Quý Hàng quẹt nút trả lời, đem điện thoại di động đặt bên tai, bước đến cầu thang.
Nhan Đình An nhịn hết nửa ngày vẫn không không dằn lòng được gọi điện thoại hóng tình hình.
"Thế nào? Đánh xong chưa, đã dỗ xong chưa?"
Quý Hàng nhíu mày, rất chính nghĩa nói.
"Em không có dỗ nó."
Biết An Ký Viễn được nghỉ hai ngày, cuối tuần lại không có ca phẫu thuật, Nhan Đình An vốn muốn hỏi mượn Quý Hàng đứa nhỏ đi theo làm chân xách đồ mua sắm tết, anh trở về nước không lâu, trong nhà chỉ có bốn bức tường vắng vẻ, vừa vặn thừa dịp mừng năm mới muốn mua chút vật dụng cho nhà có thêm sinh khí. Vậy mà, Quý Hàng đã an bài xong hai ngày nghỉ ngắn ngủi trước năm mới của An Ký Viễn, lấy lý do hôm nay đứa nhỏ sẽ bị đánh đòn mà cự tuyệt.
Từ khi Nhan Đình An trở về, cặp anh em này không phải lần đầu sinh ra mâu thuẫn và hiểu lầm, giương cung bạt kiếm với nhau. Cộng thêm năm nay phát sinh thêm chuyện Kiều Thạc phải rời đi, Nhan Đình An thật sự không muốn đã sắp bước sang năm mới rồi còn phải đối mặt với nét mặt tang thương của mấy đứa nhỏ.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay, cẩn trọng lên lớp giảng dạy cho Quý Hàng một khóa học ngắn hạn: Làm sao để dỗ em trai.
"Những lời anh dạy em đã nói hay chưa?"- Nhan Đình An có chút nóng lòng.
"Tiểu Viễn chỉ có một chút tâm tư này, em phải nói cho nó biết nó cũng đủ ưu tú rồi, nói cho nó biết em vĩnh viễn sẽ không từ bỏ nó, nó còn có thể với náo loạn với em sao?"
Qua mấy giây, Quý Hàng bỗng cảm giác nhiệt độ bản thân có chút dâng cao, Quý Phó Khoa rất khó khăn mới thốt ra được mấy từ ngắn ngủi.
"Ưm, có nói chút ít."
"Em nói cái gì?"
"Đã nói, nếu như uất ức, có thể phát tiết."
"Còn gì nữa không?"
"Nói trước đây giận chó đánh mèo, xua đuổi nó là lỗi của em."
Nhan Đình An bất mãn nói: "Có nói nó đã rất ưu tú, về sau sẽ tín nhiệm nó nhiều hơn, có bất kỳ sự tình đều sẽ thương lượng với nó?"
Quý Hàng ngẩn người nửa giây: “Đây không phải là nói dối hay sao?"
Trong lòng Nhan Đình An nhất thời dấy lên một ngọn lửa vô danh.
Vừa nghe giọng điệu này của Quý Hàng cũng đủ biết mình hao tốn bao nhiêu nước bọt dạy nó “phát đường”, Quý Hàng cũng không nghe lọt tai được bao nhiêu. Nhan Đình An cho đến bây giờ đều mặc kệ chuyện anh em bọn họ, nếu không phải mấy lần chứng kiến bộ dạng bị mắng đầy uất ức của Tiểu Viễn, cộng thêm lần trước khi Quý Hàng té xỉu, chính mình vì quá sốt ruột lo cho sư đệ mà đuổi đứa nhỏ đứng ở ngoài cửa, trong lòng có bao nhiêu hổ thẹn, mới hao tâm tốn tâm sức đi dạy dỗ đầu gỗ này làm sao để dỗ em trai!
"Anh dạy em nói như thế nào thì em liền nói như thế đó!" – Nhan Đình An thật sự phát cáu, nhưng nhớ đến cái mông của An Ký Viễn lúc này còn nằm trong tay Quý Hàng, cũng không thể chọc Quý Hàng tức giận được, chỉ có thể từ tốn dạy thêm một lần.
"Táo ngọt và chày gỗ phải luân phiên cho, những lời anh nói với em sáng nay em rốt cuộc có nghe lọt tai hay không? Em rời khỏi nhà mười bốn năm, Tiểu Viễn thiếu sót nhất là cảm giác an toàn, em phải nói cho nó biết, em là người so với bất cứ ai trên thế giới này hy vọng nó được bình an, hạnh phúc, trước đó có một số việc gạt nó là bởi vì không muốn nó phải bận tâm, về sau sẽ đối đãi nó như một người trưởng, tôn trọng nó, lý giải nó, dìu dắt nó,… Có nhớ hay chưa? Những lời này anh ít nhất đã dạy em bốn lần rồi, em đến cùng có nghe lọt tai được chữ nào hay có học được hay không?"
Khu nhà tập thể bệnh viện B, trong nhà của Quý Phó khoa lúc này lại có thêm một trái cà chua nữa.
Những lời này lọt vào tai, Quý Hàng đều cảm thấy nổi da gà, muốn anh mở miệng nói những lời này với An Ký Viễn, căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Thật giống như, cưỡng cầu một nam nhân chính trực đi mời rượu khách, ở vòng đầu tiên đã rớt đài chỉ vì không thể nào thốt ra một tiếng "Honey" ngọt ngào.
Quý Hàng trong giới y học đều đạt bảng điểm tuyệt đối, lúc này có chút cam chịu nói: "Không có. Không nhớ được. Không học được."
Bên đầu kia điện thoại, Aspirin không nhịn kêu hai tiếng meo meo!
Nhan Đình An lần đầu cảm thấy đứa sư đệ xưa nay thông minh, cơ trí hơn người của mình lúc này sao ngu dốt đến như vậy!
Một hơi thở dài, căm hận không thể lập tức mổ ra xem não của Quý Hàng là hình dạng gì.
"Anh dạy em xoa đầu nó, ôm nó một cái, lúc nó đau quá thì vuốt vuốt lưng an ủi, em có làm hay không?"
Biểu tình của Quý Hàng vô cùng phức tạp: "Sư huynh, nó là làm được chuyện gì tốt sao? Nó đang bị phạt, em còn phải làm cho nó thoải mái sao? Nói cho nó biết làm sai cũng không sao, lần sau còn có thể làm sai nữa?"
"Lần sau còn có thể làm sai nữa?"- Nhan Đình An cảm thấy đã quá mức có thể lý giải.
"Trước đây khi anh xoa đầu em, em chính là nghĩ như vậy sao?"
Quý Hàng thản nhiên đáp: "Không có. Sư huynh cũng không có xoa đầu em a."
An Ký Viễn thực sự khát vọng Quý Hàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói cho cậu biết, cậu là người thân cận nhất của anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, kiêu ngạo vì cậu
Đó là một đáp án rất dĩ nhiên.
Con người là loài động vật có cảm tính, luôn có thiên hướng về sự ấm áp, ôn hòa, vui vẻ, hướng đến những sự khoan dung và lý giải, đồng thời cũng bài xích những sự hà khắc, xoi mói và đau đớn.
An Ký Viễn cũng không nguyện như vậy.
Cậu có thể không cần những hành động vô cùng thân thiết của anh, thế nhưng…
Cậu cần rồi sẽ có một ngày, chính cậu có thể kề vai sát cánh ở bên cạnh anh, cùng nhau tỏa sáng.
Cậu muốn dương dương đắc ý nói cho anh biết, không thể vứt bỏ cậu, có được cậu là may mắn của anh.
Cậu muốn anh cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho cậu.
Cậu muốn bằng vào thực lực của mình trở thành sự kiêu ngạo của anh.
Mà để thực hiện được những điều này, bước đầu tiên, chính là, không cần mặt mũi mà bị đánh.
Hôm nay, anh có sự nhường bước, An Ký Viễn không phải không nhìn thấy, tuy vẫn là dùng phương thức của đầu gỗ để phơi bày, nhưng đến cùng, có thể tận lực bình tĩnh khắc chế tính khí mà giao lưu, có thể tận lực nghe ý kiến của cậu, đã là kết quả của sự nỗ lực.
Vậy còn cậu? Cậu nên thế nào?
An Ký Viễn hỏi mình.
Mà nhiệt độ ấm áp, đau đớn, phía sau càng thích hợp. Vừa đúng lúc nhắc nhở An Ký Viễn, tĩnh tâm, cẩn thận tỉnh lại những hành vi trong đoạn thời gian vừa qua.
Kỳ thực, những chuyện phát sinh gần đây nhìn như rất rối loạn nhưng lại vô cùng nhất quán, đều là An Ký Viễn cậu xử trí theo cảm tính mà ảnh hưởng đến công tác, nhỏ là cùng đồng nghiệp ở khoa khác cãi nhau, lớn đến trực tiếp tháo bỏ bảng tên chuyển đến Ngoại thần kinh. Mặc dù có đầy đủ nguyên nhân và lý do, thế nhưng nghiệp vụ, năng lực, làm nghề y phải đặt an toàn lên hàng đầu đó là xương sống của bác sĩ khi vào lâm sàng, càng là nguyên tắc mà anh không cho phép chạm đến.
Vậy phải làm thế nào để tránh cho mình xử trí theo cảm tính a?
Như vậy, làm sao thờ ơ khi anh bị ném trứng gà, làm sao thản nhiên khi thấy anh té xỉu, làm sao kiềm chế khi bị nhận xét không đủ ưu tú, khắc chế chính mình hết sức muốn chứng minh năng lực, làm sao ở thời điểm quyết định then chốt bị đẩy ra ngoài mà không tức giận?
Anh là cấp trên của cậu, là người thầy dẫn đường, càng là huyết thống chí thân không thể vứt bỏ. Những thân phận này ở sinh hoạt hàng ngày và trong công việc đan xen lẫn nhau, không có giới hạn rõ ràng, rất khó có thể phân tích rõ mỗi một thời khắc, anh sẽ dẫn ra bao nhiêu thân phận.
An Ký Viễn như rơi vào mê cung.
Huống hồ, trọng yếu hơn nếu sự ký thác và kỳ vọng của anh đối với cậu cao hơn người thường thì đồng dạng chính cậu đối với anh cũng có yêu cầu cao hơn so với bất cứ một cấp trên, một người thầy hay một người thân nào.
Đã có yêu cầu, cậu liền không thể ngồi chờ bố thí, cậu cần chủ động tranh thủ.
An Ký Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng. Tầm mắt chuyển biến, làm cho cậu bỗng nhiên thấy dư quang trong con ngươi đen láy một bóng hình, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh, không có thay đổi luôn nhìn chằm chằm cậu
Không ngờ đến anh liền cầm thước quất vào mông cậu
An Ký Viễn đuối lý, ngậm miệng, một tay đưa ra sau xoa mặt mông không còn bóng loáng như trước.
"Anh vào từ lúc nào?"
Quý Hàng đã đứng phía sau khoảng mười phút, nhìn An Ký Viễn suy nghĩ đến chăm chú, không đành lòng quấy rối. Bất quá, anh cũng không chuẩn bị trả lời.
"Tỉnh lại xong chưa, hay vẫn cần thêm một chút thời gian?"
An Ký Viễn chớp nhẹ đôi mi, đáy mắt lộ ra sự chăm chú không tầm thường.
"Không cần. Em nghĩ xong rồi."
"Ưm. Đứng qua đây. Em nói đi!"
An Ký Viễn đứng, Quý Hàng cũng không có ngồi, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm thước, dùng đầu thước gõ gõ vào bảng kiểm điểm nằm trên giường, tầm mắt chưa kịp đảo qua, đã bị câu nói của An Ký Viễn tạt ngang.