vào lúc diễn thật thôi nhé!”
Khương Đào thu đồ hối lộ, đồng ý.
Mà An Lệ Toa lại càng ngày càng cạn lời.
Sau khi đạo cụ và ánh đèn đã được điều chỉnh, ba người đơn giản diễn thử một lần.
Vì để thể hiện năng lực của mình, An Lệ Toa diễn rất nhập tâm.
Chu Chí Lan gật gật đầu: “Tiểu An không tồi, chút nữa cứ diễn như vậy nhé!”
“Đã biết thưa đạo diễn.” An Lệ Toa trả lời.
Cô ta nhớ quá trình diễn thử vừa rồi, dáng vẻ Khương Đào rất bất cần, trong lòng cười lạnh, bọn họ khen Khương Đào quả thật là vì giữ thể diện cho đạo diễn Chu, chút nữa cô ta phải dùng kỹ thuật diễn của mình để đè bẹp Khương Đào.
Ba người chỉnh lại lớp trang điểm, trở lại trường quay một lần nữa.
Chu Chí Lan: “3, 2, 1, action!”
Thiệu Tắc Mặc chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Khương Đào lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay định bắt hắn.
“Dừng tay!”
An Lệ Toa vọt lên, che ở phía trước Thiệu Tắc Mặc.
Hai mắt cô ta rưng rưng, thấy chết không sờn ngẩng đầu.
“!”
Đạo diễn Chu: “Lệ Toa! Cô không được rơi nước mắt!”
An Lệ Toa: …Hu hu hu, nhưng cô ta không kiềm chế được mà!