Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 265: Trường Sinh Quyết.



- Thẩm Ngôn, đây là tâm pháp gia truyền trong tộc của ta, có thể rèn luyện thể phách, căn cơ của một người, cháu tuy tu vi tiến nhanh, nhưng căn cơ không vững, hơn nữa loại pháp quyết này là đặc biệt phù hợp với cháu.

Tần Chính nháy nháy mắt, nở ra nụ cười hèn mọn mà đàn ông ai cũng hiểu, đưa cuốn pháp quyết về phía Thẩm Ngôn.

- Đinh! Chúc mừng bạn nhận được tâm pháp Thiên cấp: Trường Sinh Quyết!

Trường Sinh Quyết: theo phương châm Ngự nữ phi thăng, có thể cân bằng âm dương trong cơ thể, kích phát tiềm lực con người, nam nữ phối hợp tu luyện công pháp này sẽ làm không ít công to, hường về trường sinh chi lộ, phá giới phi thăng.

Tay vừa cầm đến quyển sách, thông tin thông báo từ hệ thống làm cho Thẩm Ngôn khóe miệng giật giật một cái, quyển tâm pháp này đúng thực là phù hợp với hắn.

Hơn nữa còn là tâm pháp Thiên cấp, vô cùng trân quý.

- Tần lão, quyển tâm pháp này quá quý trọng, ta không thể nhận!

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng từ chối nhưng rất nhanh bị Tần lão cản lại.

- Uy, cháu không nể mặt lão già này sao? Mau nhận lấy, công pháp Tần gia có rất nhiều, vả lại quyển tâm pháp này để ở Tần gia không có ích lợi gì…khụ..khụ…cháu cũng hiểu ý ta chứ, ta với Tần Tử Mặc đời này chỉ có một người phụ nữ mà thôi, mà cháu thì có số đào hoa, rất phù hợp với quyển tâm pháp này!

Tần Chính trước mặt con dâu của mình, cũng khó khăn nói trước mặt Thẩm Ngôn nên nhanh chóng truyền âm cho hắn.

Biết không thể không nhận, Thẩm Ngôn ngại ngùng thu vào, dù sao đây là thứ hắn nên được.

...

Buổi trưa, mặt trời đã leo đến đỉnh đầu, Thẩm Ngôn sau khi lưu lại số điện thoại di động của Tần lão, không để ý Tần Chính lão gia tử giữ lại, dứt khoát cùng người nhà họ Tần cáo biệt, mục đích của hắn đã đạt đến, dĩ nhiên là không có cần thiết tiếp tục ở lại chỗ này.

Hắn cũng cũng không có nói ra bất kỳ yêu cầu gì, nhưng từ lúc Thẩm Ngôn trở thành ân nhân của Tần gia, thì đã chú định có ngọn núi vững chắc làm chỗ dựa cho hắn rồi.

- 9 ngày nữa mà thôi, bệnh tình của Tần lão cùng Tần phu nhân coi như xong, mình cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Thẩm Ngôn gật đầu, háo hức muốn chạy nhanh về nhà để học cái tâm pháp Trường Sinh Quyết này rồi.

Nhìn thấy bóng lưng Thẩm Ngôn li khai, Tần Tử Mặc hiếu kỳ hỏi Tần Chính.

- Cha, Trường SInh Quyết nhưng là một trong những quyển giá trị nhất của gia tộc, dù Thẩm Ngôn có ơn cứu mạng người, nhưng đưa ra tâm pháp thế cũng quá..

Tần Chính lắc đầu cắt ngang Tần Tử Mặc, đôi mắt thâm thúy nói.

- So với Trường Sinh Quyết, bản thân Thẩm Ngôn còn giá trị hơn nhiều...

Trong lời Tấn Chính có chứa thâm ý, Tần Tử Mặc không hiểu ra sao thì Tần Chính đã chắp tay đi vào nhà.

- Tận lực chiếu cố Thẩm Ngôn nhé!

- Dạ!

......

Lần này Thẩm Ngôn đường đi rất thông, chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Nhất cùng Thẩm Ngôn đã về tới nhà.

Thẩm Nhất vẫn còn sự vụ bên Thiên bang, nên rất nhanh rời đi, Thẩm Ngôn đơn độc một mình bước vào nhà, biệt thự rộng lớn xa hoa lúc này chỉ có hai người Thẩm Ngôn cùng Đông Lỵ Á, nhìn qua có vẻ lạnh lẽo, trống trải.

Nàng ấy lúc này đang nằm trên sofa, tivi tuy đang bật nhưng nàng để ngủ say từ lúc nào, Thẩm Ngôn mỉm cười, không tiếng động đi đến hôn lên đôi môi hồng của nàng một cái, sau đó đi lên phòng mình.

Hắn muốn tắm rửa một chút, dù sao trải qua chữa trị cho Tần lão cùng Tần phu nhân, xú khí sẽ bám trên người, làm Nha Nha ngộ độc cũng không chừng.

Đông Lỵ Á nằm nhoài người trên sofa, vì Thẩm Ngôn không có tận lực thu liễm khí tức, nên từ khi hắn vào nhà, nàng đã tỉnh.

Dù sao nàng cũng là Luyện khí sơ kỳ hàng thật giá thật nha.

Cảm nhận hơi ấm nơi đôi môi của mình, Đông Lỵ Á cười khúc khích, đôi mắt nàng nhấp nháy, nghe thấy tiếng nước chảy lầu trên, nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt…

- Dám hôn lén em, em sẽ cho anh biết mặt!

Đông Lỵ Á cười hì hì mắng một tiếng, nhanh chóng rón rén bước lên lầu.

Kót két…

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng mình lại, Đông Lỵ Á đi tới cái tủ đồ trong góc phòng, kéo ngăn tủ thứ nhất bên trái ra.

Trong cái tủ đó cất đầy đồ nội y đa dạng đủ kiểu cách và màu sắc, nàng liếc nhìn một vòng, sau đó lấy ra một bộ nội y Victoria's Secret màu đen bằng ren có đính hạt lấp lánh trông cực kỳ quyến rũ, ướm thử ở trước người.

Nàng vừa xoay người nhìn mình trong gương, vừa thì thầm nói:

- Mua mi lâu như vậy mà vẫn còn chưa có dịp mặc lần nào. Lần này phải xem mi biểu hiện, tốt nhất là đừng khiến chị đây thất vọng, phải nhớ là chị đây bỏ ra tới tám vạn để sở hữu mi đấy.

Đông Lỵ Á vui vẻ cầm bộ nội y đó vào nhà tắm thay đồ.

- Hôm nay phải vắt kiệt anh ấy mới được!

Nửa giờ sau, mặc vào ‘chiến bào’ trị giá tám vạn đồng tiền xong, Đông Lỵ Á thấy tự tin hơn hẳn. Nàng chân sáo chạy qua phòng Thẩm Ngôn, một cước đá văng cửa phòng hắn, trước sự ngạc nhiên của đối phương, nàng dùng sức đẩy ngã Thẩm Ngôn xuống cái giường nệm êm ái đằng sau lưng hắn.

Thẩm Ngôn vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, bị nàng đẩy ngã ra giường, sau đó nàng cũng leo lên, từ trên cao lấy dũng khí giẫm lên tay hắn, giam giữ hắn ở dưới thân mình.

Đông Lỵ Á kích động hỏi:

- Bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta, có phải anh nên nộp chút ‘thuế’ không hả?

Thẩm Ngôn trân trối nhìn nàng, định nói chuyện.

Nhưng nàng không muốn nghe hắn nói, ít nhất là bây giờ chưa muốn nghe, nàng đưa tay xuống, một tay nhéo lỗ tai Thẩm Ngôn, một tay chống lên lồng ngực hắn, hôm nay nàng là muốn chủ động!

Chồng à, sao anh lại ưu tú đến thế?

Anh có nhiều nữ nhân như thế, anh có yêu em nhiều không?

Em cười với anh một cái, anh nên biết mãn nguyện đi, còn dám câu tam đáp tứ nữa nha!

Thẩm Ngôn kéo tay nàng ra, lại mở miệng muốn giải thích.

Thế nhưng Đông Lỵ Á bây giờ lại không muốn nghe hắn nói. Nàng ghì chặt tay xuống, nhất định phải ‘trừng phạt’ tên họ Thẩm này một phen!

Hiện tại muốn giải thích ư? Muộn rồi! Hiện tại mới biết rõ là ai chơi ai ư? Cũng muộn rồi!

Nàng thô bạo ngồi trên bụng của Thẩm Ngôn, thô bạo kéo phăng cái khăn tắm của hắn.

- Nha Nha…chuyện đâu còn có đó, còn ban ngày mà, anh…anh la lên đó!

- Ha ha ha, la đi, la đi…anh la rát cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu!!!

..

.

Tuy nhiên, đáng buồn là khung cảnh tốt đẹp nãy giờ chỉ là tưởng tượng trong lòng Đông Lỵ Á.

Còn thực tế thì… Thảm! Tới! Nỗi! Không! Nỡ! Nhìn!

Ai tới nói cho nàng biết, vì sao ngay từ bước đầu tiên đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng không thể giải quyết rồi???

Nàng dùng hết sức bình sinh để đẩy hắn, nhưng Thẩm Ngôn chẳng những không hề ngã, mà ngay cả nhúc nhích một hai bước lấy lệ hắn cũng chẳng buồn làm. Ngược lại là nàng, càng đẩy người ta thì trọng tâm lại càng loạng choạng, suýt đứng không vững.

Chuyện này không thể không nói… thật sự là lúng túng và mất mặt vô cùng. Trong phòng Thẩm Ngôn.

Giờ khắc này.

Đông Lỵ Á đứng đối diện với hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Một gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì xấu hổ và một khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ mờ mịt.

Nếu như hiện tại bọn họ đang quay tiết mục, chắc chắn nhân viên công tác hậu kỳ sẽ cho chạy hiệu ứng gió thổi lá rụng, một đàn chim đen bay ngang trên đầu hai người…

Hoặc là bọn họ sẽ làm cho mặt đất ở dưới chân Đông Lỵ Á xuất hiện một khe hở để cô nàng chui vào.

Bởi vì tình cảnh bây giờ chính là như thế!

Đông Lỵ Á thật sự rất muốn tìm một chỗ để nàng chui vào, thật là mất mặt quá, mặt mũi bộ vứt hết lúc còn ở Mãn Châu rồi hay sao???

- A a a a, không có gì, là em đùa với anh thôi. Bộ y phục này em mới mua, anh xem có được không? Thôi thôi, anh cứ nghỉ ngơi đi, em về phòng trước đây!

Trầm mặc đại khái tầm mười giây, Đông Lỵ Á bèn hắng giọng một cái, cố giấu đi vẻ xấu hổ, lộ ra nụ cười mỉm đầy khách sáo, nói một câu rồi vội vã quay người định rời đi.

Nàng thật sự có xúc động cởi cái quần lót ra mà đội lên đầu rồi, Đông Lỵ Á vốn dĩ muốn ‘bá vương ngạnh thượng cung’ đối với Thẩm Ngôn, ai ngờ lại thành ra thế này, còn động tình gì nỗi nữa chứ.

- Em. . . Đừng bảo là. . .

Đông Lỵ Á đã quay lưng ra tới cửa, không hiểu nàng nghĩ gì, chỉ thấy trước ánh mắt tràn đầy ý cười của Thẩm Ngôn, một bóng dáng yêu kiều đột ngột bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.

- Thôi kệ! Mất mặt liền mất mặt đi, dù sao cũng không có người khác nhìn thấy!

Đông Lỵ Á hạ quyết tâm.

Thẩm Ngôn cười ha ha bế nàng ném lên giường, sau đó bổ nhào lên người nàng, ân cần hỏi.

- Có thể nói cho anh tại sao em lại làm như vậy không?

Thẩm Ngôn thực hiếu kỳ tại sau hôm nay Nha Nha của hắn lại mạnh bạo đến như thế, còn ăn mặc như thế này quyến rũ hắn nữa chứ.

Đông Lỵ Á nằm ngửa trên giường, tứ chi tiếp xúc với Thẩm Ngôn, nàng không dám nhìn hắn, mở miệng đáp.

- Tại..tại vì…hiếm khi chúng ta có không gian riêng với nhau, em…em muốn làm cái gì đó đặc biệt để lưu lại ấn tượng với anh, em sợ khi các chị em trở về, em không được hưởng thụ…vui vẻ như thế nữa…

.....................................

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.