Chương 123: Chồng À, Anh Ta Khinh Thường Em!
Bữa tối cũng là Lôi Gia Âm đã sớm đặt trước ở khách sạn này, một bữa tiệc đặc sắc gồm toàn những món đặc sản Mông Cổ, chỉ tính riêng bữa cơm này đã tiêu tốn hơn hai ngàn khối tiền quỹ chung của bọn họ.
Nhưng thực tế đối với những người đã từng ăn qua đồ do Thẩm Ngôn nấu thì đều thống nhất một điều rằng: thật đúng là chẳng ra sao cả.
"Còn không bằng món mỳ lần trước Thẩm Ngôn làm, bữa cơm này tốn hơn hai ngàn thiệt là đắt."
Nhạc Vân Bằng một bên gặm thịt dê, một bên càu nhàu than thở.
Lôi Gia Âm nhíu mày, không vui nói: "Đang nhai thì đừng có mở miệng nói chuyện chứ, vả lại cậu chê mà ăn gần hết phần xí quách dê người ta mang lên rồi kia. Cậu tính như vậy thì không hợp lý lắm, suy nghĩ thử xem, nếu bảo Thẩm Ngôn nấu một bữa nhiều món như vậy, giá thành nguyên liệu và cả tiền công mời được cậu ấy nấu cộng lại thì chắc chắn cũng nhiều tương đương hoặc nhiều hơn thôi. Đan Đan tỷ, chị nói tiếng công bằng xem có đúng hay không?"
Tống Đan Đan gật đầu, hùa theo: "Lấy tay nghề của Thẩm lão sư, làm một bữa cơm như này kiểu gì cũng phải hết mấy vạn thôi, hơn nữa còn phải xếp hàng, cũng không phải em muốn ăn là có thể ăn được đâu, đây là tôn nghiêm cần có của một người đầu bếp đó.”
Thẩm Ngôn mỉm cười, dùng khăn ướt lau miệng rồi mới hóm hỉnh đáp: "Vô dụng, có xếp hàng cũng thế, có làm hay không còn phải xem tâm tình của em nữa."
"Thẩm lão sư, cậu cứ yên tâm!" Nhạc Vân Bằng hạ cái xương dê còn đang gặm dở xuống, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nói: "Chuyến du lịch này anh sẽ khiến cậu mỗi ngày đều thật vui vẻ, cậu cứ thoải mái đi chơi thôi, có chuyện gì cứ nói với anh là được. Kể từ hôm nay trở đi, Nhạc Vân Bằng anh chính là đệ tử số một của cậu."
"Cậu mau xéo đi, có muốn thì cậu cũng chỉ được đứng ở số hai thôi, tôi mới là số một." Lôi Gia Âm đẩy Nhạc Vân Bằng một cái.
Các thành viên nghe vậy liền phá ra cười lớn.
Đúng lúc này, Tống Tổ Nhi ngọt ngào lên tiếng: "Thẩm Ngôn ca, anh kể tiếp truyện « Quỷ thổi đèn » cho mọi người nghe đi, em tò mò muốn nghe tiếp lắm ấy.”
Mấy người khác cũng đều lộ ra bộ dáng mong đợi, chiều giờ trên đường đi các thành viên đều say mê nghe Thẩm Ngôn kể truyện « Quỷ thổi đèn », chính vì không biết tình tiết tiếp theo như thế nào nên càng nghe lại càng nghiện, thật muốn biến Thẩm Ngôn thành một cái máy ghi âm thu nhỏ, mang theo bên người, ngày ngày đêm đêm đều mở lên nghe cho đỡ ghiền.
"Không kể!"
"Vì sao ạ?"
"Không muốn kể!"
". . ." Tống Tổ Nhi nhăn nhó, dáng vẻ ấm ức như thể vừa bị Thẩm Ngôn bắt nạt, "Thế nhưng anh bỏ dỡ ngang xương như vậy, thật là làm người ta khó chịu chết đi được."
Thẩm Ngôn im lặng nhìn chằm chằm Tống Tổ Nhi, vài giây sau mới tặc lưỡi một cái, khẽ dặn dò: "Cô nương, phiền em chú ý chọn lọc từ ngữ một chút, người ngoài nghe được còn không biết là em đang hối anh kể chuyện, mà là nghĩ anh lỡ làm gì mà không chịu làm tới nơi tới chốn, thiếu trách nhiệm với em đó."
"Phốc!"
"Ha ha ha ha ha!"
Lôi Gia Âm cùng Nhạc Vân Bằng không kiêng dè, trực tiếp cười phá ra, mấy cô gái trong bàn ăn thì đều đỏ mặt.
Tống Đan Đan vội xua tay: "Thẩm lão sư, làm gương sáng cho người khác, làm gương sáng cho người khác."
Tống Tổ Nhi cũng đỏ bừng mặt, nàng không còn muốn nghe chuyện xưa gì gì nữa. Đáng thương cô bé cúi gằm mặt xuống bàn, hồi lâu sau cũng cũng không dám ngẩng đầu lên.
...
Ăn cơm tối xong, tám khách mời liền lũ lượt kéo nhau đi về nhận phòng.
Nhìn từ xa thì các gian phòng ở khách sạn này đều là nhà bạt, bất quá chỉ là dáng vẻ bên ngoài mà thôi, nội thất bên trong thì không khác gì các khách sạn bình thường, cũng có đầy đủ giường, tủ quần áo, có phòng vệ sinh, có TV, điều hòa không khí...
Lôi Gia Âm thuê tổng cộng ba căn nhà bạt, hai nhỏ một lớn.
Hai căn nhà nhỏ, đều là loại ở giữa có chia phòng, mỗi bên đều có hai giường đơn.
Trong nhà lớn thì chỉ có một cái giường tương đối bự, giống kiểu nhà phương Bắc, toàn bộ một gian thông suốt rộng rãi.
Căn nhà bạt to nhất này chính là đặt cho gia đình Thẩm Ngôn. Nhà bọn hắn có bốn người, sinh hoạt và ngủ nghỉ trong gian phòng đó là vừa hợp. Vả lại thật ra đặt một gian lớn như thế tính ra vẫn còn tiết kiệm tiền hơn đặt hai gian bé.
Đấy là suy nghĩ của Lôi Gia Âm khi lên web đặt phòng.
Các thành viên về phòng mình thay phiên tắm rửa, dọn dẹp đồ. Xong xuôi thì một đám người ăn ý đến tụ tập trong gian phòng lớn của Thẩm Ngôn.
Căn giường gỗ ở đây tương đối lớn, tám người trưởng thành cùng ngồi lên vẫn đủ, không đến nỗi xảy ra tình trạng chen chúc chật chội.
"E hèm, các đồng chí tập trung, tôi muốn báo cáo cho các vị lịch trình du ngoạn ngày mai của chúng ta. Kế hoạch của tôi là như này, sáng sớm dậy ăn điểm tâm, sau đó thì đi chơi cưỡi ngựa bắn tên, còn sức thì ra chơi trượt cồn cát. Xong sẽ quay về khách sạn tắm rửa thay đồ và trả phòng luôn. Giữa trưa chúng ta ăn cơm dã ngoại ở bên ngoài, xế chiều thì đi công viên địa chất quốc gia ở Hải Lạp Nhĩ, nào chơi đã rồi thì chúng ta sẽ lái xe đi Mạc Nhật Cách Lặc, cố gắng trước ban đêm tới nơi, tối nay ngủ lại đó. Thế nào, các vị lãnh đạo có phản đối hay muốn bổ sung ý kiến gì không?"
Lôi Gia Âm cầm một tờ giấy chi chít chữ do anh ta tự ghi chép, hào hứng trình bày kế hoạch cho mọi người nghe.
Lưu Sư Sư một bên nghiêng đầu lau khô mái tóc ẩm ướt vừa gội, một bên trả lời: "Em cũng không hiểu rõ địa điểm vui chơi ở đây lắm, anh quyết thế nào thì cứ làm vậy đi, bọn em nghe theo anh hết mà."
"Không hỏi em, anh chủ yếu là muốn nghe ý kiến của Thẩm lão sư thôi. Thẩm Ngôn, cậu xem anh an bài thế có ổn chưa, nếu cậu cảm thấy không tốt chỗ nào thì cứ nói, anh sẽ nghiên cứu lại.”
Tống Đan Đan phì cười, đoạn trêu chọc Lôi Gia Âm: "Đúng là tình cảm nảy sinh từ mỹ thực là có thật mà, cậu cũng nỗ lực không ít đâu nhỉ. Bất quá nghe chị khuyên, cậu nói chuyện bất kính với sư mẫu như thế, sư mẫu khẳng định sẽ không cao hứng, mà sư mẫu không cao hứng thì cậu nghĩ tâm tình của Thẩm lão sư nhà cậu có vui vẻ được không?"
Lưu Sư Sư nghe vậy liền nhanh nhẹn phối hợp với lời Tống Đan Đan nói, lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương, nàng ôm cánh tay của Thẩm Ngôn, nhăn nhó cáo trạng: "Chồng à, anh ta khinh thường em."
Lôi Gia Âm vội đánh nhẹ lên miệng mình một cái, sau đó chân chó cười cười nói với Lưu Sư Sư: "Ban nãy đùa thôi, đùa thôi, ý kiến của sư mẫu đương nhiên quan trọng, thế ba vị sư mẫu thấy thế nào, kế hoạch của tại hạ có ổn chưa?"
Địch Lỵ Á phì cười, giơ ngón cái lên, dứt khoát đáp: "Phê chuẩn!"
"Cứ thế mà làm!"
Các thành viên nhao nhao tán thành đề xuất của Lôi Gia Âm. Mọi người đang cười nói vui vẻ, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng, sau đó đạo diễn cùng vài nhân viên công tác đi vào.
Trông thấy ông ta đột ngột xuất hiện, Lôi Gia Âm không khỏi thở dài một hơi, đoạn hỏi: "Đừng nói đang đêm hôm khuya khoắt, anh đột ngột xông vào phòng bọn tôi là vì muốn giao nhiệm vụ bất ngờ gì gì đấy nhé."
Tống Đan Đan lời ít ý nhiều, bày ra bộ mặt nghiêm túc, chỉ tay ra cửa rồi nói: "Mời ra ngoài!"
Đạo diễn dở khóc dở cười, vội giơ hai tay lên lắc lắc, đoạn mau chóng giải thích: "Các vị khách quý chớ khẩn trương, tối nay không có nhiệm vụ gì đâu, chỉ là có một phân đoạn cần các vị hỗ động giúp tổ tiết mục ghi hình chút thôi."
Vừa nói, đạo diễn vừa kéo một cái ghế dựa qua đối diện giường, giơ một chồng tấm thẻ trong tay lên rồi nói: "Chuyến du lịch của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » chúng ta đã ghi hình được hai ngày, thu hút lượt xem cũng như sự quan tâm của đông đảo người xem. Thế nhưng chỉ dừng lại ở việc xem livestream là chưa đủ, có rất nhiều vị khán giả đã gửi mail về cho tổ tiết mục để đặt câu hỏi cho các khách mời. Hiện tại xem như chúng tôi thay mặt người xem, lựa ra vài chủ đề thú vị để phỏng vấn các bạn, mong cả nhà hợp tác nhé. Câu hỏi đầu tiên xin mời trưởng đoàn Lôi Gia Âm."
"À, anh hỏi đi, vấn đề gì?"
"Xin hỏi, cậu cảm thấy mình có xứng đáng với chức hướng dẫn viên du lịch do mọi người bầu chọn không?"
Lôi Gia Âm gật đầu ngay tắp lự: "Đương nhiên rồi, sao lại không xứng chứ, cực kỳ xứng đáng nữa là đằng khác. Nè, mọi người nói xem, mấy ngày nay anh chăm sóc cho các em rất chu đáo đúng không?"
Lôi Gia Âm nhìn về phía bảy thành viên xung quanh, thế nhưng đáp lại câu hỏi của anh ta là một màn trầm mặc đầy ăn ý.
Lôi Gia Âm vội vàng đứng dậy xua xua tay: "Này này, cái tình huống gì đây hả, các cô các cậu cho tôi một chút mặt mũi có được hay không?"
"Xứng chức, xứng chức, không ai làm trưởng đoàn thích hợp hơn Lôi ca!" Các thành viên trong đoàn rốt cục cũng nể mặt mà cho Lôi Gia Âm chút phản ứng, nhưng thái độ thì qua loa, hời hợt đến không nỡ nhìn.
Đạo diễn lại tiếp tục hỏi Lôi Gia Âm: "Cậu cảm thấy chuyến đi này có gặp phải vấn đề gì khó khăn không, nếu có thì vấn đề lớn nhất là gì?"
Lôi Gia Âm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tạm thời chúng tôi chưa gặp phải khó khăn gì hết, nếu có vấn đề gì đáng nói thì hẳn là trận mưa to sáng nay thôi. Những việc khác bọn tôi đều có thể tự giải quyết được, cơn mưa kia thì chỉ có thể chịu trận, quá dọa người, cũng may chỉ là cơn mưa rào, mưa lớn hơn nữa mà gây ngập bánh xe thì lúc đó mới đúng là đại phiền phức.”
Đạo diễn gật đầu, sau đó đổi lấy một tấm thẻ khác, "Đây là câu hỏi mà khán giả dành cho Đan Đan. Trải qua chuyến du lịch hai ngày một đêm cùng các khách mời khác rồi, cô có đánh giá gì về các thành viên trong team mình không?"
"Rất tốt, đặc biệt đặc biệt tốt." Tống Đan Đan nói: "Đây không phải là lấy lòng hay là thổi phồng gì. Mà tôi thật sự cảm thấy tất cả mọi người đều rất tốt. Đấy là suy nghĩ thật lòng của tôi đấy. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy đặc biệt may mắn khi có thể trở thành một thành viên của team toàn trai xinh gái đẹp thế này, cảm giác mọi người hòa thuận và thân thiết giống hệt như người một nhà vậy. Ban đầu khi nhận lời tham gia chương trình, tôi còn lo lắng cách biệt tuổi tác khiến mình có thể hòa hợp với các em ấy hay không, nhưng đi cùng nhau rồi mới thấy, ở chung rất vui vẻ, rất thoải mái, không có một chút xíu ngăn cách hay mâu thuẫn nào. Cảm giác du lịch gia đình chính là phải như thế này."
Bảy thành viên còn lại đều theo bản năng vỗ tay, bọn họ hoàn toàn tán thành lời Tống Đan Đan nói, bởi vì chính họ cũng cảm thấy đoàn đội lần này thật sự rất hài hòa, không phải làm bộ khách sáo, mà là quả thật ở chung rất vui vẻ. Dù rằng trước đây bọn họ cũng không phải là quen biết thân thiết, nhưng đi du lịch chung như mấy ngày qua cực kỳ hợp duyên, nói đúng hơn là cảm giác thoải mái hệt như đi chơi với bạn bè cùng trang lứa vậy.
------
Chương sau: Nên Cứu Ai Trước?