Tô Uẩn bị thái độ kinh ngạc của bạn trai làm giật mình, mình đâu có nói gì sai. Trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ chẳng lẽ giữa hai người đó xảy ra mâu thuẫn? Thế nhưng suy nghĩ ấy lập tức bị gạt bỏ bởi theo tính cách của An Ký Viễn, nếu không thích người cấp trên này sẽ không thể có thái độ nhân nhượng lâu đến vậy.
“Chỉ là cảm thấy Quý Phó khoa thật đủ…”- Tô Uẩn nghiêm túc lựa chọn từ ngữ.
“… hiền hòa?”
Lần đầu tiên nghe người khác dùng từ này để hình dung về anh trai ruột của mình, An Ký Viễn thiếu chút nữa nhịn không được bật cười. Chẳng qua bây giờ vấn đề chính không phải là ấn tượng của Tô Uẩn với anh hai mà là…
“Em biết Quý Phó khoa? Đã gặp mặt? Còn nói chuyện?”
Tô Uẩn lại càng thấy khó hiểu, thuận miệng đáp lời: “Chuyện này vì em mà lớn chuyện như vậy nhưng người bị ảnh hưởng nặng nhất lại là Quý Phó khoa. Em không thể như rùa rụt cổ không nghe không thấy, em không thể làm thay đổi dư luận nhưng giáp mặt xin lỗi cũng là chuyện nên làm.”
Có thể do lượng tin tức quá lớn, An Ký Viễn uống một ngụm nước lớn thấm giọng mới nói:
“Em nói đã đi gặp Quý Phó khoa xin lỗi? Là lúc nào?”
“Liền trước hai ngày… thứ tư hay thứ năm gì đó.”- Tô Uẩn nhìn sắc mặt An Ký Viễn lúc đỏ lúc trắng, trong lòng sinh ra nhiều nghi hoặc.
“Có chuyện gì mà anh kinh ngạc đến vậy?”
An Ký Viễn muốn hỏi lại không muốn nghe câu trả lời.
“Vậy Quý Phó khoa đã nói thế nào?”
Tô Uẩn nhớ đến còn thấy hơi buồn cười, cô dĩ nhiên không biết phía sau sự buồn cười ấy là An Ký Viễn cả một tuần lễ không thể ngồi yên trên ghế.
“Quý Phó khoa an ủi em, nói trách nhiệm chủ yếu là ở anh.”
An Ký Viễn đưa Tô Uẩn về nhà rồi lái xe đến chỗ anh hai, câu chuyện vừa rồi Tô Uẩn kể làm lòng cậu không khỏi hoang mang. Anh từ lúc biết quan hệ giữa cậu và Tô Uẩn cho đến bây giờ đều chưa từng nhắc đến vấn đề này, tuy nói đã hơn hai mươi tuổi nhưng cậu vẫn có cảm giác giống như lúc còn nhỏ vừa trộm ăn kẹo liền bị bắt quả tang.
Cậu đứng trước cửa một lúc lâu, chìa khóa nắm chặt trong tay đến phát nóng lên mới run rẩy cắm vào ổ khóa.
Chìa khóa này là mấy tuần trước anh tiện tay ném cho cậu thờ ơ nói:
“Chìa khóa dự phòng, để ở chỗ em đi.”
Phòng khách trống rỗng, cửa sổ mở rộng, những cơn gió thổi lồng vào tạo luồng không khí mát mẻ. An Ký Viễn đổi giày, cao giọng gọi “anh” nhưng không nghe tiếng trả lời. Quý Hàng cũng không phải người được thụ hưởng ngày cuối tuần rảnh rỗi, đột xuất bị gọi vào khoa cho các ca cấp cứu khẩn cấp là chuyện thường hay xảy ra, đây cũng là lý do thuyết phục anh cho em trai một chiếc chìa khóa, không thể mỗi lần đều bắt em trai chờ ở ngoài cửa.
An Ký Viễn vô cùng không khách khí đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một lon coca, cầm bài phân tích bệnh án cùng các tài liệu tham khảo đi về hướng thư phòng.
Tay phải cậu cầm tài liệu dứt khoát đẩy cửa phòng, tay trái cầm lon coca suýt chút vì hoảng hốt rơi mà rơi xuống sàn. Quý Hàng đang ngồi ở bàn làm việc nghe điện thoại, nghe tiếng đẩy cửa, ánh mắt từ màn hình máy vi tính chuyển dời, hung hăng liếc An Ký Viễn một cái.
An Ký Viễn trong lòng oán thầm, vừa rồi cậu gọi lớn như vậy cũng không nghe đáp lời, làm sao biết anh đang ở nhà chứ. Nhưng trên mặt một chút biểu tình bất mãn cũng không dám có, vừa muốn đi ra ngoài lại thấy anh chỉ tay về ghế sô pha.
An Ký Viễn hơi sửng sốt, bước đến sô pha ngồi xuống, cũng không có tâm tình nghe anh nói chuyện điện thoại, lật tới lui tập bệnh án trong tay, một lúc lâu sau nghe tiếng đầu bút gõ vào mặt bàn vang vang.
“Một chút quy củ cũng không có.”- Giọng điệu nghe qua không có tức giận.
An Ký Viễn nhỏ giọng nói xin lỗi, nghiêm chỉnh đứng trước bàn làm việc, hai tay giao ra bài tập.
Quý Hàng cau mày liếc nhìn về bàn trà lại trừng mắt thêm một cái.
“Thời tiết gì mà còn uống nước đá?”
“Em sai rồi.”- An Ký Viễn rũ ánh mắt.
“Lần sau sẽ không uống nữa.”
Quý Hàng buồn cười nhận lấy bài tập, nét mặt biểu thị rõ ràng nói:
“Tin được em mới là lạ.”
An Ký Viễn cúi đầu, không lên tiếng.
Trước đó, An Ký Viễn cần một khoảng thời gian mới thật sự thuyết phục được bản thân, anh bố trí bài tập không phải muốn gây khó khăn cho cậu mà mục đích chân chính là muốn trong thời gian ngắn rèn luyện cho cậu khả năng suy luận nhanh nhạy, chính xác dựa trên các biểu hiện lâm sàng. Mặc dù ban đầu cậu sẽ vì không đạt đến yêu cậu mà bị ăn đòn nhưng một khi đã thích ứng, cậu phát hiện ra khả năng suy luận của mình trong công việc ngày một nâng cao hơn, từng bước tiến gần đến anh hơn.
Huống chi, một khi cậu làm tốt, anh dần không còn keo kiệt cho cậu một câu khen ngợi.
“Hai chương tài liệu đem về đọc thêm, mô hình mạng lưới động tĩnh mạch phải thuộc lòng trôi chảy.”- Quý Hàng đưa ra câu kết luận.
“Những thứ khác làm không tệ, tuần tới bắt đầu gia tăng độ khó, chính mình thu xếp thời gian.”
“Dạ.”
Quý Hàng tựa lưng vào ghế, híp mắt, giọng hơi trầm xuống hỏi:
“Ngày hôm qua mấy giờ ngủ?”
An Ký Viễn liếm đôi môi khô khốc: “Hai giờ… hơn năm mươi.”
“Hơn năm mươi?”- Quý Hàng lặp lại, giọng có chút hài hước.
“Hơn năm mươi? Năm mươi chín?”
An Ký Viễn cúi đầu không lên tiếng.
“Sau này, vượt qua giờ giới nghiêm liền tự mình cúi xuống ăn đòn.”- Thanh âm Quý Hàng đột nhiên nghiêm túc hơn.
“Tự mình thẳng thắn hai mươi roi, không có thẳng thắn bị anh phát hiện phạt gấp đôi.”
Dù cách trận đòn lần trước đã nhiều ngày nhưng An Ký Viễn vẫn run bật người một cái.
Quý Hàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường hỏi:
“Em một lát về nhà ăn cơm?”
An Ký Viễn hơi nghi hoặc nhìn anh, đối mặt với ánh mắt đầy bình tĩnh kia thần sắc bỗng nhiên sáng rỡ, trong lòng dâng lên chút ấm áp, có một tia dự cảm không khỏi làm tim cậu đập rộn lên.