“Tiếp tục! Đếm hết!”- Thanh âm Quý Hàng có phần chèn ép.
Roi mây không ngừng rơi xuống, mơ hồ mang theo hỏa khí. Đau đớn cuồn cuộn dâng trào, mỗi một roi đều như muốn cắt đứt da thịt mà đánh sâu vào xương cốt. Thân người An Ký Viễn lay động ngày càng rõ ràng, muốn giữ ổn định ghế xoay, hai chân đều căng cứng, khớp xương toàn thân không thể buông lỏng.
“Eo hạ xuống, mông nâng lên. Đừng chờ anh nói thêm lần nữa lại hối hận.”
Bả vai An Ký Viễn run lên, trong lòng thầm đếm đến ba mươi hai, nào còn tinh lực đi điều chỉnh tư thế. Người khẽ động, mồ hôi liền theo cánh tay từ đầu vai rơi xuống. Đau đớn trong ngoài kết hợp, cậu cắn chặt miệng, dặn lòng không thể nôn ra.
Số lượng trách phạt gần như chưa thấy hồi kết, vậy chỉ có thể nhắm mắt cố gắng chống đỡ. Trên mông trải dài cùng một màu sắc, cùng một độ sưng, là bằng chứng rõ ràng cho mọi sự đau đớn của chủ nhân. An Ký Viễn hơi hé môi hít một hơi, cũng không biết có phải do hít thở quá mạnh mà bụng đột nhiên quặn đau, từ từ khuếch tán ra, giống như có trăm ngàn con sâu cắn vào ruột. Cậu hừ nhẹ một tiếng, không dám để anh chờ quá lâu.
“Em không nên vì ý nguyện của người nhà bệnh thân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn. Phẫu thuật giảm áp sẽ ảnh hưởng đến khả năng tự thở, là em quá sơ suất.”
“Sơ suất?”- Roi mây quất mạnh xuống, Quý Hàng bị tức giận đến nói không thành lời. Vì vậy, tiếp theo là một loạt roi đánh không ngừng nghỉ, mỗi một tấc da thịt đều bị chà đạp, đau đớn dâng trào mãnh liệt. Từng vết bầm tím có thể thấy rõ bằng mắt thường nhưng Quý Hàng lại tựa như không nhìn thấy, lực đạo trên tay cũng không hề giảm bớt chút nào.
“Ưm”
Mông bị tàn phá nặng nề đã gần như không chịu nỗi nữa, tiếng kêu đau trong vô thức thốt ra. An Ký Viễn đau đến trước mắt chỉ còn một màu đen, thắt lưng hoàn toàn hạ xuống, hai cánh tay run run, đầu gối không chống đỡ được nữa, hai chân rơi mạnh xuống sàn.
Quý Hàng nhìn đứa em giống như vừa mới được vớt lên từ vũng nước sâu lên, chợt dừng tay lại. Anh lúc này mới chú ý đến phần da thịt kia đều đã sưng cao, có mấy chỗ tụ máu nghiêm trọng, không lâu nữa có thể rách da.
“Lúc quyết định rút ống, em có nghĩ đến có thể phải đặt lại lần thứ hai hay không?”- Tầm mắt mơ màng, đầu óc An Ký Viễn trống rỗng.
“Chát!Aaaa!”- Tiếng kêu tê tâm phế liệt muốn khản cả cổ.
An Ký Viễn hoảng sợ gọi một tiếng “Anh!”
“Không nói?” – Quý Hàng quất một roi tạo thành một vết bầm tím.
An Ký Viễn run bật, đau đớn kịch liệt lan tỏa toàn thân, yếu ớt nói:
“Có… nghĩ đến…”- Sau khoảng lặng vài giây chính là một loạt roi quất liên tiếp kèm theo mệnh lệnh nghiêm khắc.
“Chống đỡ tốt!”
——————————–
Chương 10.9.1
Thanh âm lạnh lùng kia đã đem mọi đau đớn hóa thành tuyệt vọng, An Ký Viễn hoảng hốt quay đầu nhìn anh.
Mồ hôi rơi xuống thành vũng trên mặt sàn, An Ký Viễn cố sức dịch chuyển bàn tay khỏi vị trí ướt át kia, nhịn đau giữ vững hai chân. Nhưng đau đớn quá mức từ phía sau truyền đến làm hai cánh tay trở nên mềm nhũn, cứ thế té nhào xuống sàn.
Cứ như thế vài lần, đầu óc trở nên trống rỗng, tầm mắt mơ hồ, thính giác còn vài phần nhạy bén bắt được câu nói của anh:
“Không chống nổi thì quỳ đi.”
“Không muốn!!”
Tiếng gầm nhẹ theo bản năng, gần như dùng hết khí lực toàn thân, cậu ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt không biết bởi vì kích động hay đau đớn mà đỏ ửng một vòng.
Quý Hàng lạnh giọng hỏi:
“Muốn nát miệng?”
Roi mây nâng cao không lưu tình quất mạnh lên sóng lưng. An Ký Viễn trơ mắt nhìn, đôi mắt ửng đỏ đếm không hết ưu tư. Hồi lâu không nói lời nào, nhưng đột nhiên cúi người cắn chặt răng bày lại tư thế, tuy không đủ chuẩn nhưng vẫn là chống lên ghế xoay.
Mồ hôi chảy xuống như thác. Cho dù từng lời của anh như lưỡi dao nhọn cắm sâu vào đáy lòng nhưng An Ký Viễn biết rõ do mình làm sai, không có gì chối cãi được. Cho nên, dù có đau đớn đến thế nào cậu cũng phải cố sức chống đỡ.
Roi mây mềm dẻo được Quý Hàng phát huy đến trình độ cao nhất, không rách da nhưng đau đớn thấu tận xương, từng tấc da thịt đều bị tàn phá không thương tiếc, đau đớn ấy cũng là vật kích thích lớn nhất đối với tuyến lệ buộc phải hoạt động.
Chat!”
“A!”
Tiếng rên khàn khàn hòa cùng tiếng khóc nức nở, đối với tâm lý hay sinh lý đều đã bị dồn ép đến cực hạn, sắp bị đánh nát bét, nào còn khí lực để đối kháng.
Tiếng gào thét đến khàn giọng, mang theo sự nức nở làm cho người không thể không động dung, bao gồm cả Quý Hàng. Nhưng anh vẫn như cũ lạnh lùng quét mắt, anh cũng biết rất đau, anh cũng đã từng trải qua. Chính những đau đớn này được dùng để đổi lấy những thành tựu không đủ khoe khoang, càng chưa nói tới rực rỡ, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng thực tế, bất cứ lúc nào đều có thể ngẩng đầu nói rằng bản thân chưa bao giờ phải hổ thẹn với bất kỳ một người bệnh nào.
Cho nên, nếu đã quyết định muốn cho một người khắc cốt minh tâm thì không có đạo lý nửa đường lùi bước, An Ký Viễn không thể, anh cũng không thể.
“Em không phải sơ suất, không phải lỗ mãng, em đây là ngây thơ, tự phụ, tự cho là đúng.” – Quý Hàng cao giọng, khí thế bức người.
“Em cảm thấy bản thân sau khi hoàn thành chức trách vẫn có khả năng cân nhắc đến ưu tư của người nhà bệnh nhân. Em đã làm qua rất nhiều lần đặt nội khí quản, những ca cấp cứu như vậy càng không xa lạ gì. Sự mạo hiểm không phải là chuyện sẽ đặt nội khí quản lần hai mà là sẽ trấn an được người nhà, tránh được sự xung đột có khả năng xảy ra.”
“Nhưng em lại dựa vào cái gì muốn người bệnh phải mạo hiểm cùng với em?” – Một câu này đi kèm một roi mây cực mạnh.
An Ký Viễn nghe rõ ràng tiếng thét của bản thân hòa cùng thanh âm trầm trầm nghiêm nghị của anh vang trên đỉnh đầu:
“Thân là bác sĩ phải tuân thủ đúng phân công nhiệm vụ của bác sĩ, không cho phép xen vào tình cảm và đắn đo chuyện sinh tử. Đây là thứ hai anh nhắc nhở em, nếu như em còn tiếp tục dùng tầm nhìn hạn hẹp ở sai lầm trong quá khứ để làm mất đi sự phán đoán khách quan, bình tĩnh của một bác sĩ, anh sẽ không động thủ nữa, hãy tự mình cởi xuống tấm áo blouse trắng này đi.”
Đỉnh mông dày đặc vết roi sưng cao từ đỏ đến bầm tím. Phía sau là cảm giác nóng rát như bị lột một lớp da. Mỗi một câu của anh đều như phá vỡ mọi phòng tuyến làm cậu không còn đất dung thân. Cậu áy này vì tâm tư mà anh đã dành cho cậu, vì hàng loạt câu vấn đáp trong ca phẫu thuật, vì những lần bị dụng cụ đánh vào mu bàn tay, vì những bài phân tích nộp mỗi tuần.
Nhưng mà
“… Em sẽ không cởi.” – Một lời khẳng định kiên cường trong sự nức nở.
Quý Hàng hạ roi mây xuống bên người, cúi đầu nhìn đứa em trai duy nhất này, nhớ đến nó ngày xưa chỉ là đứa nhỏ mang tâm hồn mong manh, nhìn thấy con vật nhỏ bên đường cũng không nhẫn tâm bỏ mặc. Nó của hôm nay dù chưa đến mức phúc vũ phiên vân cũng đã có thể tự đảm đương một phía. Quý Hàng không hề nghi ngờ em trai vẫn mang bản tính lương thiện của ngày xưa, nó chính là con người có tràn đầy lòng bác ái cùng sự phấn đấu không ngừng nghỉ.