Hàn Diên sau khi bước vào phòng, nhìn thấy San và Từ Ôn đã ngồi đợi mình. Anh liền đi thẳng đến ngồi vào chiếc ghế ở giữa phòng sách.
- Đã cho điều tra nhưng kết quả chẳng thu được gì. Đã hoàn toàn bị phá hủy.
Từ Ôn nhanh chóng báo cáo tình hình với Hàn Diên. Hàn Diên sau khi nghe xong trên mặt không hiện lên chút cảm xúc nào, dường như anh đã đoán được phần nào kết quả.
- Có vẻ họ vẫn không dám chắc chắn về cái chết của tôi và Gyn.
San liền chậm rãi nói sau khi nghe kết quả điều tra của Từ Ôn.
- Chuyện hai người còn sống có thể sẽ không giấu lâu được đâu.
Hàn Diên thản nhiên thả ngã người trên ghế. Một tay để nhẹ lên phần thái dương, mắt nhắm nghiền, tay còn lại từ tốn gõ theo nhịp.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Từ Ôn không biết phải làm sao. Liền nhìn về phía Hàn Diên, gấp gáp hỏi.
- Chúng ta phải tiến hành mở rộng điều tra hơn nữa. Phải nhanh chóng tìm ra được căn cứ mới của bọn chúng trước khi chúng phát giác ra chúng ta.
San nghiêm túc trả lời, ánh mắt chứa đầy sự hận thù. Hàn Diên nghe xong liền chậm rãi mở mắt. Anh thẳng người dậy, nhìn về phía San.
- Mọi chuyện điều làm theo ý cậu.
Sau đó, anh quay về phía Từ Ôn nghiêm túc nói.
- Cậu sẽ hỗ trợ cậu ta.
- Được.
Từ Ôn nghiêm túc đáp lời.
- Nhưng cậu định khi nào sẽ gặp Nha Tịnh.
Hàn Diên lập tức dời chủ đề nói chuyện, anh nhìn về phía San, trên môi thoáng hiện lên nét cười nhẹ.
- Tôi không biết. Tôi sợ rằng chị ấy sẽ sốc khi nghe sự thật.
San cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- Nếu cậu không mau chóng nói ra sự thật, cô ấy sẽ giết Hàn Diên mất.
San lập tức nhìn Từ Ôn với vẻ mặt khó hiểu. Từ Ôn biết San đang khó hiểu điều gì liền nhanh chóng giải thích.
- Cô ấy hiểu lầm Hàn Diên đang giam cầm cô ấy nên suốt ngày cô ấy cứ nói với tôi nếu có cơ hội, cô ấy sẽ một phát súng giết chết Hàn Diên.
San nghe vậy liền bật cười nhẹ.
- Tính cách của chị ấy là như vậy.
San liền nhìn về phía Hàn Diên, giọng lạnh lùng hỏi.
- Thế anh đã làm gì với chị ấy?
- Tôi đã xích tay cô ấy lại.
Hàn Diên ánh mắt không hề có điểm nhìn, nghe câu hỏi với giọng điệu đó của San, anh không hề tỏ ra tức giận mà chỉ thản nhiên trả lời.
- Được rồi, để tránh việc chị ấy sẽ gây rắc rối cho anh, tốt nhất nên như vậy. Về khoản sức tấn công, chị ấy cũng thuộc dạng khó nhằn đấy.
Hàn Diên sau khi nghe San nói vậy, ánh mắt anh khẽ động, liền nhìn về phía San, đầu lông mài hơi nhíu lại tỏ vẻ khó hiểu, lạnh giọng hỏi.
- Ý cậu là sao?
- Anh cho rằng sát thủ chúng tôi giết người chỉ cầm được súng hay sao?
San nhìn Hàn Diên, anh mắt hiện lên ý cười, hỏi ngược lại.
- Trong một số trường hợp, chúng tôi giết người không được sử dụng đến vũ khí, tức là phải dùng chất độc, khí độc hay thậm chí là sức mạnh cơ thể để hoàn thành nhiệm vụ. Gyn là trường hợp điển hình, chị ấy có thể giết mục tiêu mà không cần vũ khí. Chị ấy sẽ sử dụng chất độc và sức mạnh để hoàn thành nhiệm vụ trong trường hợp không được phép sử dụng vũ khí.
- Chất độc sao?
Từ Ôn khẽ nói.
- Đúng vậy. Anh nhìn thấy sợi dây chuyền hình thập giá chị ấy đeo trên cổ chứ?
San nhìn về phía Hàn Diên, hỏi. Hàn Diên lúc này cũng mơ màng nhớ đến sợi dây chuyền thập giá màu trắng bạc trên cổ cô. San nhìn Hàn Diên như đoán được câu trả lời của anh.
- Đó là một cây trâm có tẩm chất độc. Chỉ cầm đâm nó vào mục tiêu thì ngay lập tức mục tiêu sẽ trúng độc mà chết. Rất nhanh chỉ cần 3 phút thôi.
Vừa nói San vừa đưa ba ngón tay về phía Hàn Diên. Hàn Diên nhìn vào tay của San, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Từ Ôn nghe vậy liền sốt sắn hỏi Hàn Diên.
- Tối qua cậu ngủ cùng cô ấy phải không?
Nếu cô ấy một lòng muốn giết cậu thì chỉ cần dùng cây trâm đó đâm cậu một phát là được.
Hàn Diên nghe vậy liền quăng cho Từ Ôn một ánh mắt sắc lạnh. Từ Ôn vẫn không hiểu tại sao Nha Tịnh một lòng muốn giết chết Hàn Diên nhưng đêm qua chính là cơ hội tốt nhất để cô ấy ra tay kia mà. San sau khi nghe Từ Ôn nói vậy, cậu bật cười nhẹ.