[Heavy Metal Burst]
Đây là kỹ năng cấp chiến lược của gia tộc Patrick, khác với hệ kỹ năng của Thẩm Ngôn là dựa vào Sáng Tạo thạch để tạo nên bộ kỹ năng riêng từ đó phát triển con đường riêng cho mình.
Patrick và các gia tộc lớn thì khác, bộ kỹ năng của bọn họ đa phần đều là nhận được từ truyền thừa, tuy qua từng đời hiệu quả cùng sức mạnh sẽ từ từ giảm bớt, nhưng nhiêu đó vẫn là không đáng kể so với sức mạnh to lớn cùng danh tiếng mà nó tạo ra.
Tên một kỹ năng một khi được nói ra, kẻ địch sẽ trở nên sợ hãi run sợ, một khi thi triển, uy lực đủ khiến vạn chúng triều bái, đây là điều mà những người đi theo con đường riêng như Thẩm Ngôn là chưa thể có được.
Cuốn sách kim loại trên tay Patrick dần hóa lỏng, vì chiêu này mà hắn lựa chọn hủy diệt vũ khí của mình, hắn muốn đem Thẩm Ngôn chôn cùng.
Những phân tử kim loại nặng nhanh chóng bị chuyển thành dạng plasma năng lượng cao, kiểu phép giúp khuếch đại các ion điện tử từ mặt trời ra một khu vực rộng nhờ việc sản sinh hơi kèm lực đẩy điện từ cùng với sự gia tăng áp lực cường độ cao.
Kỹ năng này tỏa ra luồng plama năng lượng cao ra khắp mọi hướng từ điểm bắn, nung nóng mọi vật chất trên đường đi của nó.
Luồng plasma lúc này đạt tốc độ ánh sáng. Nhanh hơn rất nhiều lần so với tốc độ âm thanh, đó là lý do vì sao mà ánh chớp được nhìn thấy trước khi tiếng sấm vang tới. Tốc độ ánh sáng nhanh hơn cả triệu lần so với tốc độ âm thanh.
Thường thì người thi triển kỹ năng này sẽ đứng một khoảng cách xa để thi triển, nhưng hiện tại, Patrick đã triệt để điên, hắn muốn ôm lấy Thẩm Ngôn chết chung, trực tiếp trong vùng công kích của kỹ năng mà phát động.
Sóng xung kích sẽ bao phủ bán kính 200m chỉ cần mất chưa đầy một phần triệu mili giây. Gần như là tức thì hủy diệt mọi vật chất.
Khiến cho việc tránh được kỹ năng tựa như nhiệm vụ bất khả thi.
Tuy nhiên......
Từ lúc Patrick niệm phép đến thi triển kỹ năng có một độ trễ nhất định, khoảng 0.2 mili giây.
Bản thân Patrick rống lớn câu “Heavy Metal Burst!!!” là đã mất một khoảng thời gian rồi, như sợ địch nhân sau khi chết không biết ký do tại sao mình chết vậy.
Thông thường Thẩm Ngôn thi triển kỹ năng, tâm niệm vừa động là kỹ năng tung ra ngay, tiết kiệm được vài giây thời gian.
Hắn huy động toàn bộ giác quan của mình và trừng mắt nhìn về phía Patrick.
Oanh! Oanh!
Tiếng không khí bị ma sát mà bảo nổ ra âm thanh, khí tức Tam tinh sơ kỳ không hề che giấu mà tỏa ra bát phương.
Rầm rầm rầm.
Lòng ngực Thẩm Ngôn như cái động cơ siêu xe hoạt động rền vang, một cước đạp lấy đại địa cực tốc bắn ra ngoài.
Tốc độ quá nhanh khiến da thịt hắn toàn bộ nứt toác, da thịt do ma sát với không khí mà tóe lên từng tia lửa điện.
Uỳnh!!!!
Cùng lúc đó.
Một tiếng động kinh thiên vang lên trong U Ám Sơn Cốc, âm ba vang ra bán kính 10km đến bên ngoài, chiếc điếc màn nhĩ của nhiều loài dã quái cấp thấp.
Két!!!
Thẩm Ngôn bị sóng xung kích đụng bay, hai chân hắn cắm xuống đất chống đỡ lực lượng cuồng bạo, tạo thành một đường rãnh dài trên đất.
Lúc này hắn đã bị tạc cho toàn thân trần truồng, không còn mảnh vải che thân.
Tuy nhiên, từng vết thương trên người Thẩm Ngôn nháy mắt thường cũng thấy đang được chữa trị, đã dần lành lặn, đủ thấy cường giả Tam tinh là cường đại đến mức nào.
Kỹ năng này tuy mạnh, nhưng phải xem là ai phát động, Patrick thực lực chỉ có Nhị tinh sơ kỳ, nếu như hắn là Nhị tinh đỉnh phong, mới có cơ may uy hiếp đến Thẩm Ngôn.
- Hô…đám Hoa Kỳ đúng là không thể khinh thường, cũng may mình có lòng phòng bị, nếu không cũng ăn quả đắng rồi!
Thẩm Ngôn thờ dài một hơi, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào, nhìn lại chỗ chiến đấu khi nãy.
Khói bụi tán đi, trong bán kính 200m chỗ Patrick vừa đứng, mọi vật chất trong đó đều bị hóa thành tro bụi, hôi phi yên diệt, vụ nổ đã tạo ra một cái hố sâu hơn 20m, vô cùng kinh khủng.
- Có gia tộc chống lưng quả không tầm thường!
Thẩm Ngôn lắc đầu, khí định thần nhàn đi trở về lãnh địa của mình, nhưng lúc này, hắn nhìn trên mặt đất chỗ Patrick đứng lúc trước, thình lình xuất hiện một viên đá sáng bóng.
Hắn đi tới hiếu kỳ nhặt lên xem.
« Thu được Hồn thạch + 1! »
Hồn thạch: vật phẩm rơi ra khi người cường hóa chết đi, chứa đựng một phần lượng chỉ số thuộc tính mà người cường hóa đó bị giảm khi chết đi, có thể hiến tế ở Tế Đàn để được nhận điểm thiên phú.
Sở dĩ lúc trước, Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất cũng giết qua nhiều người ở Thánh Dương thành, nhưng không nhận được Hồn thạch là vì đây không phải là hoạt động chiến tranh hay thù địch, trật tự thế giới là nhận biết tất cả, Tử Giới Vực hoạt động theo nguyên tắc mà con người không thể nắm bắt được, e rằng chỉ có trí tuệ nhân tạo tạo ra nó mới có thể lý giải.
Thẩm Ngôn giờ đây hai mắt tỏa sáng, đây không phải là một phương thức để nâng cao thực lực sao.
Thịt muỗi dù sao cũng là thịt, chưa kể nơi này là nơi tiếp giáp với Mỹ và Nhật Bản, sau này khả năng chém giết hấp thu điểm thuộc tính không phải là ít.
Lúc này, một đạo âm thanh thông báo lại vang lên.
- Đinh! Có muốn giữ lại trí nhớ của người cường hóa?
Ngoài điểm thuộc tính, Hồn thạch còn mang theo một phần trí nhớ của người cường hóa trước khi chết đi, chính xác là 24h trước khi chết. Thẩm Ngôn có quyền trả lại ký ức đó cho Patrick, hoặc có thể hủy đi phần trí nhớ này, khi đó trong đầu Patrick sẽ vĩnh viễn mất đi dòng trí nhớ này.
- Lại là thứ đồ tốt!
Thẩm Ngôn cười ha hả, hắn còn đang lo lắng đám kia lại đến cắn trộm đây, không ngờ buồn ngủ lại gặp gối đầu, rất vừa ý hắn.
Đây cũng là điều tất nhiên, người cường hóa không thể dựa vào đặc tính bất tử trong Tử Giới Vực mà muốn làm gì thì làm, tỷ như việc liều mạng đi vào thu thập tin tức phe đối địch, lấy được tất cả tình báo rồi yên tâm chịu chết là được?
Chơi như thế rồi ai mà chơi lại?
Không nói hai lời, Thẩm Ngôn lựa chọn hủy đi phần ký ức này của Patrick, rất nhanh hắn lại tìm được Hồn thạch của Travis, hủy đi ký ức đối phương, Thẩm Ngôn vui vẻ ngâm nga bài hát trở về lãnh địa của mình.
Trận chiến hôm nay chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
Tuy nhiên, hắn không sợ.
…
9h sáng, tại khách sạn thành phố Mãn Châu.
Tám thành viên Hoa Thiếu đoàn ở khách sạn thu dọn xong hành lý, chuẩn bị lên xe ra sân bay.
Nhân viên tổ tiết mục thì không được thoải mái như vậy, bọn họ còn phải bận rộn thu xếp rất nhiều thứ, không nói những cái khác, trước mắt, cả đám người phải lo gói ghém đạo cụ, máy quay rồi lái xe về Kinh Thành.
Lúc đi thì đi từng chặng đường nên từ Kinh Thành đến Mãn Châu không đến nỗi quá vất vả. Nhưng lần này quay về thì không thể lái xe một mạch mấy ngày liên tục được.
Vì vậy Hoa Thiếu đoàn lần này không cần phải lại ngồi xe, tổ tiết mục rất tốt bụng đã đặt sẵn vé máy bay cho bọn họ, tất cả mọi người đều ngồi ở khoang thương gia.
Trong số 8 thành viên, ngoại trừ Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á ra, sáu người còn lại ai cũng có vẻ hối hả cả.
Phần lớn trên thân ai cũng có công việc và lịch trình riêng của mình.
Thật ra đây cũng là lý do nhà đài cho bọn họ mấy ngày nghỉ phép, bởi vì hợp đồng cả. Bọn họ có ai mà không cùng lúc ôm một đống lịch trình, chạy show khác nhau trên tay đâu.
Lần này quay trở lại kinh thành chỉ có ba người Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á và Nhạc Vân Bằng. Tống Đan Đan, Tống Tổ Nhi, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát và Lôi Gia Âm đều phải đáp chuyến bay đi tới địa phương khác. Đủ thấy đám bọn đắt show đến thế nào.
Kỳ thật chân chính được về nhà cũng chỉ có Thẩm Ngôn với Đông Lỵ Á. Nhạc Vân Bằng tuy là đi cùng hai người bọn họ trở lại Kinh Thành, nhưng từ sớm trợ lý của anh ta đã gọi điện nhắc, cậu ta và người đại diện sẽ sớm đến sân bay đón Tiểu Nhạc đi thử trang phục rồi đi duyệt chương trình. Tối nay anh ta có một show diễn ở nhà hát. Cho nên mang tiếng là về lại Kinh Thành thì thật ra cũng là đi làm việc mà thôi.
Coi như đổi ‘chỗ làm’ từ Mãn Châu về lại nội thành.
Thẩm Ngôn thì không cần phải nói, hắn vốn không phải là nghệ sĩ, hiện tại không ghi hình nữa thì đương nhiên lại quay về với trạng thái vô công rỗi nghề, chẳng có việc gì phải làm.
............................