_ Dũng à, bà đây. Con có sao không, sao lại ở viện thế. Con đang ở viện nào để bà với mọi người vào thăm.
_ Bà ơi, bà hỏi nhiều vậy, con biết chả lời câu nào trước đây.
_ Trả lời hết đi.
_ Dạ. Con không sao. Con đang ở bệnh viện 198. Người nằm viện không phải là con mà là chị Vy. Bà mau đến đây đi.
_ Cái gì. Cái Vy bị sao mà lại vào viện, đứa bé trong bụng có sao không.
_ Con cũng không biết nữa, bác sĩ người ta đang kiểm tra. Bà bảo bố con hay ai mang tiền đến đây đi, trong ví con không đủ tiền đóng viện phí.
_ Ừ, bà đến ngay.
Cúp máy, nội quay sang ông Đức nói.
_Con Vy nó vào viện rồi. Con lên tầng lấy tiền đi để nộp viện phí. Thằng Vũ lấy xe đèo mọi người lên viện.
_ Con không đi. Tại sao con phải đi cơ chứ.
_ Nó đang mang thai con của anh đó. Anh không đi thì ai đi. Không nói nhiều lên lên thay đồ rồi xuống đi.
Dẫu biết rằng nội chỉ là quá lo lắng cho mẹ con Vy nên mới không để ý đến cảm nhận của cô. Nhưng không hiểu sao trái tim cô vẫn nhói đau, một cỗ chua xót từ trong lòng trào lên. Cố nén nước mắt vào trong, cô chỉ lặng lẳng đứng bên nghe bà sắp xếp.
Từ phía lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác âm ấm. Hạnh đưa mắt nhìn xuống, hóa ra là Vũ đang nắm tay cô, ánh mắt tha thiết, miệng khẽ mỉm cười như trấn an cô không sao đâu.
Cảm giác ấm áp nhanh chóng lấp đầy nỗi buồn tủi trong lòng, Hạnh mỉm cười, đan tay vào tay Vũ như tiếp thêm sức mạnh cho anh.
_ Ơ, thằng này, không mau lên phòng chuẩn bị mà đi. Đứng đực ra đấy mà cười cười cái nỗi gì. Mày máu lạnh nó vừa thôi.
_ Con..
_ Con cái gì..Hạnh dẫn nó lên phòng đi, nhanh lên không muộn bây giờ.
Bà nội đã nói vậy, Hạnh nào dám không nghe, cô buồn buồn buông tay Vũ ra lững thững bước lên phòng. Vũ biết vợ buồn nên cũng không nên tiếng chỉ im lặng đi phía sau. Mãi đến khi vào đến trong phòng anh mới ôm chầm lấy cô mà nói
_ Anh xin lỗi.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp.
_ Em đừng buồn bà, bà cũng chỉ vì lo cho Vy quá thôi nên mới không để ý đến cảm nhận của em. Đợi mọi chuyện ổn ổn anh sẽ lựa lời mà nói với bà.
_ em không sao. Anh thay đồ đi.
Hạnh gỡ tay Vũ ra, lủi thủi đi về phía giường.
Nhìn vợ buồn bã, trong lòng Vũ cũng chẳng khá hơn chút nào, anh ảo não lấy đại một bộ quần áo rồi thay ra.
_ Vợ, hay em đi cùng anh luôn đi.
_ Thôi, em mệt lắm. Em muốn đi ngủ.
_ Thôi mà, vợ đi với anh đi. Có vợ đi cùng anh cũng yên tâm hơn.
Nài nỉ một hồi cuối cùng Hạnh cũng đồng ý cùng anh tới viện. Mặc dù không muốn đến gặp nhân tình của chồng lắm, nhưng trước thái độ thành khẩn, đáng thương của anh cũng khiến cô cảm thấy ấm lòng, cảm giác buồn tủi cũng xuôi dần đi.
Cả hai vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng nội mắng.
_ Thằng kia, làm gì mà lâu thế, có thay mỗi cái áo mà cả tiếng không ra. Nó ngủ ở trong đấy hay sao.
_ Kìa mẹ, nó còn vợ nó nữa mà. Mẹ cũng nên nghĩ đến cảm nhận của con bé đâu thể nói đi là đi đựơc.
_ Ôi giời. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn làm màu làm mè, dỗi với chả hờn. Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, phân đàn bà con gái từ xưa đến nay đều vậy. Vợ anh trước chẳng thế à, chẳng phải cũng nhịn ăn, nhịn mặc từng chút một để nuôi nấng, dạy dỗ một đứa không phải con mình sao. Anh xem thế nào mà dạy lại con dâu anh đi, đừng để nó leo lên đầu lên cổ như thế. Mẹ dễ thì dễ thật nhưng cũng phải tùy cái, tùy việc và quan trọng nó phải biết điều.
_ Mẹ nói gì vậy. Sau này mẹ đừng nói những chuyện như thế này nữa, con bé nghe thấy nó sẽ thấy buồn và tủi thân lắm đó.
Từ phía trên, Vũ thấy bà đang định nói gì đó liền nên tiếng cắt ngang.
_ Bà nội, bố mẹ. Chúng ta đi thôi.
_ Ừ. Đi thôi. Ông bà n cũng có vẻ ái ngại khi nhìn thấy con dâu liền vội vàng kéo nội ra ngoài.
Vũ xót xa nhìn vợ, những lời nội nói ban nãy quả thật khó nghe vô cùng. Ngay đến cả anh khi nghe đựơc những lời nói đó còn cảm thấy tức giận vô cùng, lửa giận bừng bừng nổi lên. Nếu không phải Hạnh kịp thời nắm tay ngăn anh lại, chắc hẳn anh sẽ không ngần ngại mà lao xuống hét to lên rằng " Đừng nói nữa. Tất cả im hết cả đi"
Cũng may là có Hạnh ngăn chứ không Vũ cũng không biết trong lúc nóng giận anh còn có thể làm ra những việc điên rồ gì nữa.
Cứ tưởng mọi chuỵên đã xong, nào ngờ lúc Hạnh định bước nên xe, bà nội liền nói.
_ Thôi, Hạnh ở nhà đi. Mất công cái Vy nhìn thấy cháu lại không vui, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Bà nghĩ cháu nên ở nhà xem xét lại mình đi.
Hạnh đứng đó, cả người đơ ra, hai chân như chôn chặt xuống đất. Ánh mắt xoẹt ra tia ngạc nhiên xen lẫn thất vọng, buồn tủi.
_ Bà, bà nói gì kì vậy. Vợ cháu không đi thì cháu cũng không đi.
_ Loạn rồi, cái nhà này loạn cả rồi. Từ lúc nào mà anh tự cho mình cái quyền cãi lại người lớn thế hả, anh có coi tôi là bà anh nữa không mà tôi cứ nói một câu là anh cãi một câu thế hả. Bây giờ các anh, các chị cậy mình trẻ khỏe làm ra tiền nên không còn coi lời bà già này ra gì phải không. Ông ơi, ông có linh thiêng, ông ngó xuống mà xem con, xem cháu ông nó đối xử với tôi ra sao này. Tôi tần tảo một mình chạy ngược chạy xuôi, làm ngày làm đêm nuôi chúng nó khôn lớn để rồi chúng nó cãi tôi thế này đây.
_Mẹ, mẹ đừng vậy mà thằng Vũ không có ý đó đâu.
- Vũ, mau xin lỗi bà đi con.
_Nội, con xin lỗi. Con biết nội mong chắt, lo cho mẹ con của Vy nhưng Hạnh dù gì cũng là vợ con. Con cũng không muốn vợ con phải chịu bất kì ấm ức nào. Con mong nội hãy hiểu cho con.
Ông Đức thấy không khí có vẻ căng thẳng liền cười xòa xoa diu không khí.
_ Hạnh, lên đây ngồi đi con. Càng động càng vui.
Hạnh không vội lên, cô đưa mắt nhìn nội, chần chừ suy nghĩ.
_ Mau vào đi con.
_ Dạ.
Xe bon bon chạy trên đường, đường Hà Nội buổi tối nhộn nhịp vô cùng, người qua, người lại, tiếng xe máy, ô tô đan xen vào khá là ồn ào. Trái ngược với không khí ồn ào, náo nhiệt bên ngoài, trong xe vô cùng yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào, mỗi ngừơi đều im lặng đưa mắt nhìn ra xa, suy nghĩ điều gì đó xa xăm.
Xe chạy khoảng 15 phút thì tới bệnh viện. Vừa tới cổng bệnh viện mọi người đã bắt gặp Dũng đang đi đi lại lại ở cổng ra vào.
_Dũng,tình hình sao rồi con..
_ Chị Vy có tỉnh lại một lúc, bây giờ ngủ rồi. Bác sĩ bảo kết quả thì mai mới có, đêm nay cứ nằm viện theo dõi đã.
_ Thế giờ con bé nằm ở phòng nào. Phòng có nhiều người không, chúng ta cả nhà vào đông thế này có ảnh hưởng người khác không.
_ Không sao đâu bố. Con đăng ký phòng dịch vụ cho chị Vy nằm rồi, một mình một phòng, cả nhà mònh vào cũng không sao, chỉ cần giữ trật tự cho chị Vy nghỉ ngơi là được.
_ Ừ.
Trên đường đi tới phòng bệnh, Dũng cũng nhân tiện kể qua tình hình với mọi người. Dũng kể, hôm nay lúc tan làm, cậu có ghé qua siêu thị mua ít đồ vô tình lại gặp Vy ở siêu thi. Hai người có trò chuyện hỏi thăm nhau vài câu rồi ra về. Đi được một đoạn thì anh thấy có ai đó hô, "có người ngất, có người ngất",vốn tính tò mò Dũng liền quay lại để xem. Thật không ngờ người ngất lại là Vy, lúc nhìn thấy cô ngất xỉu nằm sõng xoài trên nền nhà, cậu cũng hoảng lắm, chẳng biết làm gì chỉ vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Đến cửa phòng bệnh, bà nội vừa thấy Vy liền đi nhanh lại phía giường bệnh, theo sau là Dũng và bố mẹ chồng của cô. Bên ngoài cánh cửa, Hạnh vẫn đứng đó bước chân nặng trĩu, cô nửa muốn bước vào nửa lại muốn quay về. Vũ đứng cạnh cô, bàn tay to lớn của anh nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định như muốn nói "dù cô có lựa chọn ra sao, thế nào. Anh cũng kiên quyết ủng hộ cô đến cùng".
Trên giường bệnh,Vy mơ màng mở mắt. Cô khẽ lên tiếng chào hỏi.
_ Bà nội, hai bác mọi người làm gì ở đây vậy.
_ Con bé này, bà đến thăm con chứ làm gì. Ốm ra nông nỗi thế này mà không báo bà một câu. Cũng may là thằng Dũng nó nhìn thấy con ngất nên mới kịp thời đưa vào viện. Nếu không là xảy ra chuyện lớn rồi đó.
_ Con không sao.
_ Không sao cái gì. Có mấy hôm không gặp thôi mà trông con xanh xao quá. Nội nhìn còn thấy xót. Đợt này ra viện, về nhà nội chăm cho.
_Dạ.
_ Vũ.
_ Vũ vào đây con. Vào nói chuyện động viên con bé đi. Đứng đó làm gì. Mau, mau lại đây.
_ Anh đi đi. Cô khẽ nói rồi gật đầu cố tỏ ra là mình ổn.
_ Đi, nhanh lên cái thằng này. Bà nội hoàn toàn phớt lờ Hạnh, trong mắt bà lúc này có lẽ chỉ có Vy mà thôi.
_ Vũ, cậu đến thăm mình vui lắm.
_ Tôi chỉ đưa bà đến thôi. Vũ lạnh nhạt đáp.
_ Cái thằng này, nói năng kiểu gì thế. Con bé nó đang bệnh đó.
_ Con đừng để bụng, thằng này nó không biết ăn nói chứ thật tâm nó cũng thương con lắm.
_ Dạ.
Nhìn cảnh mọi người vây quanh Vy, cười nói hỏi thăm vui vẻ như một gia đình thực thụ, Hạnh nhìn lại mình cô đơn, lẻ loi không ai quan tâm, trong lòng cô xót xa vô cùng. Cố kìm tiếng nấc nhẹ, cô xoay người bỏ ra ngoài, dòng nước mặn chát khẽ chảy dài trên má lặng lẽ, âm thầm rơi xuống mặt đất.
Bên trong kia, Vũ vẫn không ngừng quan sát Hạnh, thấy cô muốn bỏ đi, anh cũng định đứng dậy ra theo thì lại bị Vy kéo tay rồi bà nội ở bên cũng không ngừng lôi kéo anh nói chuyện.
Vốn là người tinh ý, ông Đức không khó để nhận ra thái độ thấp thỏm trong lòng anh. Ông nhìn anh, nháy mắt rồi lặng lẽ đi ra.
Phía xa nơi góc cuối hành lang, Hạnh lặng lẽ đứng tựa người vào ban công. Bầu trời đêm đen kịt, vài ngôi sao le lói sáng, Hạnh ngước mắt chăm chú nhìn những đốm sáng nhỏ mạnh mẽ phát sáng trong màn đêm.
_ Bố nói chuyện với con một chút đựơc chứ.
_ Dạ.
_Con thấy ngôi sao sáng kia không. Trước đây mỗi khi buồn bố đều trèo lên nóc nhà ngắm sáng. Nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời bố đều tự nhủ rằng, mình phải mạnh mẽ lên, phải sống thật tốt, rồi sẽ có ngày mình như những ngôi sao nhỏ bé kia, vượt qua bóng đen thăm thẳm chiếu sáng cả một vùng trời.
Hồi nhỏ, mỗi khi bố gặp những chuyện không vui, làm việc không thuận lợi, bố đều trốn một góc mà khóc. Có một lần bị ông nội bắt gặp, ông đã nói với bố một câu" thiên nhiên còn có lúc vui, lúc buồn, lúc bình lặng, lúc giận dữ. Trời có lúc nắng lúc mưa. Hôm nay trời có thể mưa, ngày mai, ngày kia trời cũng có thể mưa. Bầu trời có thể đổ mưa suốt một tháng trời nhưng chẳng thể đổ mưa cả đời. Rồi sẽ có một ngày, mặt trời lại lên cao, ánh nắng rực rỡ sẽ chiếu sáng vạn vật sinh sôi. Đời người cũng vậy, có vấp ngã mới có trưởng thành"
Con hiểu ý bố đúng không.
_ Dạ.
_Mạnh mẽ lên con, hãy vì tình cảm của cả hai mà cố gắng. quãng thời gian này sẽ sớm qua thôi.
_ Vâng.
Hạnh lặng im, ông Đức cũng im lặng đứng bên không nói. Cả hai cứ lặng lẽ đứng tựa vào ban công ngắm bầu trời đêm. Im lặng một lúc, ông Đức lên tiếng:
Cũng muộn rồi, để bố bảo thằng Vũ đưa con về.
_Vâng.
Ông Đức nhìn con dâu cười hiền.
Mọi người ở lại bệnh viện đến 9h thì lục đục ra về. Duy chỉ có bà Lệ là ở lại để chăm nom cho Vy. Vốn dĩ, bà nội muốn Vũ ở lại chăm Vy nhưng anh kiên quyết từ chối. Sợ tình hình căng thẳng, mẹ Vũ liền lên tiếng.
_ Mẹ ạ, hôm nay để con ở lại chăm con bé cho. Dù sao phụ nữ với nhau có gì cũng dễ hơn, mới cả thằng Vũ mai nó còn phải đi làm ở bệnh viện cũng bất tiện.
_ Phải đó đó mẹ. Thôi cứ quyết vậy đi. Để vợ con ở lại chăm con bé.
Bà nội dù không hài lòng nhưng cũng chẳng thể nói lại mấy cái miệng dồi dào sức khỏe, đành gật đầu đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
_ Ừ, vậy cũng đựơc.
_Vy nghỉ ngơi đi nhé. Mai bà nấu cháo mang vào bồi bổ cho mau khỏe.