[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 112: Camera.



Sánh vai với Takemichi đi qua bên kia lề đường để lấy xe, Sam tuỳ tiện đánh giá:"Game vừa rồi là game mà lúc nhỏ anh với em đã chơi nhỉ?"

Hơi kinh ngạc nhìn Sam, Takemichi chậm chạp gật đầu.

Cậu không nghĩ là hắn vẫn còn nhớ.

Liếc mắt qua Takemichi, Sam cười nhạt:"Sao vậy? Anh nghĩ em thừa sức thắng cậu ấy."

"Makoto rất giỏi."

Phản bác lại lời nói của Sam, Takemichi không hài lòng mà bênh vực bạn của mình.

"Nhưng vì không thể thua, nên nếu làm như thế thì đối với bất cứ ai Makoto vẫn thắng, em thích thế."

"Ha...thật là."

Ngồi trên xe, Takemichi từ trong hộc tủ lấy ra một sấp tài liệu chi chít chữ, nhìn sơ qua một hồi lâu thì Takemichi quyết định hỏi han tình hình.

"Có kết quả rồi đúng không?"

Bẻ lái vô lăng sang siêu thị, Sam tuy không nhìn cậu nhưng vẫn trả lời lại.

"Brain - một loại thuốc bổ cho hệ thần kinh nhưng lại được bào chế riêng tại Đức, chế phẩm dược liệu đều bình thường, không có gì đáng ngại.

Hoa Anh Túc, hay còn có tên gọi là A Phiện, là dược liệu quý, hương thơm có thể dùng để giảm đau, thư giãn tinh thần."

Nghe qua hai công dụng của loài hoa kia cùng với thuốc bổ cũng không thấy có gì đáng ngờ, Takemichi nhất thời rơi vào trầm ngâm.

Chẳng lẽ cậu đoán sai rồi...

"Tuy là vậy, nhưng bởi vì trong Brain có một loại dược phẩm xung khắc với Anh Túc, nên nếu dùng thuốc trong lúc ngửi mùi hương của loài hoa này thì sẽ sản sinh ra một loại ảo giác cực mạnh.

Không cần dùng lâu, đủ bảy ngày tự nhiên sẽ trở nên lú lẫn và bắt đầu lên cơn co giật, không đến nỗi tử vong nhưng chắc sẽ sống như một người bị tâm thần."

"...."

Im lặng nhìn Sam, Takemichi mím môi.

Xem ra chính Takemichi là người có thể mơ hồ đoán được nhưng cũng phải bất ngờ.

"Làm sao vậy, doạ em sợ rồi?"


Thông qua kính chiếu hậu Sam có thể dễ dàng đánh giá biểu tình của Takemichi, nhẹ nhàng lắc đầu, cậu mở miệng:"Thấy hơi kinh khủng thôi..."

Đều là người một nhà, ra tay tàn độc như vậy có phải hơi máu lạnh không?

"Nhưng đã sớm bị tráo rồi."

Thấy biểu tình trên mặt của Takemichi thật phong phú nên Sam cho dù muốn đùa dai thêm một chút vẫn phải đầu hàng mà nói ra sự thật, tất nhiên là điều này khiến Takemichi kinh ngạc không ít.

"Không đùa đâu, toàn bộ dược phẩm có trong thuốc đã bị người ta tráo rồi, nói dễ hiểu thì trong cái lọ kia chỉ có thuốc bổ thông thường, có kết hợp với Anh Túc cũng không phản tác dụng."

Đánh tráo, ngoài Baji ra thì còn ai có thể làm được chuyện này? 

Nếu nói như vậy thì có nghĩa là Baji cũng đã sớm đoán ra được cậu muốn làm gì, vậy mà vẫn để cậu tự điều tra, có khác nào xem cậu là một tên ngốc không?

Siết chặt tập tài liệu trong tay, Takemichi trong mắt ánh lên sự căm phẫn.

Đúng là đồ khốn.

"Vậy còn chuyện xoá thông tin thì thế nào?"

Lần trước Sam đã nói sẽ cho cậu câu trả lời vào lần tới.

"Em muốn anh nói thật không?"

Nghiền ngẫm quan sát Takemichi, Sam tỏ vẻ mệt mỏi mà bỏ cằm lên tay cầm vô lăng.

Khó hiểu trước câu hỏi mà chắc chắn không cần câu trả lời kia, Takemichi chớp mắt.

Chẳng lẽ lại không muốn?

"Trước khi trả lời câu hỏi của em thì anh có một chuyện muốn hỏi."

"Vâng?"

Đưa tay lấy ra một tấm ảnh, Sam nghiên đầu mà cười nhạt.

"Hai người này...em vẫn nhớ chứ?"

"...."

Như một chuỗi liên kết kì lạ, vậy mà một lần nữa mọi thứ lại trùng hợp như được sắp xếp trước.

Nằm trên giường để nhớ về những điều mà cậu và Sam đã nói khi còn ở trong xe, tuy chỉ là suy đoán nhưng lại trùng khớp đến 90% khiến cậu suy ngẫm, đây có phải là duyên nợ không, một cái nợ của hai người lớn và một cái duyên của hai người nhỏ.

Thật sự khiến cho người khác đau đầu mà...

***

"Ông ơi...biển có đẹp không ông?"

"Biển sao...ông cũng không biết, nhưng ông nghe nói nó rộng lớn lắm, rộng đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy đau lòng."

"Đau lòng sao? Không thích đâu, Takemichi không thích đau lòng!"

***

Năm ấy, gió biển cuốn cuồn cuộn, cậu không rõ bản thân vì sao lại nằm ở đây, nhưng cảm giác chân thật đến nỗi khiến cho người khác đau lòng.

Phải, biển cả thật biết cách khiến cho người ta đau lòng đến ngộp thở.

Ta càng vùng vẫy thì sẽ càng lún sâu, càng lún sâu thì sẽ không thể nào thoát...

Biển tàn nhẫn, nó đẹp đến mức khiến cho người khác muốn hoà mình vào, nhưng lại xấu đến mức muốn nuốt chửng cả một sinh mệnh.

Thế nhưng đôi khi mọi thứ không được như biển mong muốn.

"Takemichi! Con không sao chứ?"

Cậu ổn, nhưng vì cổ họng bị nghẹn ứa nên chẳng thể trả lời.

"Đội cứu hộ hình như vừa cứu thêm được hai người, nên xử lí thế nào đây ạ?"

"Đã chết hay còn sống?"

"Vẫn hấp hối!"

***

"Con lợn kia mau dậy đi, không phải hôm nay em muốn đi đâu đó à."

Kéo chăn ra khỏi người của Takemichi vẫn còn đang ngáy ngủ, Sam một chút cũng không lưu tình mà nắm đầu cậu kéo dậy.

Tức giận hất tay của Sam ra, Takemichi bứt rứt nói:"Anh tạo phản rồi phải không? Phải không hả?"

"Ừ ừ, anh đây tạo phản, hôm nay không nắm đầu em kéo dậy thì anh không làm người."


Đứng trước cửa nhà của Baji, Takemichi bực bội, hôm qua bị giấc mơ kia làm phiền cả một buổi tối nên cậu không tài nào mà ngủ ngon được.

Lấy một gương mặt hoà nhã nhất để đi vào, Takemichi nở một nụ cười ngoan hiền.

Vẫn giống như trước, cậu nghe lời của ông Baji mà luyên thuyên vài câu chuyện vặt vãnh thuở bé, rồi vẫn giống như mọi khi là phu nhân lại mang thuốc vào.

Thế là một ngày đã xong, Takemichi lười biếng vươn vai mà đi ra ngoài. Thật kì lạ, hôm nay từ đầu đến cuối cậu vẫn không thấy sự hiện diện của Baji, không biết hắn có phải đoán được cậu muốn tính sổ với hắn không mà trốn kĩ thế.

Chết tiệt, còn phải đến trường quay, đúng là cậu không có ngày nào mà sống cho thật yên ổn.

Bước chân ra ngoài còn chưa đến hai bước thì đã bị một người nào đó túm lại từ phía sau.  

Theo phản xạ, Takemichi vì không giữ được thăng bằng mà ngã nhào về phía sau, cũng may đối phương nhanh tay lẹ mắt nên đã kịp thời đỡ lấy cậu.

Đối mắt nhìn nhau, Takemichi hơi chút hoang mang mà kêu lên:"Chifuyu? Sao cậu lại ở đây?"

"Đừng giúp cho Baji nữa, cậu ta chỉ đang cố lợi dụng cậu mà thôi."

Xúi giục Takemichi bỏ nghề mà đi theo hắn, Chifuyu khuyên nhủ:"Nghe tôi, đừng nhúng tay vào chuyện này."

"Khoan, cho tôi đứng đàng hoàng đã, cái tư thế này làm lưng tôi mỏi muốn chết."

Đẩy Chifuyu ra khỏi người mình, Takemichi bước tới một bước để duỗi thẳng lưng, thật là, sao trong phim người ta có thể đỡ nhau bởi mấy cái tư thế kì quái này nhỉ.

"Tính nói đây, cậu biết Baji đang ở đâu không, tôi muốn tìm anh ta tính sổ."

"Tính sổ?" Chifuyu nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Thành thật gật đầu, Takemichi nói:"Phải đó! Tôi phải cho anh ta một trận nên hồn mới được, nhưng mà cậu biết không?"

"À...hôm nay là 31 tháng 3, xem ra đã đến bệnh viện rồi."

Mặc dù không hiểu giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe cậu nói muốn tính sổ thì hắn lại có chút hả hê.

"Bệnh viện? Anh ta đi khám sao?"

Lắc đầu, Chifuyu giải thích:"Là đến nơi mà Kenji đã tự sát, Baji thường đến sớm hơn một ngày để tưởng niệm."

Sớm hơn một ngày, vậy ngày mai chính là ngày giỗ của Kenji...

"Này, sáng nay không phải cậu có lịch quay sao? Rãnh rỗi đến đây như vậy?"

"Sao cậu biết?"

Mỉm cười ôm eo Takemichi, Chifuyu cảm thấy trong lòng như bừng nắng hạ khi Takemichi quan tâm mình.

Chỉ là hắn đâu biết Takemichi chỉ buộc miệng hỏi vậy, ai mà ngờ lại trúng phốc.

Không quan tâm hành động thân thiết của Chifuyu, Takemichi mở miệng thúc giục:"Vậy cậu đi quay đi, tôi có lịch quay buổi tối nên chắc sẽ về nhà ngủ một chút."

"Tôi đưa cậu về."

Lắc đầu từ chối, Takemichi nhẹ nhàng khuyên nhủ:"Đi về quay phim đi, tôi tự mình về là được!"

Được rồi, mặc dù hắn cũng muốn cưỡng ép Takemichi cùng hắn về nhưng nếu làm vậy hảo cảm sẽ tụt dốc mất, thế nên hắn cho dù có luyến tiếc vẫn phải tạm biệt cậu mà quay người rời đi trước.

Nhìn chiếc xe thể thao khuất xa dần, Takemichi lấy lại phong độ mà ngoắc tay gọi xe.

Cậu phải đến bệnh viện xem thử một lần mới được.


Trên sân thượng cao ngất ngưỡng của bệnh viện, một người đàn ông tuấn tú chỉ mặc một bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ toát lên cổ khí khiến cho người khác ngoái nhìn.

Mái tóc dài tuỳ tiện thắt lên cao, miệng phì phò một điếu thuốc mãi chưa tàn.

Mới đó mà đã tròn chín năm rồi...

"Tôi bây giờ đã được 24 tuổi, nhưng cậu thì vẫn vĩnh viễn ở cái tuổi 15."

"Thế nào? Đến thăm cậu đây, không có lời nào muốn nói với tôi sao?"

Baji cười nhạt:"Thật là, đến khi chết vẫn muốn cho tôi sống không yên ổn, cậu thật tàn nhẫn."

Cứ thế, hắn cứ như một người mất hồn mà tự hỏi tự trả lời, người khác nhìn vào nếu vội đánh giá cũng sẽ cảm thấy hắn có bệnh.

"Kenji, tôi đã gặp được một người thú vị lắm! Cậu ta suốt ngày chỉ khiến tôi muốn tức giận, nhưng đến khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia thì tôi lại có chút không nỡ."

"Cậu nói xem, năm đó cậu nói cậu yêu tôi, thế nhưng cho dù đến chết cậu vẫn muốn tổn thương tôi, đây là cách mà cậu yêu sao?"

Rơi vào trầm ngâm, Baji như một kẻ tự kỉ mà nói tiếp:"Đây mới gọi là yêu đúng cách? Muốn đối phương phải khắc cốt ghi tâm, cho dù không thể đáp lại tình cảm nhưng vẫn vĩnh viễn bị giam cầm trong chính hồi ức của bản thân, đây là một cách yêu đúng chứ?"

Không biết qua bao lâu, cho đến khi điếu thuốc trên tay đã lụi tàn thì Baji mới quay người rời đi.

Từ trong góc khuất của cầu thang đi ra, Takemichi thở dài.

Tên Baji kia nói nhiều quá, làm cậu ngồi ở trong kia xém một chút nữa đã chết vì bị muỗi cắn.

Đi đến nơi mà Baji đã đứng vừa rồi, Takemichi đưa mắt nhìn xuống.

Đây rất có khả năng là nơi mà Kenji nhảy xuống, với độ cao này xem ra khi chôn cất cơ thể cũng đã tan nát không còn gì.

Một cái chết thật không trọn vẹn, cũng đủ đau đớn.

Nếu lúc nãy cậu không nghe lầm thì Baji đã nói rằng Kenji yêu hắn sao? 

Vậy vì lí do gì mà Kenji phải làm đến mức tuyệt tình như thế, chẳng lẽ không để lại một lời trăn trối gì?

"Ôi tình yêu, thật là khó hiểu, tôi thật mệt, chẳng muốn tìm tòi!"

"A!!!!!!!"

Đang chán nản tận hưởng làn gió mát từ sân thượng thì một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên, doạ Takemichi xém chút nữa đã ngã nhào xuống dưới mặt đất.

Con gì vừa kêu vậy?

Ngơ ngác quay đầu nhìn nơi vừa phát ra tiếng hét, Takemichi tò mò đi tới.

Nhìn cánh cửa đang khép hờ ở cạnh cầu thang, Takemichi hiếm khi không sợ hãi mà đẩy cửa đi vào.

Nhờ có chút ánh sáng chiếu vào nên Takemichi có thể nhìn thấy "sinh vật lạ" đang ngã chao đảo ở mặt đất.

Quan tâm đưa tay ra đỡ lấy đối phương, Takemichi mỉm cười:"Sao thế? Cậu ổn chứ?"

"Ây ây không sao, thật là, tôi bất cẩn quá."

Thấy có người giúp đỡ mình khiến thiếu niên kia vui vẻ vô cùng, ái ngại phủi đi vết bụi bẩn đang bám ở trên người, thiếu niên nói:"Cảm ơn anh nha."

"Không sao, nhưng mà cậu đang làm gì trên kia thế? Sao không mở đèn lên."

Thật sự khá nguy hiểm nếu bị ngã mà không có người bên cạnh, nhỡ đâu xui xẻo thì chuyện gãy tay gãy chân cũng không phải chuyện đùa.

"À, là tôi lấy cái này này!"

Ngại ngùng đưa ra một cái camera, thiếu niên gãi má.

"Camera? Thì ra ở đây cũng có camera sao..." Takemichi rơi vào trầm ngâm.

Thấy Takemichi hiểu lầm ý mình, thiếu niên xua tay:"Không phải, đây là ông của tôi lắp đấy! Thật ra mười năm trước ông của tôi có làm bảo vệ ở đây, nhưng vì đôi lúc không muốn về nhà nên ông đã lắp một cái camera ở đây để tự bảo vệ đồ dùng cá nhân của mình, chỉ là chuyện xui rủi nên một năm sau thì ông bị ngã gãy chân, thành ra tôi sợ quá nên xin nghỉ cho ông luôn."

Ngắm nghía chiếc camera đời cũ trong tay, thiếu niên nói tiếp:"Chỉ là hôm qua tôi nói muốn mua một cái camera mới để giữ chó trong nhà, thế là ông lại vì tiếc tiền nên bảo tôi đến lấy cái này, haizz, đúng là câu nói người già thường sống cổ lỗ sĩ quả thật không sai!"

Thấy mình có kể hơi quá nên thiếu niên lo lắng mà bịn vai cậu, thành khẩn:"Đây là ông tôi lắp lén, bệnh viện không biết nên anh đừng nói cho ai nha."

Cười trừ trước câu chuyện hài hước của thiếu niên, Takemichi đem camera trả lại cho y rồi tính quay người rời đi, thế nhưng một suy nghĩ chợt loé lên trên đầu khiến cậu khựng lại.

Camera...

"Thật ngại quá, nhưng cái này vừa rồi được lắp ở đâu vậy?"

Đối với thiếu niên Takemichi là người tốt nên y không chần chừ mà chỉ lên vị trí vừa rồi mà y đã tháo xuống, vừa hay, chỗ này bao quát từ dãy hành lang đến cầu thang ở sân thượng, nếu từ vị trí này thì chắc chắn sẽ quay được sự tình năm xưa của Baji.

Thế nhưng liệu đã mười năm trôi qua, cái máy này vẫn hoạt động được chứ?

Để chắc chắn cho câu hỏi của mình, Takemichi mở miệng:"Nghe nói đã lắp mười năm, chắc sẽ không dùng được nữa đâu ha...?"

"A đâu có, còn tốt lắm nha, vừa rồi tôi tháo xuống thì thấy nó vẫn hoạt động tốt lắm."

Tuyệt, cậu gặp may mắn rồi.

"Ây ây, tôi bảo này, hay tôi mua cho cậu cái camera mới, dù sao cái này cũng đã mười năm rồi, chắc gì không hỏng liền cơ chứ?"

Do dự nhìn người tốt, thiếu niên vừa lo vừa sợ lắc đầu:"Thôi, anh đã giúp tôi nhiều rồi mà."

"À không, tôi là người thu thập mấy món đồ cũ, chúng ta mua một đổi một, vậy là không tính lỗ rồi!"

Ngây ngô tin đó là sự thật, thiếu niên kia ngay sau đó đã hoàn toàn tin tưởng mà đưa cái máy cho Takemichi.

Nhắn tin nhờ Sam chuyển khoản cho thiếu niên kia xong thì Takemichi cũng không nán lại lâu mà lập tức đi tìm sự thật.

Chuyện lần này nhất định cậu sẽ làm cho nó sáng tỏ một lần.

Bấm mốc thời gian vào ngày 1/4/2012.

Ngồi trên băng ghế của mình, Takemichi hồi hộp xem lại vụ án năm xưa.

Mọi thứ diễn ra y hệt những gì Chifuyu đã kể cho cậu, và đây có thể xem là bằng chứng duy nhất chứng minh vụ án năm xưa Baji hoàn toàn trong sạch.

Xem ra ông trời còn thương xót cho hắn, để cho một câu chuyện tài tình như thế này diễn ra.

"Vào ngày này, hãy đến thăm tôi, Baji..."

"Nhớ lấy!"

Lời nói của Kenji vang lên một cách rõ ràng, khiến cho Takemichi cho dù đang xem vào buổi sáng cũng bất giác rùng mình.

Nhớ lấy...hãy đến thăm tôi, vào ngày tôi chết.

Khoan đã, nếu suy nghĩ kĩ lưỡng thì tại sao Kenji lại muốn Baji đến nơi đau thương này để thăm hắn? 

Đem đoạn video tua lại một lần nữa, Takemichi như chợt ngộ ra.

Đúng không?

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.