Âm Duyên Kết

Chương 101: - Nỗi nhớ (Thượng)



Chương 101 – Nỗi nhớ (Thượng)

Trong ánh nến leo lét, cảm xúc Kỷ Tây Vũ biến ảo ở khoảnh khắc khi nàng gặp được Diệp Kết Mạn. Nàng đã rất ngạc nhiên. Rồi sau đó, ngực nàng nhói đau khi thấy đối phương nhìn mình mà lẳng lặng rơi lệ.

"A!" Hắc y thiếu nữ bất khả tư nghị tới nhìn Kỷ Tây Vũ, "Ngươi là ai?" Đoạn, nàng khó hiểu mà thì thào, "Tại sao lại là nữ?"

Kỷ Tây Vũ hồi thần, nàng mím môi nhìn Diệp Kết Mạn rồi đảo mắt qua nhìn hắc y thiếu nữ, và cuối cùng là nhìn linh môi bà bà.

"Linh môi?" Kỷ Tây Vũ nói sau một chốc trầm tư.

Linh môi bà bà cũng không nói gì mà chỉ cau mày. Bà vẫn chưa hiểu được chuyện.

"Ta là Kỷ Tây Vũ, " Kỷ Tây Vũ bình tĩnh nói, nàng đoán được nguyên nhân Diệp Kết Mạn đến tìm linh môi nên giải thích. "Là Ngũ tiểu thư Kỷ gia qua đời không lâu kia."

"Kỷ tiểu thư?" Linh môi bà bà nói. Giọng bà khàn khàn, mặt mày nhăn chặt nhanh.

Hắc y thiếu nữ thì kinh hãi, và thỉnh thoảng đánh giá Kỷ Tây Vũ với sự tò mò.

"Có lẽ thời điểm âm hôn có sai sót. Ta chết cách Bùi phủ không xa, khi còn chưa hiểu được chuyện gì thì đã bị một sức mạnh vô hình đưa tới Bùi phủ." Khóe mắt Kỷ Tây Vũ luôn luôn để ý tới Diệp Kết Mạn, với một sự mềm mại chưa bao giờ dành cho bất kì ai. "Giống như lần này."

"Bà bà. . ."

Hắc y thiếu nữ tiến đến bên cạnh linh môi bà bà, nàng không thốt nên lời với tình cảnh trước mắt, và nàng vẫn luôn nhìn Kỷ Tây Vũ.

"Chúng ta sơ suất thật?" Nàng nói.

"Làm sao có thể?" Linh môi bà bà nhìn Kỷ Tây Vũ mà thần sắc biến ảo hàng vạn hàng nghìn.

"Lẽ nào Bùi gia đã nhầm lẫn?" Linh môi bà bà nói.

"Lời này giải thích thế nào?"

"Là thế này. Âm hôn cũng như một hôn sự bình thường, nó chỉ khác là dành cho người đã khuất. Có nghĩa là nó vẫn phải cần vật đính ước của song phương. Cơ thể, tóc, da đều là của cha mẹ ban tặng, bởi vậy khi đại hôn, chúng ta đã lấy tóc của Bùi thiếu gia và Bùi thiếu phu nhân làm ký kết." Hắc y nữ tử nhìn Kỷ Tây Vũ mà giải thích. "Tình huống bây giờ phát sinh rất có thể là vì ai đó đã lấy tóc tỷ thay cho tóc Bùi thiếu gia. Bởi vì âm hôn bình thường sẽ không có tổn hại đến dương khí của bất kì ai. Bởi vì người chết như đèn cạn dầu, Quỷ Sai sẽ dẫn họ đi ngay sau đó. Bùi thiếu gia đã tạ thế nhiều ngày trước khi đại hôn cho nên chắc chắn hắn đã đầu thai kiếp khác rồi. Còn tình trạng của tỷ... thật kỳ lạ. . ."

"Ta không nhớ rõ lắm."

Kỷ Tây Vũ nhíu mày. Có một khoảng thời gian ngắn nàng không có ý thức, cả người như rơi vào hỗn mang, nàng cũng không chắc là có người nào đã thừa lúc đó lấy tóc mình hay không. Nhưng rất nhanh, mắt nàng nhoáng lên, trong đầu nàng hiện ra một người.

"Bất quá cũng không phải không có khả năng." Kỷ Tây Vũ nói.

"Nghi lễ khẳng định không có sai sót. Chỉ có nguyên do này có khả năng xảy ra mà thôi."

Hắc y thiếu nữ hứng thú mà đánh giá Kỷ Tây Vũ và Diệp Kết Mạn.

"Nói vậy, giờ âm kém dương sai, hai người âm thân thật? Hmm, quả thực. . ."

Thú vị nha!

"Mà khoan, tỷ ở dương gian lâu như vậy mà không gặp Quỷ Sai sao?" Hắc y thiếu nữ nói.

Lệ khí của nàng cũng không phải là nặng bình thường nha! Ngay cả mắt cũng đã chuyển thành màu đỏ rồi, muốn giấu cũng khó.

Nghe đến Quỷ Sai, đồng tử Diệp Kết Mạn co rút. Nhưng Kỷ Tây Vũ thì bình tĩnh mà lắc đầu.

"Hẳn là có liên quan đến âm hôn." Linh môi bà bà chậm rãi nói. "Nàng vừa mới chết đã chiếm lấy vị trí của Bùi thiếu gia, Quỷ Sai nhất thời không phát hiện được cũng là có thể. Chỉ là. . ." Linh môi bà bà nhìn Kỷ Tây Vũ. "Người cô đầy mùi máu. Nếu Quỷ Sai bắt được sẽ rất tệ."

Kỷ Tây Vũ nhếch môi, nếu nàng để ý đến những thứ này nàng sẽ không lựa chọn báo thù.

"Dù thế nào, " Linh môi bà bà nhìn Diệp Kết Mạn, "vẫn là đã quấy rầy đến Bùi thiếu phu nhân. Ta sẽ giúp cô hủy bỏ ký kết này."

Diệp Kết Mạn nghe mà khẽ run; nàng nhìn Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ cũng thâm thúy mà nhìn nàng. Có một dòng không khí vi diệu lẳng lặng chảy khi hai người nhìn nhau. Kỷ Tây Vũ không nói gì, không ai nhìn thấu được nàng.

"Nếu không còn ký kết, " Diệp Kết Mạn nhìn linh môi bà bà, khẽ giọng nói. "Thì sẽ như thế nào?"

"Hết thảy trở về như ban đầu, không còn phiền nhiễu." Linh môi bà bà nhìn Diệp Kết Mạn nói. "Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp tình huống giống thế này, nhưng nhìn thể trạng của cô thì thật sự không ổn. Vì cô đã nhiễm phải âm khí."

Nếu chỉ là âm hôn thì chắc chắn cũng không đến mức tệ như thế này.... Bà cau mày nghĩ. Linh môi bà bà không biết chuyện riêng của hai người nên bà không thể nào đoán ra được, nhưng ít nhiều gì bà có cảm thấy hai người là lạ.

"Về Quỷ Sai. . ."

"Đó cũng chỉ là suy đoán của ta. Nhưng dù có thế nào thì Quỷ Sai vẫn sẽ tìm tới." Giọng linh môi bà bà khàn khàn nói. "Trốn không thoát đâu."

"Có điều, nếu giải ký kết, " hắc y thiếu nữ xen vào, "bọn họ sẽ không nhìn thấy nhau nữa?" Nàng nhìn linh môi bà bà trưng cầu ý kiến.

"Tất nhiên." Linh môi bà bà nói. "Âm dương khác biệt. Bùi thiếu phu nhân là người bình thường, tất nhiên nhìn không thấy ma quỷ."

"... Thôi... Không có gì đáng ngại. Không cần phiền toái." Diệp Kết Mạn nói.

"Tỷ chắc chứ?" Hắc y thiếu nữ kinh ngạc. "Tỷ tới đây không phải là vì điều này sao?"

Diệp Kết Mạn lắc đầu, "Ta chỉ là muốn biết rõ sự tình."

"Nhưng tỷ. . ."

"Ta không sao cả." Diệp Kết Mạn kiên quyết nói.

Linh môi bà bà khẽ kinh nghi nhìn Diệp Kết Mạn.

"Bùi thiếu phu nhân không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng. Mặc dù khó hiểu, nhưng người và ma chung quy hữu hạn, Kỷ tiểu thư sẽ có ngày phải về cầu Nại Hà. Đến lúc đó, kiếp trước chỉ là bụi, tất cả đều tan biến."

"Cháu biết." Giọng Diệp Kết Mạn rất nhẹ.

"Tốt. Tùy các ngươi." Linh môi bà bà cũng chẳng quan tâm, bà hãy còn xoay người sang chỗ khác và sửa lại cái bàn.

Diệp Kết Mạn hít sâu, nhìn Kỷ Tây Vũ, một ánh mắt cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, ôn nhu, sáng trong. Nàng thật không ngờ người nàng ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện dưới tình huống này.

"Nàng..." Lòng dạ bối rối, môi giật giật, mất một lúc mới thốt lên được một chữ. Mà cũng chỉ một chữ duy nhất.

"Không ngờ nhanh như vậy lại gặp mặt." Kỷ Tây Vũ nói. Thần sắc như thường. Mấy ngày không gặp, sắc mặt Diệp Kết Mạn quả nhiên tốt hơn, nàng cũng yên tâm.

Diệp Kết Mạn không biết Kỷ Tây Vũ nghĩ gì mà chỉ cảm thấy đối phương bình tĩnh đến mức lãnh đạm, giống như sự chia ly giữa hai người chưa từng tồn tại, trong khi mỗi một khắc nàng không thể gặp Kỷ Tây Vũ giống như nhiều chiếc xe ngựa cán qua nàng, nhưng những đau đớn và khổ sở này nàng chỉ có thể nuốt vào bụng, không thể nói ra. Nghĩ như thế, niềm vui sướng khi được gặp lại được thay thế bằng những nhát dao sắc bén cứa vào tim. Sự gượng cười cũng không còn. Diệp Kết Mạn vô lực chống đỡ. Nàng thầm nắm chặt tay. Đoạn, nàng trầm mặc.

"Xin lỗi. Kéo nàng tới đây... ta sẽ nghĩ cách đưa nàng về lại Kỷ phủ." Diệp kết mạn miễn cưỡng bình tĩnh nói.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn không chớp mắt. Không khí cô đọng.

"Ừ." Kỷ Tây Vũ nói.

Diệp Kết Mạn không nói gì, nàng chậm rãi lấy mộc quỷ phù, thứ mà một khắc cũng không rời khỏi người nàng.

Kỷ Tây Vũ rũ mắt, dấu đi gợn sóng trong mắt. Khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc chẳng mảy may động dung.

Nàng cất bước nhưng chợt nhớ tới điều gì.

"Nàng ra ngoài chờ ta, ta có lời muốn nói riêng với linh môi." Kỷ Tây Vũ nói.

Mặc dù chỉ là một lời bình thường nhưng riêng Diệp Kết Mạn nghe mà chua sót. Nàng không hỏi vì sao, ngay cả đầu cũng không nâng, nàng bước chân đi ra ngoài. Đau đớn thế nào cũng chỉ có mình nàng biết.

Diệp Kết Mạn đã rời đi, Kỷ Tây Vũ mới nhìn linh môi đưa lưng về mình nãy giờ.

"Bà nhìn ra rồi."

"Ta không biết Kỷ tiểu thư đang nói gì." Linh môi bà bà xoay người lại, lãnh đạm nói.

"Quan hệ của chúng ta, ta biết bà đã nhìn ra." Kỷ Tây Vũ nhìn thẳng đối phương. Vừa rồi khi bà ta thấy ánh mắt Diệp Kết Mạn nhìn mình thì phản ứng của bà hết sức kỳ quái. Và khi bà ta nói âm dương khác biệt, dường như bà ta có chút thống khổ. Kỷ Tây Vũ tinh tế, nàng tự hiểu được chuyện.

Nhưng hắc y thiếu nữ thì nghe không hiểu gì.

"Ta không có hứng thú với quan hệ của các ngươi." Linh môi bà bà hờ hững nói.

"Không sao, " Kỷ Tây Vũ xác định hơn, nhưng nàng sẽ không nói ra. "Ta chỉ là muốn hỏi thêm, có cách gì để tiêu trừ ảnh hưởng của ta đối với nàng hay không."

"Rất đơn giản. Cô cách xa nàng ra là được."

Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười, "thế thì, có cách nào phức tạp hơn không?" Đoạn, nàng nói thêm, "nếu ta làm được ta sẽ không tới hỏi."

"Người ma ở chung là nghịch thiên đạo."

"Thiên đạo? Ta không tin. Tóm lại là có cách, không phải sao?"

Linh môi bà bà trầm mặc, nhìn Kỷ Tây Vũ trân trân. Sau một lúc lâu, bà bật cười.

"Đúng. Có cách. Nhưng không phải là một cách hay."

Kỷ Tây Vũ cũng bật cười.

Linh môi biết đối phương đã quyết định, bà xoay người lại cạnh ngăn tủ lấy ra một cái hộp và một bình sứ. Người già làm việc thì run rẩy, chậm chạp là chuyện bình thường. Bà không nhiều lười vô nghĩa, mở hộp, lấy hoàng phù.

Một tờ giấy màu vàng được vẽ chữ cổ bằng mực đỏ, đã phai màu đi không ít.

"Người và ma tiếp xúc sở dĩ con người phải chịu thương tổn là bởi vì âm khí của cõi âm xâm nhập. Ta xác thực có cách tạm thời ức chế âm khí của cô. Nhưng cô phải biết rằng, ma quỷ vốn là âm khí mà thành hình, và cô bây giờ tội lỗi quá nặng, sức mạnh này sẽ ức chế âm khí trên người cô. Tư vị này chính là bị ăn sống nuốt tươi, rất đau đớn." Linh môi bà bà nhìn Kỷ Tây Vũ nói. "Ta hỏi lại một lần nữa. Cô xác định?"

Kỷ Tây Vũ thần sắc lạnh nhạt và gật đầu.

Linh môi bà bà thấy thế cũng không nhiều lời, bà xoay người đốt hoàng phù cho vào bát. Sau đó bà cầm bình sứ đổ chất lỏng bên trong nó vào bát. Lửa gặp nước sinh ra phản ứng, ngọn lửa nguyên bản mỏng manh chợt phừng lên, rồi vài khắc sau, tro thành hình, nằm trong chất lỏng sền sệt.

Kỷ Tây Vũ tiếp nhận cái bát đó, cũng không thèm nhìn trong đó có cái gì mà đổ hết vào họng...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.