Mới ban đầu gặp nhau khẳng định là còn câu nệ, nhưng hai người cứ chậm rãi ở cùng nhau, có thể Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ vì nhàm chán nên mới nói chuyện cùng cậu ta, nhưng chỉ cần tiếp xúc qua, cậu ta nhất định sẽ tìm cách khiến Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ, khiến nàng cười nghiêng ngả. Đỗ Hồng còn tưởng tượng tới khung cảnh nếu Địch Lệ Nhiệt Ba cười thì nàng sẽ phản ứng như nào. Hẳn là nữ thần của cậu ta sẽ nghiêng tới nghiêng lui, bưng lấy khuôn mặt nhỏ, nũng nịu thúc giục cậu ta nói tiếp. Lúc đó Đỗ Hồng sẽ làm bộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương, tiếp tục kể chuyện chọc cười cô.
Quan hệ của bọn họ sẽ gần gũi hơn, sau đó Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ chủ động giữ lại cách thức liên lạc với Đỗ Hồng.
Mà khi đã có phương thức liên lạc thì chắc chắn sẽ thường xuyên qua lại với nhau.
Sau đó… Sau đó có thể cậu ta sẽ thực hiện được mộng ước suốt bao năm nay của mình.
Hết thảy mọi việc thật là tốt đẹp. Đỗ Hồng đã nghĩ như thế.
Nhưng mà…
Hiện thực lại tàn khốc vô cùng.
Đỗ Hồng càng nghĩ lại càng rối rắm phát điên, rốt cuộc là kế hoạch của hắn sai lệch từ chỗ nào vậy?
Không lẽ là sai ngay từ bước đầu gặp nhau?
Rõ ràng trên TV nàng ấy đúng chuẩn một tiểu manh manh, đáng yêu đến độ không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Thế nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại mà cậu ta gặp lại thật cao ngạo và lạnh lùng.
Lúc sáng tới đây, nàng ấy có mỉm cười chào hỏi người chủ trì tổ tiết mục và đạo diễn mấy câu, xong xuôi liền quay về phòng nghỉ chờ người tới trang điểm. Từ lúc đấy tới tận khi nàng cầm điện thoại lên, Đỗ Hồng không còn thấy chút tươi cười nào trên gương mặt Địch Lệ Nhiệt Ba nữa.
Đừng nói là nói chuyện cùng hắn, thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn. Nhưng càng làm cho Đỗ Hồng đau lòng hơn, ấy chính là thà nàng cứ một mực lạnh lùng cũng được, cậu ta sẽ tự an ủi đây là vì tính cách của nàng vốn khép kín như thế, nhưng vì cái gì mà vừa mở tiết mục của Thẩm Ngôn ra xem thì nữ thần của cậu ta liền cười vui vẻ đến vậy? Nãy giờ đã lâu lắm rồi, nàng chăm chú xem đến độ không để ý gì đến mọi thứ xung quanh, mọi biểu cảm dịu dàng, hớn hở, nhăn mày nhíu mặt... cũng hoàn toàn chỉ xoay vòng vòng quanh video livestream của gã họ Thẩm đáng ghét kia.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải cuộc hôn nhân giữa nàng và Thẩm Ngôn chỉ là một hồi hiểu lầm sao?
Chẳng phải nàng từng tuyên bố không có tình cảm gì với hắn ta sao?
Chẳng phải tin lá cải rau hẹ gì đó đã bảo, một năm nữa chắc chắn bọn họ sẽ ly dị sao?
Trong lòng Đỗ Hồng thấy chua xót và rối bời kinh khủng.
...linh linh linh...
Điện thoại trong túi của Mạnh Bình Bình vang lên, chính là điện thoại cá nhân của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Mạnh Bình Bình giật mình tỉnh dậy, lấy ra xem xong liền đưa qua cho Nhiệt Ba, giọng thỏ thẻ:
- Là Mật tỷ gọi chị.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, bất quá cũng không vội nghe mà là nhìn thoáng qua Đỗ Hồng một chút.
Trong lòng Đỗ Hồng nhảy dựng một cái, lập tức cảm thấy khẩn trương, đây là lần đầu tiên Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cậu ta. Nàng muốn nói gì với mình ư?
- Không có gì, làm phiền anh ra ngoài một chút được chứ?
Mạnh Bình Bình đứng dậy, mở lời nói với Đỗ Hồng. Mà Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn qua Đỗ Hồng một cái, rất nhanh thu ánh mắt về, suốt quá trình không nói một lời.
Đổ Hồng đôi môi mím chặt, nắm tay run lên từng cơn, cúi đầu đi nhanh ra ngoài.
…
..
.
- Em đây chị iu!!
- Em đang làm gì vậy?
Thanh âm của Dương Mật truyền đến.
Địch Lệ Nhiệt Ba đáp:
- Đang make up, lát nữa em có lịch quay một chương trình talk-show.
- Em đã xem tiết mục của Thẩm Ngôn chưa?
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền không kiềm được lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Vâng, em xem rồi!
- Cảm giác thế nào?
Dương Mật vội hỏi.
- Cảm giác ư? Thẩm Ngôn quá đẹp trai ha ha. Nói chị nghe, nãy em xem ảnh nấu mỳ nước mà vừa thèm vừa giận. Hừ, lần sau gặp em nhất định bắt ảnh phải nấu mỳ liên tục ba ngày cho em mới được. Em còn chưa được ăn mỳ do ảnh nấu đâu, để Na Trát các cậu ấy được hưởng lợi mất rồi.
Dương Mật hít một hơi thật sâu, ngữ điệu có vẻ chán chường.
- Chị hai, em hỏi chị cảm giác về cái nồi mỳ chắc? Chị xem video chỉ thấy được mỗi cái đó thôi à?
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay với thợ trang điểm, ra hiệu cho thợ trang điểm cùng Mạnh Bình Bình ra ngoài, sau đó tựa người vào thành ghế, đoạn hỏi:
- Không phải chuyện đó hả? Vậy chị muốn em xem cái gì?
Dương Mật khựng lại một chút, hơi cân nhắc từ ngữ rồi mới nói:
- Chẳng lẽ em không cảm giác được thái độ của mấy người Đông Lỵ Á sao, thái độ của bọn họ đối với Thẩm Ngôn ấy... có chút không đúng lắm.
Địch Lệ Nhiệt Ba cắn môi, ngón tay sơn màu xanh nhạt bấu chặt lấy gấu quần, đáp khẽ:
- Chị nói em mới thấy, đúng là có chút quen thuộc, giống như hai người chúng ta trước đây vậy.
Sau đó Nhiệt Ba phồng lên gò má u oán nói:
- Má nó, chị nói xem, có phải tỷ muội mình tự dẫn sói vào nhà rồi không?
Dương Mật khẽ cười một tiếng, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:
- Chị đã sớm có dự cảm này cho nên mới không nguyện ý cho anh ấy đi tham gia tiết mục giải trí đó, khi ấy em không giúp chị khuyên thì thôi, giờ còn than vãn được sao?
Địch Lệ Nhiệt Ba nhăn nhó, nói:
- Vậy chúng ta có biện pháp gì bây giờ, không lẽ gọi điện thoại cho các cô ấy bảo bọn họ tránh xa Thẩm Ngôn ra? Lấy lí do là gì chứ? Nếu ba người bọn họ không đồng ý thì sao, chúng ta phải phản bác thế nào? Bảo bọn họ cướp chồng của mình à? Cho xin đi, người ta cũng có giấy hôn thú hợp pháp đó, chúng ta dựa vào cái gì để ngăn cản?
Dương Mật trầm mặc, mà Trương Tố Tố yếu ớt lên tiếng, dĩ nhiên là cô nàng đang ngồi cùng với Dương Mật:
- Hai ngày nay chị vẫn luôn một mực suy nghĩ chuyện đó. Ba chúng ta chấp nhận nhau rồi, tiếp nhận thêm ba cái nữa có sao đâu?
Dương Mật dở khóc dở cười nhìn Trương Tố Tố, giành ra hai ngày suy nghĩ ra biện pháp vô cùng tốt nha, một tay Dương Mật bóp lấy cái mông của Trương Tố Tố.
- Chị sao ngây thơ quá vậy, ăn bao nhiêu chất dinh dưỡng đều nuôi về cái đít bự này hết rồi!!!
- Ai nha! Thâm Ngôn là mê chết cái mông của chị đó, em bóp xẹp tính sao bây giờ!
Dương Mật dở khóc dở cười nhìn xem Trương Tố Tố, ngây thơ cũng có cái hay của người ngây thơ, không lo lắng phiền muộn gì cả.
- Chị nghĩ kỹ xem, nếu thêm ba người nữa chẳng phải nhà ta sẽ có tới bảy miệng ăn sao? Rồi Thẩm Ngôn hắn có đủ chiếu cố hết chúng ta không, rồi hắn có đủ…tinh lực để cho ăn no sáu cái miệng ăn này không?
Dương Mật đỏ mặt gõ cái đầu của Trương Tố Tố, con hàng này mãi vẫn không khai khiếu được, nàng phải nói quịt tẹt ra mới hiểu được.
Trương Tố Tố ôm đầu ủy khuất nói.
- Anh ấy rất yêu ba chị em mình mà, hơn nữa trên giường không phải ‘hành’ ba chị em mình chết đi sống lại sao?
Dương Mật hốt hoảng che đi cái miệng của Trương Tố Tố rồi nhìn xung quanh, nàng thực sự sợ cô nàng này mà tiếp xúc với đám phóng viên, chỉ sợ bị đám đó bán đến cái nóc nhà cũng không còn.
Phía bên đây, Nhiệt Ba dùng móng tay cào lên lớp vải sô pha trong vô thức, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Em thấy chị Tố Tố nói đúng đó, Thẩm Ngôn anh ấy quá long tinh hỗ mãnh, hơn nữa em cảm giác mấu chốt là ở chỗ Thẩm Ngôn, nếu anh ấy đồng ý giữ ba nữ, vậy liền chấp nhận số phận rồi!
Dương Mật lúc này phì cười:
- Vậy em cảm thấy Thẩm Ngôn sẽ có ý tứ kia sao? Anh ấy cũng là đàn ông, mà đàn ông nào lại không tham lam? Vả lại người xưa đã nói ‘nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa’, tâm tư của các cậu ấy đã biểu lộ rõ như vậy, chị đoán chừng Thẩm Ngôn cũng không kiên trì được bao lâu đâu!
Ba tỷ muội nào biết Thẩm Ngôn có cái lông gì kiên trì, hắn còn hận ba nữ Đông Lỵ Á không lập tức lao lên hưởng dụng hắn đây.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy bèn trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng dè dặt nói:
- Kỳ thật vẫn còn có một cách!
………………………