*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cà Na
Mặc dù Khương Đào sửa lời thoại, nhưng sau khi cân nhắc, Đường Hải Sinh và biên kịch cảm thấy lời thoại này của cô còn phù hợp hơn cả lời thoại được viết trong kịch bản. Vậy nên hai người quyết định không sửa lại nữa, giữ nguyên bản của cô.
Sau đó, đoàn phim quay bổ sung thêm vài phân đoạn nữa.
Khương Đào đứng trước bàn, chỉ cần uống một hớp canh Đầu cá nấu đậu hũ vào, khí thế của cô lập tức thay đổi, biểu hiện cực kỳ ổn định.
Ngược lại Hoàng Hạo bị NG* đến mấy lần.
*Là từ viết tắt của Not Good hoặc No Good. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý chỉ những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Lúc mới đầu cậu ta còn không cam lòng, nhưng đến cuối cũng từ từ tiếp nhận rồi xụi lơ mặc kệ sự đời.
Khương Đào còn là người sao?!
Diễn xuất cần nhiều cảm xúc như vậy, cô lại thực hiện một cách trôi chảy. Mỗi lần quay, cô đều có thể bộc lộ cảm xúc vô cùng phong phú.
Loại năng lực này, Hoàng Hạo chỉ mới thấy một người có. Người đó chính là thần tượng của cậu - Ảnh đế Thẩm Chi Diễn.
Diễn xuất như vậy mà chỉ diễn nhân vật nữ phụ, quá đáng tiếc!
Đường Hải Sinh cũng có ý nghĩ y như vậy.
Ông vốn chỉ vì báo ân mới mời Khương Đào, ai ngờ cô không chỉ có thể mang tới vị cố vấn như Sư Văn Thanh, mà còn đóng góp một phần diễn tốt như vậy.
Nếu không phải kịch bản đã định, Đường Hải Sinh thật lòng muốn cho Khương Đào thêm vài cảnh quay nữa.
Sau khi kết thúc quay phim, ông đã gọi cho con trai của bạn tốt, “Chí Lan, chú nhớ bộ phim chiếu mạng thể loại kỳ ảo của con còn thiếu một vai nữ phản diện quan trọng. Bên đây chú biết một diễn viên, cảm thấy rất thích hợp. Con có muốn bữa nào gặp thử chút không?”
Bên này, Chu Chí Lan cúp máy.
“Sao vậy, nhìn mặt cậu có vẻ rất khó xử?”
Một cánh tay thon dài kéo ghế, ngồi đối diện anh ta. Giọng nói người kia nhẹ nhàng thuần hậu, tựa như rượu vang cao cấp nhất.
“Anh Diễn!!”
Chu Chí Lan vui mừng ra mặt, “Anh đến lúc nào vậy?”
Thẩm Chi Diễn cười một tiếng.
“Vừa đến.”
“Thấy cậu đang nghe điện thoại nên không làm phiền.”
Nói tới cuộc điện thoại kia, Chu Chí Lan hết sức khổ não.
Từ khi bộ phim chiếu mạng của anh ta nổi tiếng, ngày nào anh ta cũng nhận được vô số cuộc điện thoại cùng tin nhắn, hoặc là muốn đầu tư hoặc là nhét diễn viên cho anh ta giống vừa rồi.
Những người khác còn có thể từ chối, nhưng Đường Hải Sinh là người chú nhìn anh ta từ nhỏ đến lớn, anh ta quả thực không mở miệng cự tuyệt được.
Chỉ có điều anh ta không mở miệng được, nhưng người khác có thể!
Ví dụ như nhà đầu tư bộ phim chiếu mạng này – Thẩm Chi Diễn.
Vì vậy, anh ta cố ý nặng nề thở dài một hơi, “Anh trai của em, anh nhất định không nghĩ ra người vừa gọi điện thoại cho em là ai đâu!”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười nhìn anh ta, không lên tiếng.
Chu Chí Lan: “...”
Bỏ đi, chút kỹ năng diễn này của anh ta vẫn nên đừng bêu xấu trước mặt người anh này thì hơn.
Vì vậy, anh ta nói thẳng đáp án.
“Là chú Đường đó.”
“Cũng không biết ai lại thần thông quảng đại như vậy, có thể thông qua chú tìm đến em. Em lại không thể không nể mặt chú Đường... haiz!”
Thẩm Chi Diễn suy nghĩ một chút, “Đạo diễn Đường Hải Sinh à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy có thể anh biết ông ấy đề cử ai rồi.” Thẩm Chi Diễn nói.
Chu Chí Lan có chút sửng sốt, “Sao anh biết?”
“Lần trước có ăn cơm chung.”
Thẩm Chi Diễn nhớ tới cô nhóc khiến anh ăn nửa chén cơm, nói: “Dù sao cũng nhàn rỗi, anh đến đoàn phim của cậu làm khách mời, được không?”
“Trời m*! Anh nghiêm túc hả?!”
Chu Chí Lan luống cuống tay chân lấy điện thoại ra ghi âm, “Anh! Lặp lại lần nữa đi!”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn càng sâu, “Lo anh lừa cậu à?”
Chu Chí Lan ngượng ngùng cất điện thoại, “Cũng không phải, chỉ là trước kia em có xin anh kiểu gì anh cũng không chịu, sao lần này đột nhiên lại đổi ý vậy?”
“Nhà đầu tư không phải vẫn luôn tùy hứng vậy sao?” Thẩm Chi Diễn thản nhiên hỏi ngược lại.
Chu Chí Lan: “...”
Cậu anh nói quá đúng, cậu em không còn gì để nói.
*********
Rất nhanh đã đến thứ Sáu, không ít khán giả đã sớm trực máy tính và điện thoại, sốt ruột chờ đợi tập đầu tiên của chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” phát sóng.
Đúng tám giờ.
Tập đầu tiên lên sóng.
Số người xem nhanh chóng tăng lên tới con số mười triệu.
[Bé cưng Hi Bạch đẹp trai quá đi!!]
[Hạ Hạ, mami tới rồi đây ~]
[Nhạc Hủy Nhạc Hủy, mãi mãi bay cao!]
Ngoại trừ những lời cổ vũ của fan, trong những bình luận trên màn hình, nội dung nhiều nhất chính là...
[Rốt cuộc cũng đợi được rồi!!!]
[Thực không dám giấu, tôi chỉ tò mò sao đàn dê lại quỳ thôi]
[Tôi cũng vậy]
[+10086]
Tiết mục mở đầu chương trình vẫn giữ nguyên nhịp điệu chậm rãi giống như những kỳ trước, nhưng lần này lại tiến triển tốt một cách bất ngờ.
Hai mươi phút trôi qua, số người xem không giảm mà ngược lại còn tăng.
Lúc này đến đoạn đạo diễn Trâu thông báo ba nhiệm vụ.
Giống như trong dự đoán, những vị khách mời khác lựa chọn sửa nóc nhà và bắt gà, để lại cho Khương Đào nhiệm vụ cuối cùng là chăn dê.
Tổ chương trình giới thiệu ngắn gọn nội dung nhiệm vụ của Khương Đào bằng một đoạn video ngắn.
Trong ống kính.
Khương Đào trầm tư một lát, “Nếu nhiệm vụ thành công, cơm tối có thể ăn thịt dê không?”
Vừa lúc này, màn hình chuyển sang ống kính quay đàn dê trên sườn núi.
Dường như bọn chúng cảm ứng được gì đó, bắt đầu có chút xao động.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Chị Khương quả là chị Khương! Thiết lập người phàm ăn mãi không đổ 233333*]
*233 là số hiệu của một biểu tượng cảm xúc. Biểu tượng đó là hình ảnh con mèo cười ngã lên ngã xuống, cười đập bàn, cười bể bụng.
[Dê: Tôi cứ tưởng cô tới chăn tôi. Ai mà ngờ, cô lại muốn ăn tôi {run rẩy}{run rẩy}]
Khương Đào bắt đầu đi lên đồi, làn đạn cũng theo đó mà loạn hết cả lên.
[Tới rồi tới rồi! Dự báo đây là phân đoạn hot đó!!]
[Xoa tay chờ đợi.jpg]
[Lát nữa nếu giống chương trình Tiếp Cận Khoa Học, tôi sẽ lập tức đánh giá một sao cho chương trình này]
Trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người.
Khương Đào đứng trước đàn dê, không làm gì cả, cũng không dùng thứ gọi là thiết bị chuyên dụng gì đó.
Thế nhưng đàn dê lại dồn thành một cụm, hoảng sợ kêu be be.
Cách màn hình nhưng người xem vẫn có thể cảm nhận sự sợ hãi và tuyệt vọng tỏa ra từ trên người bọn chúng.
Cuối cùng...
Một con dê đã không thể chịu đựng tiếp, khụy chân quỳ xuống.
Sau đó là con thứ hai, thứ ba...
Toàn bộ đàn dê giống như đang bái kiến đế vương vậy, quỳ dưới chân Khương Đào một cách chỉnh tề.
Cảnh tượng cực kỳ hùng tráng.
Làn đạn dừng một lát, sau đó bắt đầu điên cuồng hiện lên bình luận mới.
[!!!]
[!!!!]
[Cái này cmn siêu thực dữ luôn!!!]
[Năm trăm anh em, tôi phải đi tố giác! Các người chọn một trong hai đi, động vật không được thành tinh sau lập quốc, hay học viên tốt nghiệp Bộ phép thuật* đang bỏ trốn!]
*Tổ chức hành chính, điều hành cộng đồng pháp thuật ở Anh trong truyện Harry Potter.
Ngay sau đó, lại xảy ra một chuyện càng kỳ lạ hơn nữa.
Khương Đào dùng tay cầm của cái roi vẽ một vòng trên đất, vậy là đàn dê đã ở yên trong đó.
[???]
[ĐM! Roi là dùng như vậy sao!!]
[Tam quan hai mươi mấy năm qua của tôi bị đả kích nặng nề!]
[Mấy con dê này quá thông minh rồi!]
[Chắc có người vẫn nhớ em rắn trong chương trình “Bạn Mau Tới Đây” nhỉ??]
[Mặc dù chị Khương không làm gì hết nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy sự hung tàn đâu đây {icon đầu chó}]
[Trong sách nói, động vật cực kỳ nhạy bén. Có lẽ bọn chúng cảm nhận được vài chuyện mà chúng ta không biết {icon đầu chó}]
[Thật ra từ “Bạn mau tới đây”, tôi cũng đã cảm thấy chị Khương không phải người thường rồi {đầu chó}]
[Chị Khương, thành thật khai báo đi, chị là thần thú thượng cổ thành tinh hay là người người ngoài hành tinh trà trộn vào trái đất? {icon đầu chó}]
[Không không không, thật ra chị Khương là người đứng đầu chuỗi thức ăn đó! {icon đầu chó}]
Cộng đồng mạng hi hi ha ha thả icon trên làn đạn mà không hề hay biết rằng, thiếu chút nữa bọn họ đã đoán trúng chân tướng, nhưng sau đó lại bị {icon đầu chó} lấn át mất.
Cảnh tiếp theo, dưới bàn tay của Khương Đào, đám gà “đuổi đánh” ba người Dương Trinh lại trở nên ngoan ngoãn, giống hệt như hoàn toàn không phải cùng một đàn.
Bảo xếp hàng thì xếp hàng.
Bảo đẻ trứng lập tức đẻ trứng.
Cộng đồng mạng: [Đã tiếp nhận loại hình tượng này, nhưng hình như vẫn cảm thấy sốc]
[Mau cho cô ấy ăn đi!!!]
[Nhóc Đào Đào đáng thương của tôi, tới tham gia chương trình mà cơm ăn cũng không đủ no! Lương tâm tổ tiết mục không biết đau đúng không?!]
Số người xem cứ liên tục tăng lên, theo đó là một loạt hot search.
#Khương Đào đứng đầu chuỗi thức ăn#
#Thôn Trang Của Chúng Ta#
#Khương Đào Thôn Trang Của Chúng Ta#
Mặt mày Hàn Tử Hằng âm trầm, không ngừng làm mới bảng hot search giống như bệnh thần kinh, rồi lại tự tìm khổ bằng hành động nhìn Khương Đào không ngừng lên cao.
Khương Đào!
Lại là Khương Đào!
Anh ta đã vấp ngã tại cái hố Khương Đào hai ba lần rồi.
Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, Anh Tuyết nhất định rất thất vọng về mình.
Nghĩ đến Tô Anh Tuyết, tâm tình anh ta lại ảm đạm. Cô nàng đã không nhắn tin cho anh ta một tuần rồi.
Hàn Tử Hằng khẽ cắn răng, chủ động gửi tin nhắn: [Anh Tuyết, em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ đuổi Khương Đào ra khỏi giới giải trí!]
Qua hồi lâu sau, tiếng chuông điện thoại đặc thù vang lên.
Hàn Tử Hằng vội vàng bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo: “Anh Tử Hằng.”
Biểu cảm trên mặt Hàn Tử Hằng nhất thời trở nên mềm mại: “Anh Tuyết, anh rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Tô Anh Tuyết lo lắng nói: “Anh Tử Hằng, em rất lo cho anh...”
Hàn Tử Hằng cảm động: “Anh Tuyết...”
“Chuyện kia, thật ra thì...” Cô ta dừng lại, dường như đang cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên thoải mái một chút, “Thật ra thì em đã không để ý nữa rồi. Anh đừng vì em mà ảnh hưởng đến chính mình...”
“Khương Đào... cũng không làm gì mà. Giới giải trí chính là như vậy, em cũng quen rồi.”
Hàn Tử Hằng nghe vậy, cảm thấy cõi lòng đã tan nát.
Anh Tuyết của anh ta là cô gái lương thiện nhất, đơn thuần nhất thế giới. Bản thân bị Khương Đào ức hiếp thành như vậy, nhưng vì lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến anh ta mà lựa chọn nhẫn nhịn.
Anh Tuyết có thể nhịn, nhưng anh ta sao có thể nhịn nổi!