[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 179



Cốc cốc cốc.

Cốc cốc.

"Takemichi, ngủ chưa vậy? Tôi đem đồ ăn tối cho cậu nè."

Không nghe thấy hồi âm, Ryusei tự nhủ mình là bác sĩ nên có nghĩa vụ đi kiểm tra bệnh nhân, thế là hắn lấy ra một chiếc chìa khóa dự phòng đi vào khi chưa có sự cho phép.

Đèn phòng tắm vẫn mở, trên giường lại chỉ có một mình Sanzu nằm, không cần nghĩ cũng biết Takemichi đang ở trong đó. Đặt phần cơm tối mà hắn đã cất công chuẩn bị cho cậu xuống bàn, Ryusei bắt chéo chân đọc báo chí trong lúc chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Takemichi từ trong phòng tắm đi ra, vì không gian phòng không quá lớn nên cậu dễ dàng nhận ra được sự hiện diện cực kì rõ ràng của Ryusei.

Thoáng nhìn thấy hai phần cơm nóng hổi đặt trên bàn, Takemichi vô thức nhìn lên đồng hồ thì mới phát hiện đã hơn mười giờ tối.

Thì ra loay hoay dọn cái mớ hỗn độn do Sanzu gây ra lại mất nhiều thời gian như thế, không thì cậu đâu đến nỗi quên luôn việc tìm cái gì đó để ăn.

Tiếng bụng đói vang lên cổ vũ cho đầu óc của cậu cuối cùng cũng chịu sáng suốt, không tự chủ được nuốt nước miếng, Takemichi hậm hực nói xấu Sanzu vì đã hại cậu chưa có gì trong bụng cả một thời gian dài rồi.

Nghe thấy tiếng động phát ra từ phía phòng tắm, Ryusei dời mắt nhìn lên, bật cười:"Ngồi xuống ăn cùng đi, cái này là tôi cố ý mang đến cho cậu đấy."

Phàm là con người, không ai sẽ từ chối đồ ăn khi mình đang đói cả, kéo ghế đặt mông ngồi xuống, Takemichi thẳng lưng đối chấp với Ryusei rồi thoải mái tách đũa đưa cho hắn.

"Bác sĩ có lòng rồi, vậy tôi không khách sáo."

"Gọi Ryusei cũng được mà, tôi với cậu trông tuổi tác có vẻ không cách biệt lắm."

Một tiếng bác sĩ hai tiếng bác sĩ thật sự quá đỗi xa lạ, với lại nếu cậu cứ kêu như thế thì sẽ khiến hắn cảm thấy ngại vì thân phận của mình.

Gật đầu đáp ứng, Takemichi gọi tên hắn là Ryusei rồi bắt đầu ngồi ăn.

"Phải rồi, sao cậu biết tôi chưa ăn mà mang đến đây ăn cùng vậy?"

Kể thì từ chiều đến giờ hai người còn chưa gặp lại nhau, sao hắn có thể chắc chắn mà đem cơm lên đây khi chưa hỏi qua ý kiến của cậu.

Bỏ một miếng thịt vào miệng, Ryusei từ tốn nuốt xuống rồi lắc đũa:"Không có biết, nhưng trực quan cho thấy cậu sẽ không có tâm trạng đi mua đồ ăn."

"..."

Cảm nhận tốt thật.

"Nếu Ryusei có bạn gái thì chắc sẽ chu đáo lắm." Takemichi cười đùa nói.

"Nha, bạn trai cũ của tôi cũng từng nói như vậy." Ryusei thản nhiên đáp lại.

Bầu không khí nhất thời rơi vào ngượng ngùng, Takemichi giả vờ cúi đầu ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu cảm thấy nhân sinh thật kì lạ, tại sao đến người quen qua đường cũng là một cây thước dẻo vậy chứ...chẳng lẽ ý trời không để cậu quen nổi một thẳng nam hay sao?

"Kì thị hả?" Ryusei thấy Takemichi không nói gì thì chủ động mở miệng, tất nhiên hắn biết cậu cũng không phản cảm chuyện hai người con trai yêu đương, nhưng cứ như vậy mà im luôn thì rất khó chịu.

A?

"Không, không có, chuyện này đâu có hiếm lạ gì..."

Vội xua tay phủ nhận suy nghĩ của hắn, Takemichi đâu có phải kiểu người hay đi kì thị người khác chứ.

"Tôi come out rồi, ba mẹ gia đình hai bên nội ngoại cũng thoáng lắm, họ không ghét điều đó."

Cũng hiếm gia đình nào được như vậy nhỉ?

"Thế thì ổn rồi."

"Tôi có quen hai người trước đó, ba mẹ tôi cũng biết nhưng cũng chẳng nói gì."

"...Vậy, vậy sao?"

"Gia đình tôi cũng thuộc kiểu khá giả, tôi cũng rất chiều người yêu nữa, khi yêu ai tôi cũng thật lòng thật dạ cả."

Càng nói càng thấy không đúng là như nào ấy nhỉ? Hay do cậu ảo giác?

"Tất nhiên là tôi không quen ai qua đường, mặc dù là hai người con trai nhưng tôi chưa từng để người yêu mình thiệt thòi, đặc biệt là tính bảo hộ của tôi có thể giúp cho người yêu cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh, cậu thấy tôi có phải rất tốt không?"

"...C-có tốt." Takemichi cố gắng nuốt cơm xuống.

Rầm.

Đột nhiên Ryusei lại phấn khích đập bàn, hại cậu chút nữa rớt tim ra ngoài vì sợ sẽ làm cho Sanzu tỉnh giấc.

"Tôi cũng thấy như vậy, tôi có tiền, có lòng, có gia đình gia giáo thông thoáng, có phải ai yêu tôi sẽ được phước ba đời không?"

Ryusei cười khì khì, có vẻ hắn rất tự tin về chính mình.

"Nói cũng phải..."

"Này, chúng ta làm bạn được không?"

Ba hồi kể tốt bảy hồi kết giao, xem ra Ryusei đang cố gắng tạo cho cậu một cảm giác thoải mái thân thiện. Mà trước giờ bạn bè cậu rất ít, có thể nói là cậu khá quan ngại về việc có một người bạn nào đó trong thời điểm hiện tại, nhớ về nhóm người Makoto, Takemichi lại không tránh khỏi phiền não mà thở dài.

Còn tưởng Takemichi không đồng ý, Ryusei trong lòng trăm mối kinh ngạc ngổn ngang, này không đúng lắm, hắn đâu có nên nỗi đáng để bị người ta từ chối chứ? Còn không phải bắt cậu làm gì quá đáng.

Nhận ra được vẻ mặt thay đổi thất thường của Ryusei, Takemichi biết mình có biểu hiện không được phải phép lắm nên vội vàng giải thích:"Tất nhiên là được rồi, có một người bạn là bác sĩ thì còn gì tuyệt hơn nữa chứ."

Cười miễn cưỡng quá nhỉ? Nhưng không sao, hắn thích người có tính cách nghĩa khí như Takemichi, để mai sau bồi dưỡng tình cảm thêm cũng chưa muộn.

"Ăn đi ăn đi, vì là bạn tốt nên tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị khẩu phần ăn bổ dưỡng, đảm bảo không để cậu tụt kí vì cái người đang nằm trên giường bệnh kia đâu."

Hai ngày, chỉ mới hai ngày đã hại cậu mất ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc stress đối với cậu cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Cảm ơn đằng ấy."

"Đừng khách sáo mà."

Mãi luyên thuyên cho đến khi trời gần sáng, Takemichi nhìn vào ván cờ đã đến phần hồi kết thì nhướn mi.

Ai ái nằm lên bàn than thở, Ryusei không cam lòng khi lại tiếp tục thua.

"Đã là ván bao nhiêu rồi vậy, cậu đánh giỏi quá đấy nhóc con."

"Đừng gọi tôi là nhóc con nữa."

Chu môi xếp lại cờ ngay ngắn, Takemichi hào hứng cùng hắn đánh thêm mấy ván nữa.

Đúng là lâu rồi mới có cảm giác đắc thắng như vậy, lần trước cùng Kisaki đánh đã bị hạ gục thảm hại lắm rồi, bây giờ còn thua nữa thì cậu buồn bực lắm.

"Không biết, ván tới tôi phải gỡ lại."

"Tốt thôi, nhớ là nếu tôi thắng thì phải gọi tên tôi cho đàng hoàng."

"Nhóc con là nhóc con, cậu thấp hơn tôi nhỏ bé hơn tôi, tôi dùng một tay cũng nhấc cả người cậu lên đấy."

Hắn thấy cậu nhỏ bé ốm yếu, thôi thì cứ gọi bằng tên gọi riêng cho đáng yêu vậy.

"Ngang ngược vậy? Thế tôi gọi cậu là gì đây? Đồ rắn độc nha!"

"Đồ rắn độc? Có tin không, tôi cắn cậu bây giờ."

"Ê nha nha, đang đánh cờ mà."

"Gì, xem nào, để rắn độc cắn ở cổ cậu nha?"

Từ đánh cờ lại đột nhiên bị tấn công, Takemichi vừa thấy hắn cáu kỉnh thì đã biết hắn trong bụng thù dai, hận không đem cậu cắn chết vì đã thắng hắn mấy ván liền.

"Từ từ thôi mà, tôi sợ nhột lắm, đừng có cắn nữa."

"Hai người đang làm gì vậy?"

Bất thất lình bị Sanzu không biết tỉnh từ lúc nào kéo ra, Ryusei còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đẩy mạnh vào tường. Mắt thấy chiếc ghế chuẩn bị phang thẳng vào đầu, Ryusei ngoài kinh ngạc nhìn thì quên luôn việc phải phản kháng.

"Sanzu đừng mà, anh điên rồi hả?"

Đem Sanzu ôm lại, Takemichi dùng sức kéo hắn ra khỏi người Ryusei rồi nháy mắt kêu hắn tạm tránh mặt đi.

Phẫn uất đứng dậy kháng cự, Ryusei cảm thấy mình không làm gì sai nên không tội gì phải né tránh, huống chi hắn còn không biết Sanzu nổi điên thì sẽ thành dạng con người gì, chẳng nhẽ Takemichi tin tưởng Sanzu sẽ không làm gì cậu sao?

"Mau thả anh ra, em đang công khai bảo vệ người đàn ông khác trước mặt anh? Lúc anh ngủ em đã làm gì với tên này, để nó chạm vào em như thế? Em không phản kháng?"

Bị Sanzu dồn dập đàn áp quy tội, Takemichi tuy không phục nhưng cũng buộc phải kiềm xuống, nhẹ nhàng kéo Sanzu tới giường ngồi, Takemichi ôm hắn an ủi:"Nói hươu nói vượn gì vậy, cậu ấy là bác sĩ, cả đêm qua em sợ anh tỉnh giấc sẽ nổi điên nên mới thức trắng để trông chừng anh, anh nghĩ em có thể làm gì?"

"Nổi điên?" Sanzu nhíu mày, nhìn đến cánh tay đang bị băng bó của Takemichi, hắn hốt hoảng cầm lấy xem xét:"Em bị thương? Sao lại bị thương thế này, ai đã làm điều này thế, thằng chó đó sao?"

"Anh có học qua việc tôn trọng người khác không thế?"

Tự nhiên lại bị gọi là chó thì ai mà chấp nhận cho được, Ryusei khoanh tay phản bác.

"Mày sủa mẹ gì ở đây?"

Thấy hai người còn muốn lao vào đánh nhau, Takemichi âm thầm lắc đầu ám hiệu cho Ryusei thôi đi, còn cậu thì vỗ lưng an ủi hắn:"Em bị ngã thôi, không có nghiêm trọng."

"Cậu ấy bị chó cắn."

Má, Ryusei cảm thấy yên bình quá chán phải không??? Takemichi uất ức mắng hắn không biết tiết chế cảm xúc.

"Mày cắn?"

"Tôi là chó hả, xem lại bản thân anh đi, đúng là bực bội mà."

Chỉ chỉ mắng chửi Sanzu không có đầu óc, Ryusei bị lườm nên tức tối đi ra ngoài hạ hỏa, còn Takemichi sau khi nhìn cảnh cáo Ryusei xong thì nhanh chóng giải thích cho Sanzu bằng ba ngàn nụ hôn.

"Được rồi anh đừng chấp cậu ấy, có đói chưa, anh đi rửa mặt rồi em lấy cháo cho anh ăn."

"Em đừng qua lại với nó, em là của anh mà."

Cứ nghĩ đến viễn cảnh sáng nay thì bụng Sanzu lại sôi sùng sục, ai có thể thích ứng được việc người yêu mình đùa giỡn với người khác trong lúc mình ngủ chứ.

Còn là mới dậy đã thấy.

"Đừng vô lí vậy, đó là bác sĩ phụ trách cho anh, anh phải có thái độ hòa nhã."

"Nó? Mơ đi, không thì chúng ta về nhà cũng được."

"..."

Thế mà cậu còn tưởng Sanzu với Ryusei còn có thể làm bạn, xem ra tính cách của Sanzu quả thật không xứng có bạn bè rồi.

"Em đi lấy cháo." Thôi đôi co với Sanzu, Takemichi vì muốn hạ nhiệt nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Ngoan ngoãn phối hợp gật đầu, Sanzu chớp chớp mắt buông tay.

"Vợ về sớm anh chờ."

Đem cửa cẩn thận đóng lại, mới sáng sớm đã hại cậu tim cũng muốn rớt ra ngoài, đúng là không hiểu rõ tâm lí của người bệnh mà.

"Sanzu không nói, nhưng Ryusei cũng kì lạ, dù sao cũng là bác sĩ thì phải hiểu rõ tình hình chứ..."

Làm cậu phiền muộn ghê.

"Nhóc, bước ra đây nói chuyện."

Đang lúc không biết nên tìm cách nói chuyện như thế nào với Ryusei thì hắn lại đứng tựa lưng ở lan can bệnh viện để đợi cậu sẵn.

Kéo Takemichi xuống góc khuất cầu thang, Ryusei không vui cúi đầu nhận lỗi:"Vừa rồi là tôi quá khích, xin lỗi cậu trước."

Kinh ngạc trước thái độ hiểu chuyện của Ryusei, Takemichi nhất thời câm nín.

Cậu thở dài:"Là Sanzu có lỗi trước, tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến cậu."

"Vậy xem như huề nhau đi." Ryusei mỉm cười.

Hắn biết cậu là người dễ mềm lòng, trước tiên vẫn cứ nhường cho cả hai có một con đường đi, bằng không mai sau chỉ sợ ngay cả cơ hội nhìn mặt nhau cũng không được nữa.

"Nhưng mà tốt nhất khi có mặt Sanzu thì cậu nên tránh một chút, hai người đang có mâu thuẫn, tôi không muốn Sanzu vì chuyện này mà nổi giận đâu."

Nghe thấy cậu muốn hắn tránh mặt, nhất thời Ryusei lại cảm thấy khó chịu.

"Tính khí anh ta thật tệ, tôi thấy hai người khi ở chung đúng là không hợp chút nào."

Đó là do có người khác, chứ bình thường Sanzu chưa bạc đãi cậu lần nào.

"Đừng có nói mấy lời này trước mặt anh ấy đó, thôi nha, tôi đi mua cháo đây, tôi không muốn Sanzu lại chất vấn tôi vì sao đi lâu đâu."

Vội vàng tạm biệt Ryusei, Takemichi quay lưng chạy thẳng xuống căng tin.

Ở quầy tiếp tân bệnh viện, một người có dáng dấp thanh mảnh cầm theo một kiện tệp dày cộm hỏi y tá:"Ở đây có bệnh nhân nào tên Haruchiyo Sanzu không? Tôi là người đưa thư, có người muốn gửi đồ cho anh ấy."

"Chuyện đó..."

Bệnh nhân Sanzu là một trường hợp đặc biệt, nếu không phải lần đó là chuyện khẩn cấp thì cô cũng không thể biết mà chạy đi báo cho Takemichi.

"Một chút quà mọn, cô giúp tôi đưa cho anh ta là được rồi."

Nhận lấy tiền, nữ y tá bối rối đáp.

"Vâng, tôi sẽ cố gắng."

Trên cầu thang, một người đi xuống một người đi lên, Takemichi lướt qua nữ y tá một cách thản nhiên mà không hề biết rằng tiếp theo đây, Sanzu sẽ khiến cậu sống không bằng chết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.