Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 12: Khế Ước Ma Quỷ (4)



Trong công viên rất nhiều người qua lại, có tình nhân hẹn ước, có những đứa trẻ nô đùa, còn có người già luyện Thái Cực. Mọi thứ đều rất bình thường, chỉ có trên một cái ghế một người con gái đang khóc. Người đi ngang qua rất nhiều, chỉ liếc mắt nhìn không biết vì sao cô ấy lại đau lòng. Thế giới bây giờ, lòng người đều lạnh lùng, không ai muốn quan tâm người khác như thế nào.

Cô gái không biết khóc bao lâu, đến khi trên ghế có thêm một người ngồi xuống. Đó là một phụ nữ xinh đẹp thùy mị, khoảng ba mươi tuổi, làn da vẫn còn rất mịn màng.

Cô gái vẫn đang khóc, cho rằng người phụ nữ chỉ ngồi một chút, không nghĩ người đó lại nói chuyện với mình.

"Vị tiểu thư này, tại sao lại khóc? Có gì cứ nói ra sẽ dễ chịu hơn." – Người phụ nữ này rất có khí chất, âm thanh đều đều ôn hòa, như có thể chữa trị lòng người. Cô gái đang khóc cũng không nghi ngờ khi có người lạ quan tâm.

"Em thất tình, bạn trai em không cần em nữa." – Nhắc đến chuyện buồn, cô gái càng khóc lớn hơn.

Thất tình chẳng qua chỉ là chuyện bình thường không có gì ghê gớm, khổ sở thương tâm khóc một hồi là xong. Hay có thể chạy đi say xỉn một đêm, tỉnh lại có thể làm lại từ đầu. Cô gái chỉ nhất thời chưa thông suốt, còn rất yêu bạn trai mình, không muốn như vậy chia tay. Bất luận cố gắng níu giữ thế nào, bạn trai vẫn không có chút gì lưu luyến.

"Vậy em hi vọng bạn trai trở lại bên cạnh mình?" – Người phụ nữ hỏi. . Truyện Nữ Cường

"Em hi vọng anh ấy vĩnh viễn ở bên cạnh mình, nhưng không thể. Anh ấy không yêu em, anh ấy không cần em nữa." – Cô gái rất tuyệt vọng, cô không biết có thể dùng cách gì để một người không còn yêu mình quay trở lại.

"Có phải chỉ cần bạn trai vĩnh viễn ở bên cạnh em, muốn em làm gì cũng được?" – Người phụ nữ nhưng đang dụ dỗ người khác, cô gái kia đang đau lòng nên không để ý đến.

"Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh em, muốn em làm cái gì hay đánh đổi cái gì em đều đồng ý." – Bởi vì là chuyện không thể xảy ra, nên nói cái gì cũng được. Như bình thường có người nói 'ta có thể có được ai đó, có chết cũng đồng ý'. Nhưng nếu bắt người đó đi chết, chắc chắn hắn không dám làm. Cho nên cô gái chỉ thuận miệng nói ra.

"Nếu như chị có cách cho bạn trai quay lại với em, có phải bất luận là cái gì em đều đồng ý đổi?"

Cô gái nghe nói như vậy quay đầu nhìn người phụ nữ đó, nở nụ cười khổ, là đang an ủi sao? Một phụ nữ xa lạ chịu ngồi nghe cô khóc lóc thật đã rất cảm kíck, không cần người đó an ủi: "Đó là chuyện không thể, hơn nữa chúng ta không quen biết, tại sao lại giúp em?"

"Chị là thiên sứ, em có tin không? Nguyện vọng của em, chị có thể thực hiện, chỉ cần em muốn."

"Ha ha, được, vậy em muốn bạn trai cả đời ở bên em, cám ơn chị đã an ủi."

Nói xong cô gái liền đứng dậy rời đi, cảm thấy ở nơi công cộng ngồi khóc không được tốt lắm, vẫn là nên về nhà, trốn vào phòng khóc lớn thương tiếc cho phần tình cảm này là được rồi.

Cô gái tinh thần mệt mỏi cúi đầu ra khỏi công viên đi tới đường lớn. Vừa bước xuống đường, bổng nhiên nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai. Cô gái quay đầu nhìn, chiếc xe đã ở ngay trước mặt, thậm chí chưa kịp thét lên đã bị đụng văng ra xa. Toàn thân đau nhức vô lực, người ngã vào vũng máu, lờ mờ nhìn thấy có người chạy đến rồi không biết gì nữa.

Khi cô gái tỉnh lại, nằm trong bệnh viện, nghe được, cảm nhận được nhưng toàn thân không thể nhúc nhích. Mở mắt ra thấy bạn trai của mình đứng ngay bên giường, cầm lấy tay cô, vẻ mặt rất hối hận. Bởi vì, người đụng cô chính là người bạn trai không còn yêu cô.

"Khả Khả, anh không cố ý, anh thật sự không cố ý. Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ chăm sóc em cả đời." – Trong mắt người con trai kia là ân hận và tội lỗi, không có tình yêu. Cho dù không yêu, nửa phần đời còn lại hắn sẽ chăm sóc cô, vì hắn là thủ phạm làm hại cô.

Người con trai rời phòng bệnh, để lại cô gái không nói được, không thể cử động nằm trong phòng. Cô gái hồi tưởng đến tai nạn xe, vì sao xảy ra quá đột ngột như vậy? Đã có chuyện gì? Tại sao người đụng cô lại là người bạn trai vừa chia tay cô? Có ai đến để giải thích cho cô biết là tại sao?

Lúc đầu óc cô gái hổn loạn, có một người bước vào phòng bệnh. Chính là người phụ nữ đoan trang, tao nhã, an ủi cô ở công viên. Cô gái nhớ lại người phụ nữ đó nói rằng có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng. Khẳng định ý nghĩ trong lòng mình là đúng, cô gái bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Người phụ nữ ngồi bên giường cô, mỉm cười nhìn cô.

"Bác sĩ nói em đã bại liệt toàn thân, cả đời này chỉ có thể nằm như vậy. Em đã được như mong muốn, bạn trai sẽ chăm sóc em cả đời, vĩnh viễn ở bên cạnh em. Nguyện vọng của em đã thành sự thật, ngược lại chị cũng nên được trả công chứ!" – Người phụ nữ cười dịu dàng nói, xem việc thay người khác hoàn thành tâm nguyện là chuyện tốt.

Cô gái sợ hãi trợn tròn hai mắt, muốn hét lên, nhưng lại không nói được. Không! Đây không phải là điều cô muốn, cô không muốn như vậy. Nhất định không phải sự thật, cô không muốn toàn thân bại liệt. Cô không muốn cái kết quả như vậy! Hoảng sợ cùng tuyệt vọng đem cô nhất chìm, nhìn thấy người phụ nữ đưa bàn tay đẹp đẽ đặt ở đỉnh đầu của, cô cảm thấy giống như có thứ gì đó trong thân thể từ từ bị hút ra.

"Chị sẽ lấy đi sức khỏe và dục vọng, từ từ hưởng thụ nguyện vọng của em đi! Đã nói chị là thiên sứ mà!" – Người phụ nữ vẫn tươi cười nói bên tai cô, bề ngoài là thiên sứ nhưng bên trong chính là ác ma.

Người phụ nữ rời khỏi phòng bệnh, vừa đi ra cửa thì đụng phải Đào Tuyết Ương, vẫn mang gương mặt mỉm cười nhìn nàng.

"Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đụng vào chị!" – Đào Tuyết Ương tràn đầy sức sống, nàng lúc nào cũng ào ào nên đụng vào người va vào quỷ xác suất rất cao. May mắn là đụng vào người phụ nữ tính tình tốt, không nổi nóng với nàng.

Người phụ nữ nhìn Đào Tuyết Ương một chút rồi lập tức bỏ đi, cô bé này quá mức trong sáng, hoàn toàn không thấy dục vọng dơ bẩn, thực sự quá đáng ghét.

Đào Tuyết Ương thấy người phụ nữ đó rất quen mặt, nhưng không nhớ đã thấy ở đâu. Nàng cũng đâu có cái đầu như Lương Ưu Tú nhìn qua liền nhớ, lắc lắc đầu, đi vào phòng bệnh.

"Tiểu Lương cậu vô dụng quá đi! Chỉ là một hiện trường án mạng mà bị hù đến mức phải nằm viện. Cậu ngày càng không có tiền đồ, chị đây làm sao dám mang cậu theo nữa." – Đào Tuyết Ương vừa vào đến phòng bệnh đã ngồi xuống ghế, ăn trái cây của bệnh nhân.

"Đào học tỷ, không phải lỗi của em. Tại nhìn thấy máu lênh láng đầy đất em chịu không nổi. Vừa nghĩ đến mùi máu tanh nồng nặc liền ăn không ngon, nên mới đau dạ dày." – Lương Ưu Tú nâng cặp kính dày, cậu đúng là vô tội. Cậu cũng chỉ đến truyền nước biển, chứ có phải nằm viện đâu.

"Cậu chính là không có tiền đồ đừng cố cãi. Đúng là trong phòng dưới đất toàn là máu nhìn cũng phát ói. Lâm Vũ Dân đã chết, trong nhà lại không tìm thấy thi thể Hà Vận. Pháp y giám định cũng không biết nguyên nhân gây ra cái chết, nhất định là sự kiện linh dị. Lúc đại sư lái xe nhìn nét mặt cũng rất nghiêm trọng." – Đào Tuyết Ương gặm một quả táo, đi tới đi lui phòng bệnh phân tích, chắc chắn lần này là sự kiện lớn.

Nhớ lại ngày đó xông vào nhà, dưới đất toàn là máu cùng xác chết, nhìn thấy ai cũng chịu không nỗi. Ngoại trừ máu của Lâm Vũ Dân, phần lớn lượng máu còn lại là của động vật, hình vẽ dưới đất giống như đang làm phép gì đó. Sư Âm nói không nhận ra hình vẽ đó dùng để làm gì. Nếu Lâm Vũ Dân dùng pháp trận này triệu hồi thứ gì đó, không phải ác quỷ thì là ác ma.

Sư Âm liền đi điều tra những việc này, Đào Tuyết Ương cả ngày vẫn bám chặt nàng, nha đầu nghĩ rằng sẽ có thể hỗ trợ Sư Âm. Nhưng trong mắt thiên sư, nha đầu liền bấm nút biến chính là sự khai ân lớn nhất rồi.

"Này, không bị gì thì nhanh xuất viện. Đang muốn dựa vào cái trí nhớ siêu phàm của cậu đó." – Đào Tuyết Ương cười toe toét, xoa đầu của Lương Ưu Tú rồi rời phòng bệnh.

Đào Tuyết Ương rời phòng bệnh của Lương Ưu Tú, đi ngang qua một phòng bệnh nhìn thấy cô gái ngồi trên giường khá quen mắt, liền đi vào. Mắt cô gái bị băng gạc che lại, nên không biết có người đi vào. Đào Tuyết Ương đến gần mới nhận ra đó là bạn học chung hồi cấp ba, người duy nhất trong lớp không xem Đào Tuyết Ương là quái vật.

"Lục Giai Âm? Tại sao cậu lại ở chỗ này, mắt cậu bị sao vậy? Mình là Đào Tuyết Ương cậu còn nhớ không?" - Ở trong bệnh viện gặp được người quen, hơn nữa mắt của cô ấy bị thương, nàng nên quan tâm hỏi thăm một chút.

"Đào Tuyết Ương? Mình nhớ, người thích nói chuyện với không khí." – Cô gái nghe được âm thanh xoay đầu lại, mắt tuy bị che nhưng nhờ thính giác vẫn xác định được vị trí của Đào Tuyết Ương. Dù sao cũng mù mấy năm, lỗ tai rất nhạy bén.

""Mắt mình lúc trước bị tai nạn, bị mù. Nay có người hiến giác mạc, chờ tháo băng mình có thể sẽ nhìn thấy lại."

"Vậy bên cạnh là bạn trai cậu à?" – Đào Tuyết Ương chỉ vào chỗ ngồi kế bên Lục Giai Âm, thấy cơ thể cô ấy hơi cứng lại.

"Trong phòng chỉ có mình thôi, bên cạnh đâu có ai. Mình cũng không có bạn trai."

Đào Tuyết Ương phản ứng, hóa ra người con trai ngồi bên cạnh cô ấy là linh hồn, không phải người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.