Có một số việc, trước đó không hề cảm thấy sẽ làm nên chuyện.
Có một số việc, sau này căn bản không phải là chuyện.
Có thể hết lần này đến lần khác, chính những chuyện này ở thời điểm phát sinh, lại mang cảm giác như trời muốn sập xuống.
Tỷ như, An Ký viễn ở lúc tuổi thơ đối mặt với tín ngưỡng của mình sụp đổ trong nháy mắt.
Tỷ như, mười bốn năm sau gặp lại, hai anh em vẫn xảy ra liên tiếp những mâu thuẫn và hiểu lầm.
Tỷ như, Kiều Thạc rời thầy đi hai năm.
Nữa tỷ như…
An Ký viễn đến trễ.
Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Vừa bước vào cửa, toàn bộ phòng họp tĩnh lặng không một tiếng động. Mấy chục ánh mắt, đồng loạt rơi vào trên người An Ký viễn nhưng cậu không cách nào xem thường ánh mắt nhàn nhạt của anh vừa lướt qua cậu.
Quý Hàng ngẩng đầu khỏi quyển bệnh án trên tay, trong ánh mắt đã sớm không còn sự lo lắng của nửa tiếng trước gọi điện cho bác Trần hỏi thăm Tiểu Viễn có phải có chỗ nào không khỏe hay không?
“Tiểu An đến rồi à, đường đến nhà xe hôm nay đang tu sửa, không dễ đi! Lái xe của tôi cũng phải đảo hết mấy vòng.”- Chu Ảnh mỉm cười đi vòng qua mọi người đối mặt với An Ký viễn vẫn còn đứng bất động ở cửa.
“Vừa vặn mới bàn đến bệnh nhân giường số ba, ngày hôm qua người nhà bệnh nhân còn khen ngợi cậu.”
An Ký viễn mím chặt môi, mặt thoáng ửng hồng, khó khăn lắm mới rời khỏi được tầm mắt của anh.
“Không phải.”
Không phải giúp đỡ bà cụ qua đường, không phải ở cửa bệnh viện vừa vặn đụng phải sản phụ chuyển dạ, không phải vì phía sau còn sưng đỏ mà làm chậm bước chân.
Càng không phải bởi vì đường đến nhà đang thi công, chỗ đậu xe của An Ký viễn là khu vực của Viện Trưởng và các cấp lãnh đạo, là nơi cao ráo kế bên khu nội trú, không cần mỗi ngày đi bộ xuống hầm xe ẩm ướt.
Cậu chính là…
Ngủ quên.
“Thật xin lỗi.”- An Ký viễn khiêm tốn cúi đầu, muốn giấu đi vành mắt thâm đen dưới ánh nắng, vừa muốn đi đến góc phía sau thì người bên cạnh đã níu áo nói:
“Lại đây, vẫn còn chỗ trống.”
Ánh mắt mọi người giống như bầy cá, lúc tụ họp, lúc thì rời rạc, thờ ơ.
Sự yên lặng của anh làm An Ký viễn như ngồi bàn chông, nếu là vào hai tuần trước, người anh trai trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nhất định sẽ không cho cậu bất kỳ mặt mũi, nghiêm nghị ra lệnh ra phía sau phạt đứng.
Nhưng hôm nay, anh không nói một lời, chỉ có ánh mắt lạnh thấu nhìn chằm chằm.
An Ký viễn tối hôm qua không thể an giấc, cứ lăn lộn trên giường, hình ảnh cậu ở trong phòng phẫu thuật chống đối anh, ánh mắt đầy khổ sở, lời anh Đình An oán trách “trừ muốn ăn đòn thì còn có thể làm được gì?”, hình ảnh anh quật cường quỳ gối suốt mất ngày tại An gia, là bài phân tích ca bệnh bị cậu cho vào máy hủy giấy.
Mới vừa nhắm mắt, trong đầu liền choáng váng bởi hình ảnh dòng máu đỏ thấm ướt bên tóc của anh, đôi mắt nhắm nghiền lộ ra chút yếu ớt và ôn hòa.
Khi trời gần sáng, cậu mới rơi vào ngủ say, nhưng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ. Lại vào trước đó mấy ngày, anh quỳ suốt đêm ở An gia, An Ký viễn luôn ngủ không yên ổn.
Cậu là một người một khi thiếu ngủ thì cả người vô cùng uể oải, hôm nay còn đặc biệt tệ hơn bình thường.
Hai chân đứng trên mặt đất mà cảm thấy như lơ lửng, nhịp bước phiêu lãng, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ để cậu ngã nhào, trực tiếp đi báo danh tại khoa xương khớp.
Khi đến kiểm tra phòng, bệnh án đêm qua quên sạch không còn một mống, rõ ràng trong lòng đã sớm nghĩ qua một lần kết quả chẩn đoán nhưng đứng trước giường bệnh thì đầu óc lại trống rỗng, thậm chí đem người nhà đang nằm trên giường bệnh trở thành bệnh nhân.
Loại sai lầm cấp thấp này, từ lúc bước vào khoa đều theo bản năng hoảng hốt nhìn anh, nhưng gần đây bởi vì cùng anh đối kháng toàn diện mà luôn trong tư thái tấn công không sợ đau thương.
“Đã xảy ra chuyện gì, bộ dáng mất hồn mất vía! Ánh mắt kia là thế nào, mở mắt to lên, người khác nhìn còn tưởng khoa Ngoại thần kinh chúng ta ngược đãi bác sĩ đâu.”
Tiêu Triều Nam xưa nay nghiêm túc không nặng không nhẹ nói mấy câu, mà anh cậu xưa nay hở chút là trách mắng, nhưng hiện tại một cái chau mày hay một ánh mắt đều không ngó ngàng.
Quý Hàng không có phụng mệnh nghỉ ngơi mà thay Kiều Thạc xin nghỉ.
Vốn là ca phẫu thuật của Kiều Thạc, nay do anh tiếp nhận, làm trợ thủ cho Tiêu Triều Nam. Không biết là do Quý Hàng hôm nay quá mức trầm tĩnh hay do tin đồn Kiều Thạc quỳ xuống cầu xin tha thứ lan truyền khắp nơi, không khí trên bàn mổ an tĩnh đến quỷ dị.
“Kiều Thạc không có sao chứ?”- Tiêu Triều Nam khó lòng chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, do dự hồi lâu, vẫn mở lời hỏi.
“Không có sao, bị tôi đánh, nằm hai ngày sẽ tốt thôi.”
Tiêu Triều Nam bất ngờ dừng lại động tác, giương mắt liếc Quý Hàng, vẻ mặt không che giấu kinh ngạc.
“Anh nghiêm túc?”
Quý Hàng từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nét mặt Tiêu Triều Nam trở nên nghiêm trọng nói: “Hôm nay, bên Y Viện tổ chức buổi khảo hạch cho bác sĩ nội trú, anh không thể thật sự đem người phế bỏ chứ?”
Quý Hàng nửa ngày không đáp lời, vẫn chuyên tâm trợ giúp Tiêu Triều Nam, đã quá lâu không đứng vị trí trợ thủ suốt ca phẫu thuật, trong lúc tâm tình không tốt, lại phải dành quá nhiều tinh lực để chuyên chú làm việc.
Vì vậy, qua thật lâu, sau khi ca phẫu thuật đã diễn ra hơn một nửa thời gian, các y tá cũng bắt đầu thoải mái trò chuyện, Quý Hàng mới chậm chạp mở miệng đáp lời:
“Tay lại không có gãy, cậu ấy vẫn có thể viết được.”
Kiều Thạc tay không có bị gãy hiếm thấy được “đặc thù chiếu cố”, nằm ở trong phòng nghỉ của Quý Hàng viết bài thi, trước khi đặt viết xuống trên đỉnh đầu vang vàng câu uy hiếp không nóng không lạnh.
“Thầy biết em thích nhất là lo chuyện bao đồng, muốn thử một chút thì đừng có dùng đầu óc.”
Đau đớn không làm cậu suy nghĩ được gì nhiều, Kiều Thạc viết khá khó khăn, mồ hôi phủ dày trên đầu. Mà cùng lúc đó, bên trong phòng họp, nơi có người của Y Viện làm giám khảo, An Ký viễn, ngược lại vô cùng ung dung.
“Tìm bài thi của em lấy ra.”- Quý Hàng đẩy một chồng giấy trên bàn làm việc về phía trước nói.
An Ký viễn chậm rãi bước về trước hai bước, giống như đứa trẻ nhỏ bị thầy kéo đến trước mặt dạy dỗ, xốc nhẹ từng trang giấy, cuối cùng rút ra bài thi mang tên mình.
——
Ngẩng đầu khỏi trang giấy với điểm mười tròn trĩnh.
Trong ánh mắt An Ký viễn thoáng lên sự kinh ngạc, trở tay lật xem bai thi, chữ viết bất đồng ở trang sau làm tay cậu run bật một cái.
Quý Hàng ở An Ký viễn ngây ngô khoảng ba phút mới ngẩng đầu lên, đậy nắp viết. Khi nhìn đến nét mặt tái nhợt, vành mắt thâm đen, đôi mày nhíu lại mấy phần.
“Em ngày hôm qua mấy giờ ngủ?”
Giọng lạnh như băng, mang theo ý chất vấn, hơn nữa hoàn toàn xóa đi sự quan tâm thầm kín.
An Ký viễn chẳng lẽ không biết đến họp giao ban trễ là sai sao, không biết lúc kiểm tra phòng trả lời sai nên bị dạy dỗ sao, còn không biết ngủ gật trong lúc làm bài thi sẽ bị ăn đòn bao nhiêu sao?
Cậu đều biết.
Nhưng cậu nhớ đến tin nhắn không mặn không nhạt kia liền tức lên.
Khắp người tràn ra loại khí thế tràn đầy phản bác.
“Không cần anh quản!”
Ánh mắt Quý Hàng trở nên sắc bén, hết sức kiềm chế tính khí.
“Anh nếu muốn biết, rất đơn giản.”
An Ký viễn châm chọc giễu cợt nói: “Quý Phó khoa từ khi nào bắt đầu quan tâm đến đời sống cá nhân của cấp dưới vậy?”
Cách xưng hô rất cố ý đó làm Quý Hàng nhíu mi, trầm giọng nhưng không hề nghiêm nghị, là thái độ của chuyện rất đương nhiên.
“Tiểu Viễn, anh là lấy thân phận anh trai trách mắng em, hơn nữa còn cho em một cơ hội giải thích.”
Thân phận anh trai?
Anh còn biết anh là anh trai của tôi sao?
Trong lòng An Ký viễn bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Ở trước mặt tôi bày ra bộ dáng gì, còn phải cầm bài thi đến chất vấn!
Trừ tìm lỗi sai thì không còn lời gì khác sao?
An Ký viễn dứt khoát đáp trả: “Tôi làm sao không cảm giác được anh xem tôi là em trai”
Sắc mặt Quý Hàng trong nháy trầm xuống.
An Ký viễn không có chút nào sợ sệt: “Quý Phó khoa công chính vô tư, bất luận là đến trễ hay là nhờ người khác viết giùm bài thi đều là tôi sai, anh công bình xử trí là được.”
Vết thương sau ót hơi nhói đau, Quý Hàng chưa từng nghĩ đến có một ngày An Ký viễn dù đã phạm lỗi còn dám ngang nhiên ở trước mặt anh không biết hối cải, cưỡng tình đoạt lý. Đặt quy củ cho nó phải ngủ đủ giấc, đúng giờ ăn cơm. Chĩa đôi mắt đen như gấu mèo ở trước mặt mình còn ngang nhiên chống đối.
Quý Hàng nghiêm nghị mắng:
“Xử trí em? Đến trễ là muốn tự mình đi ra phía sau phạt đứng không có dạy em sao, hay muốn anh trực tiếp đi đến Y Viện chất vấn xem là ai đã thay em viết tiếp bài thi?”
An Ký viễn bỗng nhiên rất thẳng thắn: “Tùy anh! Bất kể thế nào không phải chỉ là một câu nói của Quý Phó khoa thôi hay sao? Chỉ cần có thể chỉ ra quy định đối ứng, tôi tuyệt đối không chối từ!”
Sắc mặt Quý Hàng lại tối thêm mấy phần, khí thế nghiêm nghị đến độc tài.
“An Ký viễn, ngây thơ không phải là cái cớ của phạm sai lầm. Em nháo loạn tính tình, anh có thể dung túng cho em, tâm tình không tốt, anh có thể để cho em phát tiết, em cảm thấy phương thức giáo dục của anh làm em khó tiếp nhận, anh cũng có thể thử nghiệm nhượng bộ. Nhưng muốn đem mình xem như một cấp dưới thông thường, anh nói cho em biết, là không có cửa!”
An Ký viễn trừng lớn hai mắt đến đỏ bừng, tay nắm chặt thành quyền, một bộ dáng muốn đánh nhau, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hàng. Môi mím chặt, không nói một lời.
Cho đến nửa phút sau, Quý Hàng bị ánh nhìn hung tợn của sư tử con bức dời đi tầm mắt.
Anh hít sâu một hơi, giọng nói vẫn còn lạnh lẽo: “Anh bất kể em ngày hôm qua bởi vì lo lắng mới ngủ không ngon giấc, hay là nhìn anh té xỉu vui vẻ đến không ngủ được. Hôm nay tan ca lập tức trở về nhà, anh sẽ nói bác Trần mười giờ tắt đèn, ngủ không đủ tám tiếng thì ngày mai không muốn nhìn thấy em. Đi ra ngoài.”
An Ký viễn như cái xác biết đi di chuyển dọc hành lang, vạt áo phất phơ theo từng bước chân cô độc.
Cậu từng chút hồi tưởng lại quá trình tranh chấp của hai anh em, làm sao cũng không nghĩ sẽ dẫn đến tình cảnh hiện tại. Cậu lúc thì giống như một chú nai con ngẩng cao đầu, cố gắng lao tới, tham lam muốn có được sự đáp lại ngang hàng, khi thì như một chú sư tử con kiêu ngạo xoay người rời đi.
Cậu đối với anh cũng có nhường nhịn, dỗ dành, có phải hay không một khi em chết đi thì anh mới có thể vui vẻ.
Cậu nói với anh từ nay về sau, cả hai không thiếu nợ gì nhau.
Cậu quả thật từng có lòng muốn trả thù, rốt cuộc, anh cũng cảm nhận được, bị người khác hy sinh cho mình không dễ chịu chút nào.
Nhưng là, khi nhìn thấy anh ngã xuống ở trước mặt mình, toàn thân cậu như đông cứng lại.
Nhưng là, bị hiểu lầm, bị vặn vẹo sự thật, bị yêu cầu chịu đựng uất ức, vẫn sẽ rất khó chịu.
Giữa bọn họ có một sự ngăn cách vô hình vắt ngang sự tương thông trong lòng, làm cho máu mủ vốn hòa hợp lại bị ly tán về những phương hướng khác nhau.
“Bác sĩ An, bệnh nhân giường số ba tìm cậu, hình như có việc gì gấp lắm!”
Ca phẫu thuật của dì tóc xoăn được xếp lịch vào ngày mai, Chu Ảnh là bác sĩ mổ chính, An Ký viễn là phụ tá một. Buổi chiều khi ký giấy đồng ý đã xác nhận rất nhiều chuyện, còn có vấn đề gì sao? Dì tóc xoăn lúc ấy, tay giữ chặt lá bùa cậu vẽ trong tay, mỉm cười khắc chế mình sự run rẩy của bản thân, không ngừng lặp lại vô cùng tin tưởng vào tay nghề của bác sĩ.
An Ký Viễn vừa bước vào phòng, dì tóc xoăn đã rất nhiệt tình chào đón.
“A… Tiểu An đẹp trai, tôi tìm cậu rất lâu a, mau đến đây thử giùm tôi một chút.!”
Dì đẩy tay chồng mình, để ông ấy lấy một cái áo len màu trắng đang đặt trên ghế, trên tay áo vẫn còn ghim kim, áo lông mềm mại, có vẻ rất ấm áp.
An Ký Viễn nhìn gương mặt cười tươi của dì tóc xoăn, ưu tư mang từ phòng làm việc của anh bước ra đã vơi hơn một nửa, có chút trêu ghẹo nói:
“Đây không phải là làm cho tôi chứ? Bệnh viện có quy định không được nhận quà của bệnh nhân.”
Dì tóc xoăn ngượng ngùng cười, hơi xấu hổ nói: “A… không phải, là làm cho con trai của tôi. Mấy ngày nay thời tiết trở nên ấm áp, vừa vặn có thể mặc nó, vóc người của nó và cậu không sai biệt lắm, tôi muốn tìm cậu giúp tôi thử một chút.”
An Ký viễn giũ áo len ở trước người, đường may cực kỳ tinh tế, phần chỉ viền màu vàng khá lớn nhưng không lộ vẻ nhàm chán, ngược lại tản ra một chút cảm giác của thiếu niên. Dựa theo chiều dài, đại khái mới hoàn thành có sáu phần.
Bởi vì vị trí của khối u trong đầu mà phần tay, chân bên phải của dì yếu đi, chức năng vận động bị tổn thương, chỉ trong vòng mấy ngày mà làm được đến thế này quả thật không dễ.
“Thật là đẹp đi!”- Dì tóc xoăn nheo mắt quan sát.
“Bất quá, cậu nước da trắng hơn, thích hợp mặc quần áo màu đậm, màu sắc sáng quá nhìn không có tinh thần.”
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn chồng nói: “A Húc mặc cái này sẽ rất đẹp, chỉ không biết nó có thích hay không?”
Tay dì tóc xoăn lướt nhẹ lên áo len, trong miệng lẩm bẩm, là ánh mắt tỉ mỉ, quan tâm của một người mẹ.
An Ký viễn không dám nghênh đón ánh mắt tràn đầy yêu thương kia bởi cậu biết đó là ánh mắt dì ấy dành cho con trai của mình.
Sự ấm áp kia cũng không thuộc về cậu.
“Con trai của dì ngày mai sẽ đến sao?”- An Ký viễn cởi xuống áo len, gấp lại chỉnh tề.
“Là ca phẫu thuật đầu tiên của ngày mai.”
Dì tóc xoăn mỉm cười đáp lời: “Nó bận rộn công việc, mau cuối năm, sẽ không có thời gian đến đâu.”
An Ký viễn nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Bận rộn đến như vậy sao?”
“Phải kiếm tiền a, không dễ dàng.”- Dì tóc xoăn cúi đầu, hậm hực nói.
“Nó không có đi học lên cao, học nghề ở tiệm làm tóc, không rạng rỡ giống như bác sĩ các cậu.”
An Ký Viễn chỉnh lại tay áo blouse, nhớ đến hôm nay lúc kiểm tra phòng bởi vì chưa kịp báo cáo tiến độ chuẩn bị ca phẫu thuật của dì tóc xoăn mà bị thầy Tiêu mắng cho một trận, cười gượng nói:
“Rạng rỡ cái gì, cả ngày cũng là bị mắng đến không ngẩng đầu lên được.”
Dì tóc xoăn nhìn cậu quở trách: “Làm sao lại nghĩ như vậy? Cậu mới bao nhiêu tuổi a, bọn họ so với cậu mới chỉ như năm thứ nhất đại học. Người trẻ tuổi có thể giống như cậu có trách nhiệm lại có kiên nhẫn, đi cả bệnh viện tìm được mấy người. Ai lại mắng cậu? Thiệt là, dì thay cậu mắng lại!”
Dì tóc xoăn càng nói càng kích động, hiện lên cả nếp nhăn, có chút tính khí nóng nảy, không khỏi làm An Ký viễn mỉm cười.
“Bây giờ, con nhà ai không phải đều là được người lớn nâng niu trong lòng bàn tay.”- Dì tóc xoăn lầu bầu.
“Con trai dì tuy không có tiền đồ gì nhưng dì luôn xem nó là trân bảo, cậu nghĩ như vậy, mẹ cậu có bao nhiêu thương xót a…”
Áo blouse bị bóp nhàu nát một góc. Trong lòng An Ký viễn nóng bừng bừng, có chút chua xót, nơi buồng tim càng thêm lạnh lẽo, một chút ghen tuông dâng trào.
Trong lúc cậu xuất thần, chồng của dì tóc xoăn đã lấy lại chiếc áo trên tay bà ấy mà nói:
“Bà không phải mới vừa kêu đau mắt sao, ngày hôm qua hơn nửa đêm còn chưa ngủ, sáng ra huyết áp liền tăng lên một trăm sáu, hôm nay không thể như vậy nữa.”
Dì tóc xoăn cuống cuồng nói: “Ông không có nghe bác sĩ nói sao, ngày mai là ca đầu tiên, hôm nay để tôi làm xong nó đã.”
“Không được! Bà mau nằm xuống nghỉ ngơi! Áo len này lúc nào may tiếp mà chả được.”
Thanh âm tranh chấp lớn dần.
An Ký viễn tiến lên một bước, chặn lại cánh tay dì tóc xoăn muốn giành lại chiếc áo nói: “Dì ngày mai phải làm phẫu thuật nên nghỉ sớm cho khỏe. Áo len này, chờ làm phẫu thuật xong, còn có rất nhiều thời gian để làm, không cần gấp gáp trong đêm nay.”
Dì tóc xoăn nhìn An Ký viễn một lúc lâu lại nhìn qua chiếc áo len, ánh mắt không che giấu được sự quyến luyến.
Khi dì ấy lần nửa ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt đầy ấm áp và bao dung của một người mẹ.
“Được, nghe lời cậu. Phẫu thuật xong lại làm tiếp.”
Số mạng thế nhưng không thể chống đỡ, phá đi mọi sự cam kết.
An Ký viễn không biết, những lời này, trở thành tiếc nuối khó quên nhất trong cuộc đời hành nghề của cậu.