Thẩm Ngôn theo đường lớn từ từ đi vào, phóng mắt nhìn tới, đập vào mắt hắn là từng dãy mái ngói lưu ly vô cùng mỹ lệ, các biệt phủ to lớn nằm san sát với nhau.
Thủ Đô Biệt Uyển là khu tối cao cấp ở Kinh Thành, cung cấp nơi ở cho các gia tộc đứng đầu, các chính khách, thủ tướng, nhân vật quan trong đều sống ở đây.
Phải nói nơi này là nơi an ninh bậc nhất của Hoa Hạ.
Dương Mật cùng Trương Tố Tố hiện tại cũng ở đây, chỉ khác là hôm nay hắn không đến đây tìm hai nàng mà thôi.
Đi đến trước trạm gác nơi cổng vào của khu biệt uyển, nhìn một hàng vệ binh được trang bị vụ khí tận răng đang chăm chăm nhìn lấy mình, khóe mắt Thẩm Ngôn giật giật, nhanh chóng từ trong bóp lấy ra một tờ giấy.
Bấm gọi vào dãy số điện thoại trên đó, trong điện thoại rất nhanh vang lên thanh âm cô tổng đài dễ thương.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiền giờ không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sao!
Tút tút tút…
Điều này làm cho Thẩm Ngôn nghi hoặc, lẽ nào Thẩm Nhất cho nhầm số? Không nên a.
Lần thứ hai ấn gọi, vẫn là âm thanh của chị tổng đài.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại đang bận ôm một thuê bao khác, xin quý khách…
Tút tút tút…
Thẩm Ngôn mày kiếm nhăn lại.
Lần thứ ba ấn xuống, lần này điện thoại chuyển được, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nói trầm ấm mà tràn đầy đau thương.
- Đầu dây là ai, tại sao có thể có số điện thoại riêng của tôi!
Nghe có người tiếp, Thẩm Ngôn thở ra một hơi, không khỏi hỏi:
- Tần gia, Tần bộ trưởng sao?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, lần nữa mở miệng nói:
- Là tôi, cậu là người nào?
- Tôi là Thẩm Ngôn, người của tôi có gọi qua thư ký của Tần bộ trưởng ngài, nói hôm nay có thể đến đây xem tình huống của lão nhân gia…
Sau một hồi nói chuyện, Thẩm Ngôn sắc mặt có chút nghi hoặc, Tần gia nhất mạch Tần Tử Mặc ngữ khí rất thấp, thậm chí có chút bi thương, lẽ nào...
10 phút sau, một chiếc xe Jeep nhà binh dừng ở trước mặt Thẩm Ngôn, một tên quân nhân thân mang súng trường bước xuống, cúi chào hỏi.
- Xin hỏi có phải Thẩm Ngôn tiên sinh không?
Thẩm Ngôn nhìn tên trung niên nhân này một chút, cũng chào hắn rồi gật đầu nói.
- Đúng vậy!
- Thẩm tiên sinh, mời lên xe, Tần bộ trưởng đang ở nhà chờ ngài.
Trung niên quân nhân cung kính mở cửa xe, dùng tay hướng mời.
Tần bộ trưởng dặn dò để hắn đi ra tiếp quý khách, đồng thời nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, hơn nữa để hắn quái dị là người trẻ tuổi trước mặt khí tức vô cùng trầm ổn, hơn nữa còn nhàn nhạt tỏa ra một luồng khí chất đặc biệt.
Hắn theo bản năng tỏa ra thần thức quan sát Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn thoáng nhíu mày, tu vi Kết Đan kỳ tỏa ra chống lại thần thức của trung niên nhân, hắn mở miệng nói.
- Các hạ có chút quá đáng, không phải trong hồ sơ tôi đã nói rõ bản thân hết rồi sao?
Trung niên nhân xấu hổ cười làm lành.
- Xin lỗi, là do bệnh nghề nghiệp của tôi thôi, Thẩm tiên sinh đừng trách!
Hắn quả thực bội phục Thẩm Ngôn, hắn hiện giờ đã 40 tuổi có hơn, tu vi cũng chỉ Trúc cơ hậu kỳ, kém tên thanh niên này một đoạn, làm hắn cảm thấy sâu sắc tự ti, xem ra đời này đều sống trên thân cẩu rồi.
Trải qua hàng loạt lớp phòng vệ, chiếc xe Jeep phóng sâu vào trong biệt uyển.
Khu vực trung tâm, một dãy tường cao vút đang tĩnh lặng nằm đó, như thể sẵn sàng chắn ngang mọi quân thù.
Nơi này bất đồng rất lớn với những nơi còn lại, sân lớn phía trước rộng bằng một nửa sân bóng đá, tường bê tông cao hơn 7m che chắn mọi thứ bên trong, xung quanh càng là có quân đội bảo hộ, camera không có góc chết chiếu đến mọi nơi rõ rõ ràng ràng.
Đây nào phải cái nhà, cái này rõ ràng là cái pháo đài.
…
Tiến vào cổng chính, phía sau cánh cổng là một con đường hẹp dài quanh co, hai bên đường trồng rất nhiều loại cây xanh, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chim kêu, tiếng côn trùng vo ve, vô cùng thoải mái và gần gũi.
Đi đến cuối con đường là một cái mương nước, đó là điệu thấp một ít, nói đúng ra nó lớn như con kênh vậy, nước xanh trong ngắt, từng đàn có Koi tung tăng qua lại trong thật thích mắt.
Đi qua một cây cầu gỗ, rút cục Thẩm Ngôn mới đến được tứ hợp viên bên trong, Thẩm Ngôn không thể không cảm thán, có quyền thế chính là như thế này đây, liền một cây bonsai trồng tùy tiện trong vườn này, bán hắn khi trước cũng không mua nổi.
Trung niên nhân rốt cục dừng bước chân, hướng Thẩm Ngôn chào một cái quân lễ.
- Thẩm tiên sinh, Tần bộ trưởng liền ở bên trong chờ ngài!
Nói xong hắn cũng không chờ Thẩm Ngôn trả lời mà nhanh chóng lái xe rời đi.
Bước tới cửa đại viện, Thẩm Ngôn không do dự gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Cánh cửa mở ra, đứng trước mặt Thẩm Ngôn chính là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mặt chữ quốc, nguyên bản vẻ mặt nghiêm túc nhưng bây giờ treo đầy bi thương, viền mắt ướt át, trong đôi mắt hiện lên mấy cái tơ máu.
Tần Tử Mặc đánh giá Thẩm Ngôn một phen sau, khí tức Hóa Thần kỳ vô thức tỏa ra ngoài, trong mắt có chút bất ngờ, thực sự là nam tử trước mặt quá tuổi trẻ, thế mà đã Kết Đan kỳ rồi.
Thẩm Ngôn trong lòng là cười khổ, đứng trước mặt cường giả cao hơn hắn hai đại cảnh giới, hắn nào có mảy may lực phản kháng, mặc cho người ta dò xét, ai cũng bất ngờ với thực lực của hắn, Thẩm Ngôn cũng tập mãi thành quen.
Hắn có xúc động muốn nằm ra đất giãy chết.
“Tui của mấy người luôn á, muốn làm gì thì làm luôn đi!!!”
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ngôn sượng ngắt, Tần Tử Mặc biết mình không phải, vội vàng thu lại thần thức, đồng thời xin lỗi một phen rồi mời hắn vào.
- Thẩm Ngôn tiểu hữu, mời vào bên trong!
- Tần bộ trưởng không cần khách khí, người là trưởng bối, gọi cháu Thẩm Ngôn là được!
Nghe được Thẩm Ngôn ăn nói bình thản, Tần Tử Mặc gật gù, hoài nghi trong lòng cũng ít một chút, cao nhân đến trị liệu cho cha hắn cũng không ít, đến bây giờ đều lấy thất bại mà quay về, thanh niên trước mặt đúng là trầm ổn, không kiêu không vội, trong lòng hắn không khỏi chờ mong lên.
- Tốt lắm, cháu cũng không cần khách khí, gọi ta Tần thúc thúc là được! Thẩm Ngôn, cháu vừa nãy trong điện thoại nói, là thật hay không? Thật có thể để cho thân thể cha ta khỏe mạnh?
Nghe vậy, Thẩm Ngôn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói:
- 90% nắm chắc, bằng không cháu cũng sẽ không hôn tự tìm tới cửa!
- Sự tình không đơn giản như cháu nghĩ…
Tần Tử Mặc lắc đầu, kể lại cho Thẩm Ngôn việc hôm qua hắn nhờ một người cường hóa đến chữa trị, kết quả lão gia bệnh tình không khỏi, ngược lại là đã sắp quy tiên rồi.
Thẩm Ngôn nghe thế, trong lòng căng thẳng, không nói gì nữa, nhanh chóng theo Tần Tử Mặc đến xem tình hình hiện tại của lão nhân gia.
- Vị tiên sinh này, không biết ngài quý tính?
Bác sĩ Vương lúc này đứng trước của phòng ngủ, vẻ mặt thật lòng dò hỏi Thẩm Ngôn, vừa nãy hắn cũng nghe Tần Tử Mặc nói tới Thẩm Ngôn, trong lòng tuy rằng hoài nghi, nhưng giờ khắc này cũng phải ôm lấy hi vọng lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Tuy rằng hắn biết một tên lai lịch không rõ ràng tới cứu trì lão thủ trưởng, hiển nhiên là một chuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng đúng là không có cách nào.
- Thẩm Ngôn!
Đi tới trong phòng sau, Thẩm Ngôn liền báo lên tên của chính mình, cũng không để ý tới bác sĩ Vương, thần thức hướng về trong gian phòng, phát hiện Tần Chính lão gia tử còn treo một hơi, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Cái đùi mập này hắn là chắc chắn phải ôm lấy a.
Lúc này, Tần Tử Mặc mở miệng nói:
- Thẩm Ngôn, vị này chính là thủ tịch y sư quân khu, bác sĩ Vương, nếu như cháu có thế để cho cha ta khôi phục khỏe mạnh, sau đó, chỉ cần cháu nói ra điều kiện ở trong phạm vi năng lực Tần gia, chúng ta đều vô điều kiện tiếp thu!
Có thể ngồi vào vị trí này trên, Tần Tử Mặc cũng không phải ngu xuẩn, trên đời này chẳng có thứ gì miễn phí cả, đối phương đã đến đây cứu trị, muốn nói không có mục đích, đánh chết hắn đều không tin.
Nghe được Tần Tử Mặc hứa hẹn, Thẩm Ngôn nhếch miệng lên một vệt nụ cười.
Nếu không tính gia đình Dương Mật cùng thân phận tổ trưởng đội Phản Ứng Nhanh, thì Thẩm Ngôn thực sự không có bối cảnh gì đáng nói, thế lực hắc bang của hắn hiện tại đang trên đà phát triển, rắc rối pháp lý sẽ rất nhiều, điều hắn cần bây giờ là một hậu trường thật mạnh mẽ.
Mà thủ đô gia tộc đứng đầu Tần gia, không nghi ngờ chút nào chính là trợ lực sau này của hắn.
Đương nhiên, hắn hứa hẹn với Dương Mật vẫn đưa lên hàng đầu.
- Cháu bắt đầu được rồi chứ?
Thẩm Ngôn không chần chờ hỏi, tình trạng Tần Chính đã rất nguy cấp rồi.
Lúc này vợ của Tần Tử Mặc vừa lúc đi ra, khi thấy Thẩm Ngôn thì hi vọng nói.
- Thẩm Ngôn phải không, ta tin tưởng cháu, chỉ mong cháu có thế để cho cha ta khôi phục khỏe mạnh, cháu chính ân nhân của Tần gia chúng ta!
Nhìn thấy Tần Tử Mặc vợ chồng ánh mắt nóng bỏng, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lướt qua bác sĩ Vương, trực tiếp hướng đi lão thủ trưởng.
Đi tới trước giường, nhìn ông lão đang hấp hối, Thẩm Ngôn không khỏi hơi xúc động, lúc trước người này hắn chỉ thấy trên bản tin thời sự, hiện tại liền nằm vô lực trước mắt của hắn.
Đối với lão nguyên thủ một đời cống hiến cho quốc gia, trong lòng hắn vẫn là mang có vẻ tôn kính.
- Mọi người tất cả ra ngoài, cháu sẽ dùng bí pháp để chữa trị cho lão nhân gia, trong quá trình không muốn có người quấy rầy, xin mọi người hiểu cho!
- Được được!
Tần Tử Mặc gật đầu, ra hiệu cho mọi người lui ra khỏi phòng ngủ.
Mắt thấy mọi người ly khai, Thẩm Ngôn từ đồng hồ thông minh tạo ra một đạo cấm chế xung quanh, tất cả vì cẩn thận là hơn.
Sau đó hắn ngồi xuống giường, bàn tay vận dụng lấy năng lượng nhẹ nhàng xoa bóp trên người lão nhân gia, không làm tiết một tia năng lượng ra bên ngoài.
- Iris! Tình hình lão nhân gia thế nào, có trị được không?
- Trải qua dò xét một lượt, phát hiện lượng lớn bọ ký sinh trong đầu đối tượng, số lượng: 12.534 con, cơ chế hoạt động bọn chúng dựa trên hút chất dinh dưỡng từ dịch não, gây chứng rối loạn trí nhớ, xuất huyết não và cuối cùng là tử vong. Với tình hình hiện tại của đối tượng thì vẫn có thể chữa được, nhưng tốn thời gian khoảng 10 ngày mới có thể tiêu diệt hết bọn chúng.
Với những loại bọ ký sinh như thế này, người cường hóa với hệ thống là dễ dàng phát hiện cùng tiêu diệt, nhưng đối với võ giả thì khác, bọn họ dùng thần thức quét qua, hoàn toàn không thể phát giác những con ký sinh này.
Tần gia hiện tại đối với người cường hóa như là thế nước với lửa, nên làm gì có người mà chữa trị cho lão nhân gia.
Vì thế, tiện nghi này về tay Thẩm Ngôn.
- Chủ nhân có thể vận dụng Long Lực để chữa trị nhanh hơn đấy!
Iris gợi ý.
- Được!
Thẩm Ngôn gật đầu, thu nhiếp tinh thần, lòng bàn tay hắn để vào thiên linh cái của lão nhân gia, Long Lực từ bàn tay của Thẩm Ngôn truyền vào đại não của lão, bắt đầu truy tìm cùng tiêu diệt đám bọ ký sinh này.
…
Lúc này, trong một pháo đài dưới lòng đất.
Một đám thú nhân đương lúc nghị sự, Quy lão bỗng nhiên nhíu mày.
Hồ Mị ngồi trên vương tọa, mắt thấy Quy lão bỗng nhiên sắc mặt trở nên khó coi, môi đỏ mở ra hỏi.
- Quy lão, như thế nào?
Quy lão nghe nữ vương hỏi, cúi người nói.
- Bẩm nữ vương, Tần gia lúc trước ta bày thủ đoạn, không ngờ hiện tại đã có người chữa trị cho lão rồi!
Hồ Mị nghe thế mày liễu khẽ nhíu, Tần gia có địa vị cực kỳ quan trọng trong quân đội, là thế lực chính ngăn cản ước mơ chiếm đất lập quốc của nàng.
Trước đây, Thú Nhân đã dốc toàn lực để tiêu diệt Tần gia, những tưởng đám này sẽ chết dần chết mòn, không ngờ hôm nay lại có người chữa trị rồi?
- Nữ vương bệ hạ, bọ ký sinh của thần là võ giả vô lực phản kháng, e rằng là có người cường hóa phía sau nhúng tay vào chuyện này!
Quy lão nói chắc như đinh đóng cột.
- Là bên Não Nguồn sao? Tóm lại việc này ngươi phái người khác điều tra đi, mà việc quan trọng hiện tại là tìm ra A Ly con ta! Nói, có tiến triển gì không?
Hồ Mị bây giờ lo lắng cho con của nàng hơn cả, đó là huyết mạch của nàng, tuy không phải nàng thân sinh, nhưng giá trị của A Ly còn vượt xa các con Chip cao cấp khác.
Quy lão cùng Ngao Tuyên thân thể khẽ run một cái, vội vàng đáp.
- Dạ, thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ!
Rầm!
- Điều tra, điều tra…? Đến bao giờ mới điều tra ra hả?
Hồ Mị vỗ bàn một cái tức giận nói, hiếm khi nàng thất thố như bây giờ, nàng nhìn lấy Quy lão cùng Ngao Tuyên nói.
- Không cần điều tra nữa, ta có mối liên hệ đặc biệt với A Ly, nhiều nhất 5 ngày là nó được sinh ra, khi đó ta sẽ cảm nhận được đại khái vị trí của nó! Việc tiếp theo hai ngươi hiểu rồi chứ?
Hồ Mị phóng xuất uy áp lên 2 người, mở miệng hỏi.
- Dạ, bề tôi biết phải làm gì ạ!
Ngao Tuyên cúi đầu sát xuống đất, không ai thấy được ánh mắt của hắn giờ khắc này đã tràn đầy hận ý.
..
Mắt nhìn Quy lão cùng Ngao Tuyên rời khỏi đại điện, Hồ Mị ngồi dựa trên ngai vàng, ưỡn lên một đường cong mỹ miều, mệt mỏi hỏi Liệp Báo đang đứng hộ vệ bên cạnh.
- Ta quản lý con dân có gì sai sao? Ta có từng đối xử tệ qua bọn chúng sao?
Liệp Báo ánh mắt nghiêm nghị, mở miệng nói.
- Ngài không sai, chỉ trách bọn chúng quá tham lam mà thôi!
- Tin tức bọn chúng chuẩn bị lực lượng tạo phản, ngươi chắc chắn chứ?
- Dạ!
Hồ Mị có cảm giác vô lực, cánh tay như búp sen của nàng nhè nhẹ nắm lấy cánh tay Liệp Báo.
- Ta chỉ muốn cho con dân của mình có một nơi để tự do sinh sống mà thôi, ngươi sẽ luôn ủng hộ ta chứ?
Nàng mềm yếu hỏi hắn, phong phạm nữ vương hoàn toàn biến mất, đổi lại là một thiếu nữ thật thà, nhút nhát.
Nhìn thấy bộ dạng khả ái của nữ vương, Liệp Báo trong mắt thoáng qua nét nhu tình, nhưng rất nhanh nó đã bị bóp tắt, hắn cắn răng nói trái lòng mình.
- Thuộc hạ sẽ đi theo nữ vương cả một đời!
Hồ Mị nhắm mắt dưỡng thần, đầu khẽ tựa vào cánh tay Liệp Báo, sáu cái đuôi rung động quấn quanh eo ngọc của nàng, đôi môi hiện lên nét mỉm cười.
- Có ngươi cùng con dân ủng hộ, đối với ta thế là đủ rồi!
………