Tại bến xe, Vy vội vàng lên đại một chiếc xe khách đi về Hà Nam. Xe chạy đến đoạn bến xe Mỹ Đình thì Vy xuống. Phía sau, Trí và Nghĩa vẫn không ngừng hỏi thăm mọi người xung quanh về Vy. Sau khi đến nhà không thấy VY đâu, quần áo và một vài đồ đạc đã được dọn đi. Vừa nhìn là biết Vy đã bỏ trốn.
Trí lân la hỏi thăm mới người hàng xóm, mới đầu họ còn không chịu nói, cứ nói quanh nói co, lúc sau Nghĩa rút trong túi ra tờ 100k nhét vào tay một đứa bé. Trẻ con mà thấy tiền là sướng, lúc này trong đầu nó chỉ nghĩ đến những con búp bê, những que kẹo mút mà đâu còn nhớ gì lời ban này Vy dặn. Nó thật thà kể hết mọi chuyện cho TRí nghe, xui xẻo hơn, phụ xe của xe khách đó lại là bác của đứa trẻ. Dưới sự mua chuộc của đồng tiền, TRí nhanh chóng lấy được số điện thoại của phụ xe, mới đầu phụ xe cũng kêu là không nhớ nọ kia, rồi nào là nhiều khách quá tôi không biết, nhưng sau thấy TRí bảo sẽ trả cho 500k nếu tiết lộ thông tin. Phụ xe liền vui vẻ gật đầu, đồng ý check cam. Vài phút sau, Trí nhận được điện thoại, quả nhiên sức mạnh của đồng tiền có khác, đúng là cái gì không mua được bằng tền thì sẽ mua được bằng rất nhều tiền. Thời buổi đồng tiền lên ngôi, cứ có tiền là con người ta bất chấp tất cả, bất chấp luân thường đạo lý chỉ cần có tiền việc gì cũng làm.
_ Tôi kiểm tra rồi, cô gái đó xuống ở bến xe Mỹ Đình, xuống cách đây 1 tiếng rồi.
_ Được rồi. Cảm ơn anh.
_ Đi thôi.
_ Đi đâu.
_ Thằng ngu này TRí đánh vào đầu Nghĩa một phát “ Tât nhiên là về Hà NỘi rồi. Tao không tin là tao không bắt được con khốn đó”
_ Đi.
TRí và Nghĩa lên xe chạy một mạch về Hà Nội. Chưa đầy 2 tiếng hai người đã có mặt tại bến xe Mỹ Đình. TRí gọi một số đàn em đến dặn dò.
_ CHúng mày nhìn kĩ con này, thấy nó ở đâu lập tức báo. Bắt được nó có thưởng lớn. Đại ca bảo phía bên kia họ trả hậu hĩnh lắm.
_ Dạ.
Đám người của Trí nhanh chóng tản ra tìm.
Tuy nhiên VY cũng không phải kẻ ngu, bao năm xem phim trinh thám VY cũng rút ra được một số bài học. Xuống xe cô chưa vội đi ngay mà lại khu nhà vệ sinh nữ thay quần áo, mặc áo chống nắng kín mít, đeo khẩu trang, đội mũ che kín mắt. Người ngoài nhìn vào khó lòng mà nhận ra được.
Vy rút điện thoại gọi cho một người. KHông ai có thể ngờ được, người mà cô chọn lựa gọi trong giờ phút khó khăn này lại là Hạnh. Chuông điện thoại reo lên từng hồi..Tút…tút….Mỗi tiếng tút như kéo dài cả thế kỉ, VY hồi hộp, lo lắng, ánh mắt đầy cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh, chân đứng ở tư thế sẵn sàng chạy.
Sau những tiếng tút dài, đầu dây bên kia cuối cùng cũng chịu bắt máy.
_Alo.
_ Tôi, Vy đây. Chúng ta gặp nhau được chứ.
Kết thúc cuộc điện thoại với cô ta, Hạnh vẫn không hỏi bàng hoàng, cô đứng đần ra, mãi đến khi nội gọi, Hạnh mới sực tỉnh.
_Ai gọi vậy cháu.
_À,bạn cháu thôi nội. Bây giờ cháu phải ra ngoài có chút việc. Nội nằm đây có gì tí gọi mẹ cháu vào giúp nhé.
_Ừ. Con cứ đi đi. Nội không sao.
_Vâng.
Hạnh xuống nhà, lái xe đến địa điểm hẹn. Nơi Vy hẹn Hạnh là một quán cafe nhỏ nằm trên đường Giải Phóng.
Đến nơi Hạnh rút điện thoại ra nhắn cho Vy" tôi đến nơi rồi".
Chưa đầy 1 phút Vy lập tức gọi lại, cô đi thẳng đến cửa quán, ở đó có một người mặt áo đỏ, đội mũ đen, tay cầm túi xách, cô đến đó nói với họ "Thời tiết hôm nay rất thích hợp để ngắm hoa anh đào". Họ nghe sẽ biết đường dẫn cô lên.
Hạnh tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời Vy. Cô biết việc nghe theo lời Vy như vậy rất ngu ngốc nhưng cô vẫn muốn liều mình đặt cược một phen. Bởi theo những gì Vy nói những việc cô ta làm đều bị người khác xúi giục và người đo đang cho người tìm bắt cô ta. Hạnh không rõ trong lời nói của Vy bao nhiêu phần trăm là thật nhưng Hạnh biết nếu cô không đến gặp Vy thì mãi mãi cô cũng sẽ không thể biết đựơc sự thật.
Cửa phòng mở ra.
_Tôi đến rồi.
_Cô ngồi đi
_ Không có ai đi cùng cô chứ.
_Tất nhiên.
_Cô thực sự không phải là kẻ muốn bắt tôi.
_Đúng vậy. Chẳng phải lúc nãy trong điện thoại tôi đã nói rõ rồi sao. Bây giờ cô có thể kể cho tôi nghe hết mọi chuyện đựơc chứ.
_Đựơc. Tôi sẽ kể hết cho cô nhưng cô cũng phải bảo đảm an toàn cho mẹ con tôi.
_ Việc này. Tôi không dám chắc nhưng tôi sẽ cố gắng.
_ Cô rất thành thật. Thôi đựơc. Vậy tôi cũng nói thẳng luôn. Cô là người thông minh, châc cô cũng thừa biết cho dù không gặp cô, tôi vẫn có cách khác để trốn thoát.
_ Tôi biết, đấy là lí do tôi ngồi đây.
_Đã vậy tôi cũng không cần vòng vo nữa. Người đứng sau tất cả mọi chuyện chị là Dũng_ em chồng của cô.
_Không.
_Cô không tin phải không. Nếu là tôi, tôi cũng khó lòng mà tin được. Nhưng cô nghĩ thử xem, lúc này tôi nói dối cô làm gì, tôi đựơc lợi ích gì sao. Tôi thừa nhận, ngay từ khi bắt đầu tôi đã có suy nghĩ xấu nhưng tôi tuyệt đối chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ hại chết con cô. Lúc đầu tôi chỉ định dùng đứa con moi ít tiền của Vũ rồi sau đó sẽ gửi đứa trẻ vào cô nhi viện để cho người khác nuôi. Nhưng tôi không thể ngờ rằng càng ngày tôi lún lại càng sâu, Dũng ngày ngày đầu độc vào trong đầu tôi những lời nói ngon ngọt, vẽ ra cho tôi một tương lai tươi sáng. Chắc cô cũng biết Dũng từng học một khóa tâm lý, cậu ta dễ dàng nhìn ra điểm yếu của tôi, và đánh trúng vào đó khiến tôi vấp ngã. Tôi cứ u mê mãi, u mê đến mức đánh mất hết lý trí đến giờ quay đầu lại thì đã muộn.....
Từng lời, từng lời nói của Vy cứ văng vẳng bên tai. Hạnh đờ đẫn nhìn Vy, ánh mắt ngơ ngác như thể không tin vào những gì tai mình vừa nghe được.
Làm sao lại có truyện như thế cơ chứ. Cô và Dũng cùng lắm cũng chỉ là người yêu cũ, cho dù hắn có hận cô cũng đâu hận đến mức phải hại chết một đứa trẻ vô tội, trong khi đứa trẻ đó lại là cháu hắn cơ chứ.
_Không. Tôi không tin những gì cô nói. Cô nói dối. Tôi không tin đâu.
_ Tôi biết cô không tin. Cô hãy nghe đoạn ghi âm này đi.
Vy đặt điện thoại lên bàn. Tiếng Dũng phát ra từ điện thoại. Cô không nhớ rõ hai người họ đã nói những gì nhưng có một câu cô nghe vô cùng rõ.
"Phải đó, tôi chính là mong chị hại chết đứa trẻ đó. Nhưng làm hay không đó là sự lựa chọn của chị. Tôi có kề dao lên cổ bắt ép chị phải làm không. Tất cả những việc này đều do chị muốn làm chứ không phải do tôi ép. Chị lên tỉnh lại đi, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi không đừng có trách tôi ác"
_Giờ cô tin rồi chứ.
Hạnh đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, vô thức đứng dậy bước đi theo bản năng. Sau này mỗi khi nghĩ lại cô cũng không thể nào hình dung ra đựơc lúc đó mình đã đi về kiểu gì. Không biết có suýt gây ra vụ tai nạn nào không.
Sau cuộc nói chuyện với Hạnh, vốn dĩ Vy định lên xe khách đi đến Hải Phòng ở một thời gian. Đợi mọi chuyện lắng xuống thì trở lại, ai ngờ lúc xe bắt đầu khởi hành thì đột nhiên bụng cô lại đau. Từng cơn đau kéo dài, tưởng chừng như gãy từng đột xương, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, mặt mày trắng bệch. Bác tài sợ cô bị làm sao liền vội vàng dừng xe gọi một chiếc taxi đưa cô đến bệnh viện Việt Đức.
Sau khi khám và làm các xét nghiệm, Vy đựơc bác sĩ chuẩn đoán là bị động thai, cần phải nằm lại bệnh viện để theo dõi.
Về phần Hạnh, sau khi biết chuyện cô sốc lắm, về đến nhà cô chỉ chào hỏi qua loa mọi người rồi nằm vật ra giường. Cô khóc nấc nở, nước mắt chảy dài ướt đẫm gối. Khóc một hồi, Hạnh mệt mỏi thiếp đi.
Bữa cơm tối hôm đó, vì muốn tránh mặt Dũng, cô cũng kiếm cớ mệt mà xin phép không xuống.
Vũ đi làm về nghe mẹ nói vợ mệt, liền vội vàng lên thăm.
_ Anh nghe mẹ bảo em mệt. Em mệt nhiều không, có cần đi viện không.
_ Em không sao. Giọng cô nghẹn ngào.
Vũ hoảng hốt, anh phi nhào đến chỗ vợ, tay đặt lên vai cô xoay về phía mình.
_Em sao vậy. Đau ở đâu à mà khóc, anh gọi sẽ đưa em đến bệnh viện nha.
Hạnh nghe chồng hỏi càng khóc tợn.
_ Em sao vậy, nói anh nghe đi. Đừng khóc nữa mà, anh thương.
Hức... Hức.
_ Chiều nay em vừa gặp Vy.
_Vy sao, em gặp cô ta ở đâu, lúc nào sao không bảo anh.
Hạnh lắc đầu, vừa lắc vừa khóc, nước mắt ướt nhòe cả mặt.
_ Hôm nay em gặp Vy... Cô ấy nói.... Nói.... Nói..... Hức... Hức...
_Cô ta nói gì, em mau nói đi.
_Cô ấy nói, kẻ xúi giục cô ấy hại chết con mình... Hức... Chính là Dũng.
_Cái gì. Vũ bàng hoàng, hai tay đang đặt trên vai cô buông thõng xuống.
Anh ngơ ngác, vẻ mặt đầy hoang mang.
_Không, chuyện này sao có thể chứ. Nói dối, tất cả chỉ là nói dối. Anh không tin.
_Hu hu. Em cũng không muốn tin, nhưng chị ấy có bằng chứng. Chính tai em đã nghe đựơc đoạn ghi âm lại cuộc trò chuyện của họ.
Hạnh nhớ lại đoạn ghi âm ban chiều.
" Đúng, là tôi có ý đó thì sao. Tôi có bảo chị đi giết người à, tôi có kề dao lên cổ bảo chị đi kiếm người xô ngã Hạnh để hại chết đứa bé à. Tôi có nói không.
_Cậu không nói nhưng những lời câu nói với tôi chính là ý đó, chính cậu, chính cậu đã kích động tôi, chính cậu đã dẫn dắt tâm lý của tôi, khiến tôi cảm thấy căm ghét đứa trẻ, khiến tôi nổi dậy ham muốn giết hại đứa trẻ.
_Là tự chị làm, tất cả là do chị thôi. Tôi chỉ là người nói, còn làm hay không là do chị. Chị đã chọn con đường này thì phải chấp nhận, bây giờ chị hối hận sao, đã không còn kịp nữa rồi. Tốt nhất chị nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi. Đừng có ý nghĩa quá phận nào. Nếu không cánh cửa nhà giam lúc nào cũng chào đón chị đó"
_Khốn khiếp. Vũ nghe Hạnh kể xong tức giận chửi thề. Hai tay nắm lại thành quyền. Vừa hay lúc đó, phòng Dũng có tiếng mở cửa.
Dũng về rồi.
Vũ hùng hổ nhảy phắt xuống giừơng, giật mạnh cánh cửa rồi đóng sầm lại. Hạnh dù đang khóc nhưng thấy chồng kích động vậy, cô cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng phi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cô đã nghe tiếng la hét,chửi bới của anh em nhà Vũ Dũng vang lại.
_Thằng chó, tao đánh chết mày.
_Anh hai, anh làm gì vậy.
_Đ*t mẹ, mày câm mồm tao không có đứa em như mày, thằng chó tao đã làm gì có nỗi với mày mà mày hại vợ con tao như thế hả. Thằng chó này, trước đây mày làm khổ Hạnh tao không nói, bây giờ cô ấy là vợ tao, là chị dâu mày, mày cũng không tha là sao.
_Hả... Thằng khốn.. Thằng chó.
Mỗi câu nói, Vũ lại thẳng tay giáng một cú đấm mạnh mẽ xuống thẳng mặt Dũng.
Hạnh sững sờ đứng bên ngoài, miệng há to, hai chân như cứng lại, chôn chặt dứơi đất. Cô cứ đứng đó trơ mắt nhìn Vũ giáng từng cú đấm xuống người Dũng.
Phía dứơi nhà, vợ chồng ông Đức thấy ồn ào cũng vội vàng chạy lên. Cảnh tượng trước mặt khiến cả hai đứng sững người lại, trong phòng giấy tờ rơi rải rác, đồ đạc vứt lung tung, trên sàn nhà Dũng bị Vũ chế ngự nằm dứơi đất không ngừng bị anh đấm vào ngừơi. Mặc Dũng có la hét, kêu anh dừng lại, Vũ vẫn điên cuồng lao vào đánh.
Ông Đức sau vài giây sững sờ cũng nhanh chóng lao vào can ngăn. Hạnh thấy bố chồng vào can, cũng nhanh lẹ chạy vào phụ giúp, ôm chặt lấy Vũ lôi ra.
Vũ bị ôm vẫn cố gắng giãy, nói với lại.
_Thằng chó, mày nhớ mặt tao đấy. Chuyện này tao không để mày yên đâu.
_Đánh đủ chưa. Ông Đức quát.
_Hai đứa chỉnh sửa lại trang phục rồi sang phòng sách nói chuyện.
Mặc dù đang rất hăng máu, nhưng thấy bố cáu. Vũ liền im bặt, cun cút theo chân ông đi sang phòng sách.
_ Hai đứa xem mình là trẻ lên ba à. Bao nhiêu tuổi rồi mà đánh nhau thế hả. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! _ Ba hỏi anh ý xem, tự nhiên ở đâu xông ra đánh con túi bụi.
_Mày câm miệng lại.
_Vũ, con nói năng thế à. Rốt cuộc có chuyện gì, hôm nay con không giải thích hẳn hoi là không xong với bố đâu.
_Bố hỏi con trai cưng của bố xem nó đã làm ra cái chuyện tốt đẹp gì.
_ Con lại gây chuyện gì nữa hả.
_Con không có.
_Mày không cần phải chối, Vy nó nói hết cho Hạnh nghe rồi.
Dũng nghe vậy liền sửng sốt, trong lòng không khỏi chột dạ.
_Sao, sợ rồi ạ.
_ Anh nói gì. Em không hiểu.
_Mày đừng có giả bộ, chính mày đã xúi Vy hại chết con của tao. Sao mày lại có thể độc ác vậy hả.
_Con nói cái gì.
_Anh, em không có. Anh đừng có nghe con Vy nói bậy. Anh thừa biết là chị ta độc ác, nham hiểm ra sao mà. Ngay cả nội, chị ta còn hại thì có việc gì mà chị ta không dám làm.
_Mày im đi. Cái Vy nó không phải đứa ngu, nó cũng đoán đựơc mày trở mặt lên đã ghi âm lại hết rồi. Mày đừng hòng chói.
_Em không làm thì sao em phải nhận. Anh có chắc đấy là giọng em không, hay là cô ta cố tình thuê người dàn dựng.
_Mày,....
_Thôi đựơc rồi. Chiều nay con ra ngoài là để gặp Vy đúng không
_Dạ.
_ Con có chắc là mình không nghe nhầm không.
_ Con... Con chắc ạ.
_Bố, bố phải tin con. Con không có làm mà. Con đâu có lý do gì để hại mẹ con chị Hạnh đâu.
_Mày nói dối, mày vẫn là cay cú chuyện trước đây Hạnh bỏ mày.
Ông Đức, bà Lệ sững sờ trước lời anh nói, Vũ cũng biết mình lỡ lời liền im bặt.
Ômg Đức thở dài.
_ Chuyện này là chuyện quan trọng, dù sao cũng không thể nghe từ một phía được, huống hồ người nói lại là cái Vy. Khả năng chính xác cũng không cao. Hai đứa dù gù cũng là anh em, con chưa hỏi rõ đã đánh em như vậy nhỡ cái Vy nói dối, không phải sẽ làm sứt mẻ tình anh em hay sao. Bố biết con thương đứa bé nhưng làm gì cũng nên suy tính kĩ càng, con lớn rồi chắc không cần bố phải nói nhiều nữa phải không. Chuyện cũ của các con, bố không rõ nhưng bố tin Dũng không phải là loại người đó.
_ Bố...
_Đựơc rồi. Chuyện này đến đây thôi. Nội con còn đang ốm, bác sĩ bảo tuyệt đối không đựơc kích động. Mấy đứa hiểu ý bố chứ.
_Nhưng... Con..
_Chuyện này bố sẽ nhờ người bạn là công an điều tra giúp con. Nếu thật sự là Dũng làm, bố sẽ giao cho con toàn quyền xử lý đựơc chưa.
_Dạ.
_Bây giờ xuống nhà ăn cơm đựơc rồi chứ.
_Dạ.
_Nhớ lại bố dặn, không đựơc làm gì hồ đồ nhớ chưa. Nội mà có mệnh hệ gì, bố không tha cho mấy đứa đâu.
Vũ bực dọc đưa mắt nhìn Dũng rồi hậm hực đi vào phòng. Hạnh đứng sau cũng không nói năng gì, lặng lẽ đi theo Vũ.
_Thật là tức quá mà.
Từ phía sau, Hạnh tiến đến vỗ vỗ vào lưng anh.
_Em xin lỗi.
_ Em thì có lỗi gì chứ.
_Lời bố nói cũng không phải là vô lý.
Vũ im lặng một lúc rồi khẽ thở dài.
_Haizz. Trách anh đã quá nóng vội. Thôi xuống nhà ăn cơm đi em.
_Vâng.
************
Vào một buổi sáng thứ 2, Hạnh đang ngủ thì nhận đựơc điện thoại của Nam.
_Alo. Chị nghe đây.
_Chị ơi, chị có rảnh không. Chị sang phòng đưa Linh đi khám giúp em với.
_Linh bị sao thế.
_ Em cũng không rõ. Sáng nay Linh vừa gọi cho em bảo đau bụng với buồn nôn từ sáng đến giờ, ăn gì là nôn ra hết. Chị sang phòng trọ của Linh đưa cô ấy đi bệnh viện giúp em với. Bây giờ em đang làm tình nguyện ở Sơn La chưa về đựơc
_Ừ. Để chị sang.
Chẳng biết là do ông trời sắp đặt hay may mắn mà Hạnh lại đưa Linh vào đúng bệnh viện Vy nằm.
Linh nằm viện điều trị đến chiều thì bác sĩ cho ra viện. Làm thủ tục lằng nhằng đến gần chiều tối thì cũng xong, Hạnh lái xe đưa Linh về nhà. Xe chạy đến đoạn ngã rẽ từ trong ngõ, một người phụ nữ mặt áo trắng đột nhiên bước ra. Hạnh thắng vội phanh xe, do quá đột ngột cả người cô và Linh đều đổ nhào về phía trước, cô gái trên đường hoảng sợ ngã nhào xuống.
Mất vài giây trấn tĩnh, Hạnh với Linh vội vàng tháo dây an toàn phi xuống xe.
_ chị ơi, chị có sao không.
_Tôi không sao.
_Vy, sao cô lại ở đây. Hạnh ngạc nhiên hỏi, Vy cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Hạnh, cô ta ấp úng nói.
_À, mấy hôm trước tôi phải nằm viện gần đây. Hôm nay mới xuất viện
_Lên xe đi. Tôi đưa cô về nhà.
_Thôi không cần đâu. Tôi đang đi tìm phòng trọ.
Nhân lúc hai người đang mải mê trò chuyện, Linh tranh thủ lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho Dũng "Em gặp được Vy rồi. Chị ta đang nói chuyện với chị Hạnh" rồi ấn gửi. Sợ Dũng không đọc đựơc tin nhắn Linh còn cẩn thận gọi điện cho Dũng mãi đến khi cậu nghe máy Linh mới thấy an tâm.
Rất nhanh một tin nhắn đựơc gửi tới. "Đưa cô ta tới nhà em đi. Anh để thuốc ngủ trong phòng"
_Vâng.
Linh nhanh chóng trả lời rồi vội vàng xóa hết toàn bộ tin nhắn. Cô nàng đon đả đi về phía Vy.
_Hay chị lại phòng em ngủ tạm đi. Dù sao em cũng ở một mình.