Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 260: Kamasutra.



Lần đầu làm chuyện này không tốt, hoặc có thể là làm không đúng sẽ sinh ra bóng mờ ảnh hưởng đến tâm tình, mà càng suy nghĩ tiêu cực về lần thất bại đó thì chắc chắn chất lượng của những lần sau cũng khó mà tốt lên được. Mà kỹ năng phòng thuật hắn vừa học chính là chìa khóa giải quyết những vấn đề nói trên, hay nói đúng hơn là nó sẽ giúp hắn nâng cao chất lượng kỹ thuật trên giường, giúp cho hiệu quả mà hắn và bạn tình của hắn đạt được sẽ ngày càng thăng hoa hơn.

Trên thực tế, đây là chuyện mà hầu hết mỗi người trong cuộc đời đều ít nhất một lần trải qua, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đương nhiên vẫn có những người đặc thù cả đời cũng không đụng đến chuyện phòng the, nhưng đó chỉ là con số nhỏ so với mấy tỉ dân trên thế giới, tạm thời không nhắc tới bọn họ. ☹

Cho nên theo quan điểm của Thẩm Ngôn, chuyện này không nên tị huý, cũng không nên bài xích hay tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng gì. Bởi vì rõ ràng đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, mà nó có thể ảnh hưởng đến sự hài hòa của gia đình, ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Cho nên lấy tính khách quan mà nói, kỳ thật kỹ năng Phòng thuật vẫn phi thường hữu dụng, chứ không hề hèn mọn như mọi người vẫn nghĩ. Nếu xét về sự thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần thì rõ ràng đây cũng có thể xem là một nhánh của y thuật, mang tác dụng tích cực tới cho sức khỏe của con người nếu như ‘dùng thuốc’ hợp lý và đúng liều lượng. Nói một cách khác, Thẩm Ngôn cho rằng đây cũng là một môn khoa học.

Vâng! Hắn thề hắn chỉ xem đây chỉ là một môn khoa học thôi, hắn thề.

Sau khi làm rõ công tác tư tưởng trong lòng xong, Thẩm Ngôn yên tâm, thoải mái cầm lên mấy quyển sách khác.

- Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Bí Thuật Cung Đình », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?

- Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Ngọc Phòng Chỉ Yếu », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?

- Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Đỉnh Cấp Kamasutra », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?

- Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Tố Nữ Kinh », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?

". . ."

Từng quyển sách được khép lại, cũng là lúc kỹ năng phòng thuật của Thẩm Ngôn ngày một dâng cao.

Phòng thuật: Đỉnh cấp. Hiện tại ngài đã là một vị phòng thuật đại sư, ngài có được kỹ xảo xuất thần nhập hóa, ngài nắm rõ mọi yếu tố để có thể chân chính đạt được khoái lạc nhân gian.

Bảng hệ thống vẫn mô tả kỹ năng Phòng thuật bằng những từ ngữ hết sức nội hàm, mặt khác, Thẩm Ngôn nhận ra một chuyện, ấy là kỹ xảo phòng the và tiếng địa phương đều hạn chế tăng cao đẳng cấp.

Phàm là khi đạt tới trình độ đỉnh cấp rồi thì về sau không cách nào thăng cấp trong hai mảng này được nữa, dù có học thêm kinh nghiệm của bao nhiêu cuốn sách khác cũng vô dụng.

Thế nhưng nhiêu đó là đủ, ít nhất là Thẩm Ngôn cảm thấy đủ.

Bởi vì từ khi thăng lên trình độ đỉnh cấp, kỹ năng phòng thuật của hắn đã trở nên vô cùng lợi hại, không chỉ vẻn vẹn đơn giản là kỹ xảo đơn thuần nữa, mà nó đã nâng tầm thành một bộ môn nghệ thuật. Không sai, là nghệ thuật liên quan tới sự gắn kết giữa nam nhân và nữ nhân.

Thời điểm sơ cấp, Thẩm Ngôn chỉ học được thao tác và kỹ xảo khiến cảm xúc và cơ thể của đối phương thăng hoa. Mà hiện tại, kinh nghiệm của hắn đã phong phú vượt bậc, không chỉ giới hạn ở thao tác ‘bên trong’ mà ngay cả những vấn đề diễn ra trước khi lâm trận hắn cũng đã là bậc thầy rành rẽ.

Tổng kết lại, theo thiển ý của Thẩm Ngôn thì đây chính là một kỹ năng phức tạp bao gồm nhiều thứ tổng hợp khác nhau: tâm lý học, sinh lý học, y học, xã hội học, tình cảm học,....

Rất phức tạp, nhưng cũng rất lý thú.

Đương nhiên, thứ hiện tại Thẩm Ngôn nắm giữ chỉ là lý thuyết mà thôi, thao tác cụ thể và hiệu quả như thế nào thì hắn vẫn chưa biết được. Vả lại đây không phải là chuyện cá nhân hắn, hiệu quả tốt hay xấu, thích hay không thích, thư thái hay không thư thái, không phải chỉ dựa vào một mình Thẩm Ngôn đánh giá là được, mà còn phải lắng nghe cảm nhận của đối phương nữa.

Nói cho cùng, kỹ năng này của hắn là phục vụ để đôi bên cùng nhau thăng hoa, không phải là kỹ năng cá nhân của riêng Thẩm Ngôn.

Ngồi trên ghế chờ, cả người Đông Lỵ Á không biết tại sao đột nhiên nổi da gà một cái, giác quan thứ 6 mách bảo nàng sắp gặp phải một chuyện vô cùng ‘đau khổ’.

Ra khỏi tiệm sách, Thẩm Ngôn liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm bèn quyết định quay trở lại phòng chờ lên máy bay.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của hắn chợt vang lên, là Dương Mật gọi tới.

- Anh nghe!

- Là em đây. Chồng ở bên đó quay tiết mục xong rồi à? Bây giờ anh đang ở sân bay hay sao?

Thanh âm trong trẻo của Dương Mật vang lên từ trong điện thoại di động. Thẩm Ngôn quên mất nàng không nhìn thấy, vẫn theo bản năng gật đầu:

- Ừm, anh ra sớm chung với mọi người, lát nữa ba giờ mới lên máy bay.

Dương Mật dịu dàng hỏi:

- Chúc mừng chồng hoàn thành chuyến du lịch đầu tiên. Thế nào, anh cảm thấy quay show có cảm giác gì?

Thẩm Ngôn mỉm cười, vui vẻ đáp lại:

- Bình thường thôi, cứ theo lịch trình Lôi ca sắp xếp mà đi, cần làm gì thì anh làm đó, anh cũng không suy nghĩ nhiều lắm, còn may mà không khí cả đoàn cũng tương đối dễ chịu.

Dương Mật không khỏi đồng tình:

- Ừm, em cũng có quen biết với Trương đạo diễn, con người ông ta không tệ, những tiết mục mà ông ta phụ trách đều rất có tiếng tăm. Vả lại đúng như anh nói đó, các thành viên của chương trình lần này toàn là những người hiểu chuyện, dễ sống chung, hơn nữa còn có ba cô nàng kia ở bên cạnh chiếu cố anh, cho nên anh cũng thấy thoải mái phần nào. Chứ ấy hả, anh mà xui xẻo gặp phải tổ tiết mục khó tính, vô trách nhiệm; hoặc là phải ở chung với mấy đội viên đáng ghét xem, em bảo đảm không quá ba ngày, bọn họ phiền chết anh luôn.

Thẩm Ngôn phì cười.

- Yên tâm, nếu thật sự phải đối mặt với tình huống như thế, anh chắc chắn sẽ không quay đâu.

Dương Mật dở khóc dở cười lắc đầu, đoạn nói tiếp:

- Nói chính sự một chút, sáng nay tổng đạo diễn Trương Chí Toàn có gọi điện thoại cho em.

- Gọi em làm gì? Muốn theo đuổi em à? Tuổi tác có chút cách biệt đó!

Dương Mật sẵng giọng:

- Anh nằm mơ đi, đúng là không đứng đắn, bộ anh thích thấy cảnh người ta theo đuổi em lắm hả?

- Không nha, nhưng anh cảm thấy vợ mình vô cùng xinh đẹp, cho nên nếu có nhiều người theo đuổi em thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Vốn quen nghe vô số lời tâng bốc còn có cánh hơn từ truyền thông và fan hâm mộ của mình, vậy mà lúc này đây Dương Mật lại đỏ mặt chỉ vì một câu nhận xét đơn giản của Thẩm Ngôn, nàng thẹn thùng nói:

- Anh… tự dưng sao miệng lại trở nên ngọt như vậy? Không phải bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đến miệng dẻo quẹo luôn rồi chứ?

Thẩm Ngôn miệng há hốc, cái này là linh cảm phụ nữ sao? Bất quá hắn lấy lại tinh thần giả ngu cười hề hề đáp.

- Ăn ngay nói thật mà thôi!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích khiến trái tim Thẩm Ngôn xuyến xao như thể bị cái đuôi mèo quẹt ngang qua, hai người vui vẻ cười đùa trêu chọc nhau một lúc, mãi tới khi âm thanh của trợ lý Dương Mật vang lên, nhắc nhở nàng sắp sửa phải quay lại studio để đóng nốt mấy cảnh phim buổi chiều thì Dương Mật mới giật mình kéo cuộc nói chuyện trở lại chủ đề chính.

- Không được chọc em nữa, nói chính sự nè. Trương Chí Toàn gọi cho em là vì muốn bàn chuyện mua bản quyền phát sóng bộ phim « Lạc Nhạn Trường Phi ». Kỳ thật chuyện này trước đó ông ta đã sớm nói qua, bên nhà sản xuất cũng quyết định sẽ bán việc độc quyền quảng bá cho đài truyền hình Tương Nam, giá tiền cũng đã sớm thương lượng xong, nhưng sáng sớm hôm nay, Trương Chí Toàn đột ngột gọi điện thoại tới nói muốn bàn lại điều khoản trong hợp đồng, em hỏi ông ta có vấn đề gì thì ông ấy chỉ nói đơn giản là bên bọn họ muốn nâng tiền phí bản quyền lên, tổng cộng thêm hai ngàn vạn nữa. Xem như tặng không cho bên em thêm hai ngàn vạn đó.

Thẩm Ngôn vẻ mặt nghiền ngẫm, nói:

- Mấy ngày trước ông ta mới vừa đi tìm anh, nói muốn nâng cát-sê cho anh lên hai ngàn vạn, anh đã từ chối rồi.

Dương Mật không giấu giếm:

- Ừm, chuyện này Trương đạo có nói với em rồi, cũng không mập mờ gì mà nói thẳng luôn, bảo rằng đẩy thêm phí bản quyền cho em hai ngàn vạn, kỳ thật thì xem như là đang đền bù cho anh.

- À!

Thẩm Ngôn bật cười một tiếng, nói:

- Nếu vậy thì xem ra ông ta đúng là người rất hiểu chuyện.

Dương Mật nghe vậy cũng thầm công nhận, nàng hỏi:

- Chồng à, vậy anh nói xem, em có nên nhận khoản tiền đó hay không?

Thẩm Ngôn đáp:

- Nhận chứ, đương nhiên là nhận, vì sao chúng ta lại phải từ chối?

Dương Mật ngập ngừng trả lời:

- Em sợ nhận rồi thì ở đó anh ghi hình sẽ không tùy tâm thoải mái nữa, nhà chúng ta cũng đâu có thiếu số tiền này.

...........................

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.