Ở bên ngoài nhận được hung tin, Naoto đã lo lắng khi biết nơi xảy ra án mạng chỉ cách chỗ Takemichi có một tầng nhà, vội bỏ dở công việc đang làm, Naoto chạy tới phòng số 13 rồi đập cửa:"Anh, mau mở cửa cho em."
"Takemichi, anh có trong kia không?"
Đem vết tích do Izana để lại lau sơ qua một lượt, Takemichi ném chiếc khăn còn dính máu vào phòng tắm rồi tắt hết đèn trong nhà đi, tiếp đến, cậu dùng nước khử trùng xịt toàn bộ căn phòng để giảm bớt mùi tanh hôi của máu rồi mới đưa tay bình thản mở cửa, đối diện với gương mặt hốt hoảng của Naoto, Takemichi hiếm khi tỏ ra kinh ngạc.
"Có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy đương sự vẫn bình an, từ trạng thái mất bình tĩnh, Naoto cúi người thở phào.
"Thật may khi anh vẫn ổn, anh, vừa rồi anh có thấy ai khả nghi đi qua đây không?"
Còn nói không sao? Tên khả nghi kia đang bị cậu cưỡng ép nhốt trong phòng tắm rồi.
"Không, không có!"
Vờ như không biết lắc đầu, Takemichi sợ Naoto nghi hoặc nên hỏi lại tình hình đang diễn ra.
Nghe vậy, Naoto nhíu mày kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
"Vừa rồi đã gọi cho bảo an để thông báo tình hình, bây giờ chắc bên phía cục cảnh sát cũng đang trên đường truy bắt tội phạm." Nhìn ra phía cửa sổ đã thấy từng đợt gió lạnh do cơn bão tuyết mang lại, Naoto lo xa nói:"Nhưng em nghĩ rất khó, với thời tiết này hẳn phải ngày mai mới có thể tìm được! Trước mắt anh có cần người ở bên cạnh không?"
Hắn thật sự rất lo lắng cho Takemichi, bởi vì theo như hắn biết thì Takemichi rất có nhiều khả năng sẽ thu hút rắc rối về phía mình, thậm chí là những tai họa không hề có chọn lọc, nhỡ may gặp chuyện, chẳng phải sẽ rất đáng lo sao?
Sự quan tâm ấm áp của Naoto, Takemichi thoải mái tiếp nhận, tuy nhiên việc cần người ở chung thì không mấy khả quan lắm.
Cự tuyệt người xong, Takemichi đem cửa đóng lại rồi trượt một đường dài ngồi xuống, bây giờ thì cậu nên làm gì với Izana đây? Hắn giết người, cậu bao che, vậy là trở thành đồng lõa rồi đúng không?
Đưa tay ôm chầm lấy gương mặt đã sớm trắng bệch vì căng thẳng, trong lòng cậu rối bời, hệt như tơ nhện.
Dù sao cũng phải đối mặt thôi...
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Izana đợi mãi cũng không đợi được người nên mới gấp rút chạy ra ngoài để nghe ngóng tình hình, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi một chỗ, hắn đã do dự khi nhìn vào đôi bàn tay vẫn còn dính đầy máu, hắn tự hỏi liệu cậu có chê hắn nhơ nhuốc?
Nghĩ nghĩ, vẫn là nên tắm rửa sạch sẽ trước.
Hai mươi phút sau, Izana không ngại việc Takemichi có để ý hay không, hắn một thân trần như nhộng bước ra bên ngoài, đưa mắt đảo quanh một vòng, ở cánh cửa, trong phòng đến rồi cho đến chỗ ngủ đều không thấy người đâu.
Tiếng dây thần kinh đứt đoạn, Izana hoảng hốt ném khăn lau mặt xuống đất rồi vội vã muốn mở cửa đi tìm người.
Cậu đâu rồi? Tại sao không có trong nhà?
Cạch.
Lại một lần nữa, tiếng mở cửa vang lên, Takemichi cầm theo một bộ quần áo bước vào thì đã bị con người đang đứng khoả thân làm cho một phen kinh hồn bạt vía.
Kiềm chế để không hét lên một tiếng kêu thất thanh, Takemichi hoảng sợ đẩy hắn vào bên trong rồi đem cửa khoá trái.
"Cậu vừa đi đâu về?"
Còn chưa kịp hoàn hồn thì Takemichi đã bị Izana nắm tay tra hỏi, gương mặt hắn tuy không lộ rõ sự nhợt nhạt nhưng nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể hắn cũng đủ khiến cậu cảm thấy thanh tỉnh đôi phần.
Đưa bộ quần áo sạch sẽ lên, Takemichi cảm thấy không nhất thiết phải cùng hắn giải thích nữa nên trực tiếp đẩy hắn vào lại phòng cùng bộ trang phục kia.
***
"Anh đi tự thú đi."
Ngồi đối diện nhau, Takemichi nhìn thẳng vào Izana đã chỉnh tề ngay ngắn ngồi ở trên ghế.
Lời vừa thốt ra, động tác uống trà của Izana ngừng lại, thậm chí là hắn có phần quá khích nhìn lên.
"Cái gì?"
"Còn hỏi tôi sao? Anh đã...tóm lại anh làm gì chính anh tự rõ, tôi cùng không thể bao che cho anh."
Choang.
Tiếng ly vỡ vang lên, Izana mấp môi giống như muốn nói gì đó, thế nhưng mọi thứ dường như đều nghẹn ứa ở cổ họng của hắn.
"...Vậy những lời cậu đã nói với tôi thì ra đều là lừa gạt?"
Cái gì gọi là có thể tha thứ? Như thế nào là sẽ giúp hắn?
Thì ra đều là lời nói thoáng qua sao?
"...Là tôi sai khi từng nói như thế!"
Cúi đầu nhặt từng mảnh ly vỡ dưới đất lên, Takemichi thật sự cảm thấy ân hận, là cậu đã tiếp tay cho hắn làm điều ác, chẳng lẽ Izana thật sự nghĩ rằng nếu giết người thì có thể dùng quá khứ đáng thương của mình để chấp vá sao?
Huống chi hắn đã giết thêm một người, còn là hình thức tàn ác nhất, làm sao cậu có thể "mở đường" cho hắn tiếp đây...
"Cậu hối hận sao?"
Kéo tay Takemichi để không cho cậu tiếp tục tránh né ánh nhìn của chính mình, Izana cắn chặt môi:"Thật sự cảm thấy hối hận?"
Bị ép buộc nhìn vào tên sát nhân, Takemichi run lên.
Ai nói cậu không sợ, nếu không phải cậu mềm lòng thì đã nói cho Naoto biết, rằng tội nhân đang được cậu che giấu ở bên trong.
"Anh đi...rời đi đi, tôi không tố giác anh, nhưng tôi không có đủ can đảm để bao che cho anh...Như thế, xem như tôi đã làm tròn lời hứa của mình."
Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng đủ tuyệt tình, những lời nói vừa thốt ra từ miệng cậu chẳng khác gì gai nhọn, đâm từng nhát vào trái tim đã sớm tổn thương của Izana.
"Đem tôi kéo lên từ đáy sâu rồi nhẹ nhàng đẩy tôi xuống, em đứng trên cao nhìn có cảm thấy vui vẻ không?"
Vui vẻ....?
"..."
Cạch.
Bị lời trách móc của Izana làm cho đứng hình, thế nhưng vào thời điểm khi cậu nhận ra thì đã không còn thấy bóng dáng cao gầy của Izana nữa, hắn đúng là đi thật rồi.
"Thật là...mình càng ngày càng thích lo chuyện bao đồng, làm người ngoài cuộc không phải tốt hơn sao?"
Bão tuyết càng ngày một lớn hơn, từ bên trong cửa sổ nhìn ra, Takemichi bị cảnh tượng mờ trắng làm cho ngẩn người không ít lần.
Thật may mắn khi thời điểm này không còn ai đến làm phiền cậu, xem ra mọi người đều đang ở trong phòng để chờ đến khi cơn lốc tuyết qua đi.
Cầm điện thoại lên nhìn vài dòng tin nhắn vừa mới được gửi đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó Takemichi dường như cảm thấy khó nói nên lời.
Nguyên văn câu nói được gửi đến là: Thủ phạm đã bắt được rồi, anh yên tâm ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nhấn vào tấm ảnh mờ nhạt do Naoto gửi đến, Takemichi dễ dàng nhận ra đây không phải là Izana.
Hung thủ không phải hắn sao?
"Đùa mình chắc."
Vội vàng mặc một chiếc áo khoác rồi chạy thụt mạng ra bên ngoài, trên đường đi, Takemichi không ngừng tự trách vì đã nói ra những lời gây tổn thương đến Izana, lần này là do cậu không hiểu chuyện, còn chưa rõ tình hình thì đã nghi ngờ hắn.
Bây giờ thì liệu Izana có thể đi đâu trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế này?
"Takemichi!"
Nghe có người gọi mình, Takemichi vô thức quay đầu nhìn lại thì thấy Akane đang cầm theo một túi chườm ấm tiến về phía cậu đang đứng, nhìn thấy được sự khẩn trương của Takemichi cùng với hành động chuẩn bị rời khỏi toà nhà, Akane lo lắng hỏi:"Em đi đâu vậy!? Bây giờ ra ngoài thì nguy hiểm lắm đó."
"Tôi...chị có thấy Izana không? Cái người có làn da màu nâu ấy?"
"Izana...?" Akane lắc đầu.
Cô thật sự không nhìn thấy hắn.
"Hình như Izana là bạn cùng phòng với Kakuchou, nhưng vừa rồi tôi đem túi ấm đến cho cậu ấy thì không nhìn thấy anh ta. Làm sao vậy?"
Quả nhiên đã rời khỏi, nhưng hắn có thể đi đâu cơ chứ?
"Akane, bây giờ chỉ có chị mới giúp được tôi thôi, ngay sau khi tôi rời khỏi thì nhanh chóng gọi cứu viện, Izana có thể đã đi đâu đó trong cơn bão tuyết này rồi."
Bỏ lại một câu rồi nhanh chóng lao ra bên ngoài, Takemichi mặc kệ từng đợt gió lạnh quật thẳng vào mặt và sóng lưng, trong thâm tâm cậu hi vọng Izana không đi đâu xa, tốt nhất là tìm nơi nào đó trú ẩn trước.