[AllTake] Comeback

Chương 167



Author: ThatNghiep

Sanzu nghe giọng nói mềm ngọt trong điện thoại của hai anh em Haitani cũng hoang mang nhìn Mutou, đội trưởng trước đây của hắn ở Touman. Mẹ kiếp, từ lúc nào?

Lúc lễ hội trường, Sanzu khi đến thì Mutou đã rời đi, mà Hakkai thì quay xong video hắn mới tới, căn bản hai video kia hắn đều không biết đến sự tồn tại của nó. Sanzu nghiến răng ken két, đôi mắt tím của Ran và Rindou cùng liếc sang, nở một nụ cười khinh bỉ khiêu chiến, ba tên trừng mắt nhau đến toé lửa.

Osanai nhìn đến mệt, một đám chó điên. Hắn cầm điện thoại mở ra, hôm đó lúc Maiko đang hứng khởi với khách mới, hắn cũng tranh thủ chụp được mấy tấm. Đáng tiếc lúc đó hắn nghèo, tiền chẳng có nên đành ngồi xem vậy thôi.

Nghèo, tất cả là tại nghèo.

Mà Hanma nhận được tin nhắn từ Koko cũng trợn mắt rồi bóp mạnh muốn nát cái điện thoại trong tay. Mẹ kiếp, một tên đến sau vốn dĩ chẳng thuộc Touman, tại sao lại có ảnh và video người hầu nhỏ của hắn?

Kisaki nhíu mày, đầu óc thiên tài của hắn nhanh chóng liên kết toàn bộ. Tachibana khi còn là người yêu Takemichi hẳn đã chụp rất nhiều ảnh, mà Tachibana lại quen biết Yuzuha, chắc chắn đã gửi toàn bộ ảnh chụp của Takemichi cho Yuzuha.

Yuzuha liên quan Hắc Long, vậy tên Koko kia rốt cuộc có được bao nhiêu tấm hình?

Mẹ kiếp.

Càng nghĩ Kisaki càng chửi thề trong lòng.

Thế nhưng cuối cùng thì sao? Hanma lẫn Kisaki đều phải nghẹn một cục tức trong họng mà đưa một cọc tiền cho hai tên chủ trì bên kia.

Ai có thể chịu đựng không muốn có giọng nói mềm ngọt của người thương ở trong điện thoại gọi mình là "chủ nhân"? Ai? Ai có thể chịu đựng?

Cả phòng ăn bỗng vang vọng giọng nói của cậu gọi "chủ nhân" từ điện thoại, Takemichi trợn mắt, hoang mang khi thấy cả Shion lẫn Mocchi đều quay sang đưa một cọc tiền cho Mutou và Koko, rồi giọng nói của cậu cũng vang lên từ điện thoại của hai người đó.

Các người bị điên à?!!!!

Ai nghe giọng của bản thân cũng đều thấy gượng người, huống chi còn là bản thân nói ra mấy câu "chủ nhân" ngọt ngào đó, Takemichi cứ nghe lặp đi lặp lại mà cả người cậu đều nóng bừng lên, cả đầu chỉ muốn bốc khói trắng.

"Chủ nhân, mừng ngài trở về."

"Chúc chủ nhân vui vẻ."

Dừng... Dừng lại đi...

Hai mắt Takemichi đầy nước, tức đến nỗi khoé mắt đỏ bừng, bực bội cầm lấy cái ly bên cạnh uống cạn một hơi cho đỡ nóng. Tiếng nói bản thân không ngừng vang vọng, trước mắt có hơi choáng váng, Takemichi đỏ mặt gào lên:

"Dừng lại đi!"

Cả đám khựng lại, toàn bộ đều vội vàng tắt hết điện thoại. Kakuchou lúc này mới nhận ra cái ly trong tay Takemichi, hắn lắp bắp:

"Khoan đã... Michi... Mày vừa uống sạch cái đó?..."

Takemichi uống sạch cả ly mới cảm giác vị đắng nghét cay xè trong cổ họng, vốn đã nóng lại càng nóng hơn. Cậu nhăn mặt, vị này là rượu chứ đâu phải nước ngọt. Lúc nãy giận quá nên cậu không chú ý, cầm nhầm ly của Izana ngồi bên cạnh.

Tên Izana này lại toàn uống rượu mạnh, Takemichi lắp bắp hỏi:

"C-Cái này... bao nhiêu độ vậy?"

Izana chớp mắt, cái ly rượu mạnh hắn để bên cạnh đã ở trong tay người ngồi cạnh hắn, mà rượu bên trong đều đã biến mất. Hắn cố nhớ độ trên chai rượu, ngập ngừng đáp:

"Hình như... 46? Hay là 54 nhỉ?"

Uống cho chết hay gì?!

Takemichi cầm cái ly trống không mà hoang mang không biết làm sao. Phải làm sao đây?

Cả cuộc đời hủ lậu của cậu chỉ chìm trong khoai tây chiên chứ không chìm trong bia rượu...

L-Liệu có say không nhỉ?

Trước đây Takemichi từng giả vờ uống rượu với Kisaki và Chifuyu, không nói đến việc cậu không biết cậu có say hay không, nhưng kết quả lại bị dùng thuốc ngủ, ký ức đó khiến cậu ám ảnh mà càng thêm tránh xa rượu.

Takemichi hít một hơi thật sâu, trước mắt vẫn còn bình thường, có lẽ cậu cũng không yếu đến vậy. Takemichi mang theo niềm tin mãnh liệt tiếp tục ngồi ăn như trước, thậm chí còn cố ăn nhiều hơn một chút, thầm nghĩ đồ ăn sẽ trung hoà lại rượu thôi.

Nếu Kisaki biết điều mà Takemichi đang nghĩ bây giờ, có lẽ hắn đã đỡ trán rồi cầm một cuốn sách hoá sinh dạy lại từ đầu cho anh hùng của hắn.

Takemichi càng ăn mặt càng đỏ, cả đám thấy nước lẩu đỏ rực màu ớt, còn tưởng do ăn lẩu cay mới như thế. Nhưng càng qua thời gian, hai cái má nhỏ kia dần đỏ bừng, đôi mắt xanh mơ màng đầy nước, không phải say rượu thì là gì?

Izana ngồi cạnh là người phát hiện đầu tiên, hắn lặng lẽ quàng tay qua cái eo nhỏ của người bên cạnh, nghiêng đầu ghé vành tai trắng mềm dưới mấy sợi tóc đen kia, thấp giọng hỏi:

"Em say rồi sao?"

Izana nhìn đôi môi vì ăn lẩu cay mà hơi sưng đỏ lên, vô thức nuốt nước bọt. Nếu là say thật...

Sạt!!!

Người hắn đang vòng eo bỗng cầm ly nước ngọt tạt thẳng vào mặt hắn, sau đó ôm mặt oà khóc một trận, tay đấm vào mặt Izana một cái vừa mắng lớn:

"Đồ khốn nạn!!! Tại sao?!!! Tại sao anh lại đẹp trai như vậy?!!!"

Tại sao?

Izana cũng không biết. Không ai trong căn phòng này biết cả.

Cả đám sững sờ, Izana đờ mặt. Kakuchou thấy Takemichi định đánh Izana tiếp thì vội cản lại, nào ngờ đối phương bất chợt quay sang đấm thẳng vào mặt Kakuchou mắng:

"Tại sao mày cũng đẹp trai?!!! Tại sao mày lại có sáu múi..."

Kakuchou đần mặt, chưa biết trả lời làm sao người đối diện đã đấm hắn thêm phát nữa, cả mặt nhăn nhúm vì khóc, nước mắt lã chã đầy mặt, hai tay ôm ngực gào to:

"Tại sao tao lại không có?!!!!"

Takemichi bỗng đứng dậy rồi đi đến nắm tóc Hanma điên cuồng lắc làm Hanma cũng muốn rối loạn tiền đình, người hầu nhỏ gào khóc một trận.

"Đồ con ma Tàu chết tiệt!!! Cái gì mà vợ sắp cưới chứ!! Đồ con ma Tàu đeo kính mặc vest, tưởng đẹp trai là dụ dỗ được người khác sao?!!!"

Đối phương bỗng dưng nín thinh, sau đó bắt hắn đứng dậy. Hanma xoa xoa da đầu bị đau, chậm rì rì đứng dậy cúi xuống nhìn người hầu thấp bé bên dưới. Người hầu nhỏ của hắn ngẩng đầu, quan sát một lúc thì bĩu môi:

"Cột điện, còn bị khùng nữa... Hức... Vợ sắp cưới xui xẻo thật..."

Hanma: "..."

Cột điện? Bị khùng?

Hoá ra trong mắt người hầu nhỏ hình tượng của hắn luôn là vậy?

Mocchi giật mình khi nhận ra thằng nhóc tóc đen bé xíu kia đã im lặng đứng sau lưng hắn, cái tay cầm lấy đuôi tóc được thắt cẩn thận của hắn mà xem xét cẩn thận. Lúc nãy đánh nhau bị nắm tóc đến tê dại cả da đầu, lần đầu tiên trong đời Mocchi đi đánh nhau mà bị nắm tóc làm hắn có ấn tượng cả đời không thể phai mờ.

Bây giờ có ai đụng vào tóc là cả người Mocchi như dựng ngược, hắn vô thức rùng mình, cái tay nhỏ kia đã giữ chặt dây chun buộc tóc kéo ra, sau đó vò bới tóc Mocchi rũ loạn khắp nơi.

Takemichi nhìn thành phẩm trong tay, Mocchi mặt mày ngơ ngác, mái tóc đen dài ngang mặt rối bời tán loạn, cậu chợt nhớ phim kinh dị mà Smiley từng dụ cậu coi chung, cậu phì cười:

"Chucky!!!"

Mocchi: "..."

Ran với Rindou tức khắc vỗ đùi đen đét mà cười như được mùa. Con mẹ nó quá hợp!

Nghe tiếng cười chế giễu của hai tiện dân Haitani bên kia, trên trán Mocchi nổi đầy gân, muốn hoá thân thành Chucky thật rồi cầm dao xiên chết hai thằng khốn bên kia. Mà người khởi xướng ra ngọn nguồn đã chạy qua hai anh em Haitani, nắm lấy hai bím tóc của Ran vừa cười khúc khích:

"Annabella!!!"

Ran: "..."

Mocchi giây trước nổi điên, giây sau đã cười khùng, chỉ hận không thể bưng thằng nhóc Hanagaki kia giơ cao lên trời tuyên bố chiến thắng.

Takemichi đòi hỏi một hồi, Ran đành cõng nhóc cưng của hắn lên lưng. Takemichi cầm hai bím tóc của Ran như đang cầm dây cương cưỡi ngựa, tay còn lại cầm đũa giơ cao lên như cầm một thanh kiếm chỉ huy:

"Lên!!! Chúng ta sẽ đánh phá vùng đất mới"

Ran: "..."

Takemichi hét to: "Tuỳ tùng Rindou đâu? Đưa mắt kính đây!"

Rindou cúi đầu, tự hỏi mắt kính thì có công cuộc gì trong việc đánh phá vùng đất mới, thế nhưng vẫn chậm rì rì cởi mắt kính ra đưa cho đối phương. Takemichi bỗng quay đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt xanh mơ màng đầy nước làm tim Rindou vô thức đập nhanh hơn hẳn.

Nhóc hamster nấc một cái, cười cười nói nhỏ:

"Cởi kính ra đẹp trai hơn nhiều."

Rindou suýt thì rớt tim ra ngoài, Ran nghe thì buồn bực chậc lưỡi một tiếng. Rõ ràng hai anh em cùng gặp nhóc cưng, tại sao trước đây nhóc cưng lại chọn liên hệ riêng với Rindou, mà sau đó cũng cưng chiều em trai của hắn hơn hắn?

Bất công...

Nhóc cưng cười ha ha bắt Ran cõng đến trước mặt Shion. Tự nhiên thấy bản thân nằm trong mục tiêu, Shion tròn mắt không biết nên làm gì mới phải.

"Chó điên!"

Shion: "..."

Takemichi quan sát một hồi, tay xoa xoa cái cằm nhỏ, nghiêm túc nói:

"Đánh nhau mạnh nhưng khinh địch quá! Không được!!! Tốt nhất là phải đeo dây xích!! Im lặng rõ là đẹp trai với ngầu hơn nhiều mà!"

Shion: "..."

Người đối diện bỗng quàng tay quanh cổ rồi ôm chặt, cả mặt Shion chìm trong ngực đối phương. Hắn sững người mở to mắt, nghe tiếng khúc khích của người kia đang dụi cằm vào đầu hắn:

"Tao sẽ làm dây xích của mày."

Shion vừa nghe xong thì sặc nước bọt ho khù khụ, cả mặt đỏ bừng chẳng biết vì ho hay vì gì khác. Trước hàng chục con mắt ngỡ ngàng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Takemichi đã đi thẳng đến trước mặt Koko hét lớn:

"Mười vạn yên!!!"

Koko tròn mắt, đối phương vẫn giơ tay để trước mặt hắn, dáng vẻ như chủ nợ đòi tiền, không có tiền thì khóc lóc ăn vạ. Thấy Takemichi cứ hét lớn đòi tiền mãi, chẳng biết là ám ảnh tiền bạc đến mức nào, hắn cũng ngập ngừng cầm lấy mớ tiền mới bán video lấy được đưa cho.

Takemichi sụt sịt chóp mũi đỏ bừng, cầm lấy một cọc tiền dày đếm đếm. Koko nuốt nước bọt, chợt nhớ cái cảnh này chẳng khác gì đêm Giáng sinh... Hắn vẫn cứ là người chồng đưa hết tiền lương cho v-...

Bốp!!!

Một cọc tiền bỗng bay thẳng vào mặt Koko cắt đứt suy nghĩ của hắn. Lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác quăng tiền vào mặt, tâm lý bị đả kích đến nỗi hoang mang ngơ ngác không kịp phản ứng. Mà người vừa ném tiền vào mặt hắn thì oà khóc, nhào sang ôm chặt lấy Mutou ngồi cạnh đó rồi bày ra vẻ tủi thân mà vẫn kiên cường:

"Tưởng tôi cần tiền của bà sao?!!! Tôi không chia tay!!! Không chia tay!!!"

Koko đần mặt. Đây là phim gì? Quý bà giàu có yêu cầu cô gái nghèo khổ tránh xa người con trai độc nhất?

Mutou được ôm cũng hoang mang, hắn định ôm lấy người trong lòng đem về phòng ngủ, ngăn cho người này vì say mà làm loạn. Vậy mà chưa kịp ôm lấy, đối phương đã đấm thẳng vào mặt hắn một cú đau điếng rồi nắm lấy cổ áo hắn xách lên, giận dữ gào lên:

"Tại sao anh đánh tôi? Tại sao anh đánh tôi dã man như thế? Anh bắt cóc tôi mang đi, còn đánh cả mẹ anh nữa?!!! Chỉ vì mẹ anh kiếm ra tiền sao?!!! Anh có còn là người không?"

Mutou: "..."

Koko trong vai mẹ của Mutou: "..."

Takemichi bỗng chỉ tay vào mặt Izana, quay phắt sang nói với Mutou:

"Anh chỉ yêu cô ta thôi đúng không? Từ đầu đến cuối anh giả vờ nhưng tâm trí chỉ có cô ta! Đồ lừa đảo!! Nhưng anh đâu biết anh thầm thương trộm nhớ người ta mà người ta có biết gì đâu!!!"

Mutou càng nghe càng hoang mang, người kia vùng khỏi người hắn đứng thẳng dậy, đôi mắt xanh mơ màng vì men say nhưng khoé môi nở một nụ cười lạnh, rõ là đang diễn đến nhập tâm. Izana quay sang nhìn Mutou, trong mắt mang theo khó tin làm Mutou càng thêm hoảng loạn.

Sanzu bỗng bị ngón tay nhỏ kia chỉ thẳng vào mà tròn mắt, tự nghĩ hắn thì có vai trò gì trong câu chuyện chia cắt tình yêu đôi lứa, con trai bất hiếu đánh mẹ dã man rồi thế thân các kiểu.

Takemichi bỗng đập bàn một cái rầm rồi cười ha ha ha ba tiếng làm cả đám sợ rụt cổ:

"Nhưng anh không biết, bạn gái cũ của anh đã lừa anh một vố, cô ta sớm muộn cũng chém chết anh rồi ném cho cá ăn!!! Anh chết, người anh thầm thương trộm nhớ cũng chết!! Mucho, anh đáng thương lắm!!!"

Mutou: "..."

Sanzu trong vai bạn gái cũ của Mutou: "..."

Izana trong vai người luôn được Mutou thầm thương trộm nhớ: "..."

Cả đám còn lại ngồi im húp nước lẩu. Con mẹ nó, phim truyền hình này quá đặc sắc!

Kakuchou suýt ngưng thở khi mục tiêu công kích lại quay về hắn, thiếu niên tóc đen chỉ tay vào mặt hắn, đôi mắt xanh ầng ậng nước đầy tội nghiệp, hai cánh tay buông thõng, là dáng vẻ y hệt cái đêm ấy làm tim Kakuchou phút chốc đau đớn.

Bỗng chìm trong cái ôm ấm áp, cả mặt Kakuchou tức khắc đỏ rực như muốn bốc cháy. Trước con mắt trợn tròn của những người trong phòng, khoé mắt Takemichi đỏ hoe ôm chặt lấy Kakuchou áp mặt hắn vào ngực cậu rồi lấy tay vuốt ve bên vành tai của hắn, cuối cùng cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn dỗ dành, thấp giọng thì thầm:

"Tao xin lỗi... Lúc đó mày đã nhớ đến quá khứ... mà tao lại chẳng biết gì... Thật sự xin lỗi mày... Kakuchan."

Kakuchou ngẩn người, hắn chẳng hiểu gì, mà cái hôn nhẹ nhàng kia đã triệt để làm đầu óc hắn ngưng hoạt động. Đôi môi của người kia hôn chốc lên trán hắn mấy cái, hơi rượu thoang thoảng làm Kakuchou cũng muốn say theo, mơ hồ nghe người đó dịu dàng dỗ hắn "Hết đau, hết đau" mãi.

Kakuchou còn chưa kịp tỉnh táo thì Takemichi đã hít mũi, nghẹn ngào hỏi: "Nhưng mà... Tại sao... mày lại bắn vào tao...?"

Bắn... vào...?

Kakuchou vừa nghe đã đần mặt. Cả đám đang húp nước lẩu liền sặc sụa.

Nước mắt Takemichi lã chã ướt đẫm mặt, cậu oà khóc lớn hơn: "... Lúc đó tao cũng đau lắm... Chịu trách nhiệm với tao đi... Hức... Tao không biết đâu..."

Chịu trách nhiệm?

Izana đã quay sang trừng mắt: "Mày... làm?"

Kakuchou trợn mắt, hắn chỉ ôm nhau là bước tiến xa nhất. Kakuchou vội lắc đầu, Takemichi ở bên kia đã trừng mắt Izana, nói tiếp:

"Izana!! Anh cũng giả vờ gì?!!! Anh là người ra lệnh mà?!"

Izana: "...?"

Mẹ kiếp! Hắn ra lệnh? Izana còn hận không thể làm người thực hiện tội ác, làm quái gì có việc hắn đứng ngoài chỉ việc?

Thấy cái tay nhỏ bỗng chỉ vào mặt, Kisaki cứng đờ cả người, vô thức lo lắng đến mức muốn ngưng thở. Làm ơn đừng...

Takemichi nghẹn ngào nói: "Mày cũng chịu trách nhiệm đi... Mày cũng bắn vào tao mà... Mày bắn vào tao tận hai lần!!!"

Kisaki: "..."

Hanma trợn mắt quay phắt sang Kisaki, trong mắt như viết rõ năm chữ: "Mày ăn mảnh trước tao?!!!"

Takemichi bỗng oà khóc thật to, mắt đều đỏ hoe lên, tay quơ loạn đầy giận dữ: "Mày dụ tao uống thuốc ngủ, sau đó trói tao lại rồi bắn vào tao!!! Đồ ác độc!!!"

Kisaki: "..."

Lần này không chỉ Hanma mà cả đám còn lại cùng trợn mắt. Kisaki nuốt nước bọt, chưa kịp giải thích thì cả đám còn lại đã nhìn hắn bằng con mắt hình viên đạn, tự nhiên ôm một cục oan mà chẳng biết giải bày với ai.

Takemichi lúc nãy ăn nhiều quá mức bỗng cảm giác bụng có chút khó chịu, cậu vô thức đưa tay xoa bụng, thế nhưng đầu óc vẫn còn men say mà nghĩ loạn. Takemichi hít hít chóp mũi đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

"Tao cũng muốn thông minh như mày... Nhưng chắc không được... Vậy nếu chúng ta có con... Con chúng ta sẽ được di truyền trí thông minh của mày đúng không?"

Có con?!!!

Kisaki quay sang nhìn cái tay nhỏ đang vuốt ve cái bụng vì ăn quá nhiều mà hơi tròn ra, tim đập thình thịch như điên.

Rồi người hắn thầm thương trực tiếp làm trái tim như ngựa phi đó trở thành ngựa chết.

Takemichi bỗng oà khóc thêm lần nữa, tay quơ loạn đi tới đấm Kisaki một cái, gào lớn:

"Nhưng lỡ nó vừa yếu nhớt như mày vừa ngốc như tao thì sao...? Nó không sống được đâu... K-Không được đâu... Chúng ta không nên có con... Tao phải tìm người khác..."

Yếu nhớt như mày...

Lòng tự tôn của Kisaki chính thức tan nát.

Hắn gục ngã tại chỗ, hồn vía đều lên mây, cứ đờ đẫn mặt mũi ngồi im không nhúc nhích, hai mắt mất đi tiêu cự, trong đầu vang vọng tới lui mấy chữ "yếu nhớt như mày" như ma ám.

Mà đám bên kia còn đang định hội đồng cũng thấy mặt Kisaki quá mức tội nghiệp, đành mím môi rồi quay đầu sang chỗ khác. Nghe tiếng hò hét hứng khởi đến điên cuồng đối lập hoàn toàn với giọng nói ngoan ngoãn gọi "chủ nhân", cả đám cùng im lặng thở dài.

Có lẽ hôm nay thảm rồi...

Nhân vật chính bỗng cười hì hì, hai má đỏ hồng vì say, đôi mắt xanh mơ màng ngập nước vì cười mà cong cong thành vầng trăng, vui vẻ nói:

"Thi uống rượu!!! Ai uống rượu giỏi nhất sẽ được gọi chủ nhân!!!!"

Cả đám bỗng nhìn nhau, tức khắc một bàn ăn đều là tia lửa điện nổ đùng đoàng.



Phiên ngoại:

Đầu đau như búa bổ, Takemichi mơ màng tỉnh dậy, cảm giác cả người nặng nề đến khó thở, lại vừa nóng đến nỗi mồ hôi chảy ướt đẫm cả lưng áo. Mùi hương của nhiều người hỗn tạp làm Takemichi khó phân rõ ai, cậu gượng người ngồi dậy.

Nhìn một chồng áo như cái núi nhỏ đắp lên người cậu, Takemichi tròn mắt, đâu ra nhiều áo đến đến vậy?

Cậu thử cầm mấy cái áo lên xem xét, đủ loại áo, hình như không chỉ của một người. Takemichi nhanh chóng nhận ra hình như áo của tất cả mọi người cậu từng thấy đều có ở đây... chất chồng thành núi nhỏ lên người cậu.

Trong tay có gì đó cộm cộm, khuyên tai quen thuộc của Izana ở trong tay mình. Takemichi chớp mắt, trong tay có cả đống khuyên tai khác, của Kakuchou, Hanma lẫn Koko, còn có kính của Rindou và Kisaki đã bị cậu bóp gãy làm đôi, mấy sợi tóc dài quấn quanh mấy ngón tay, sợi màu đen lai vàng, sợi vàng nhạt, sợi đen nhánh, sợi vàng lai xanh, sợi tóc trắng...

Đủ màu tóc trong lòng bàn tay.

Takemichi lúc này mới nhận ra hiện trường quanh cậu. Tan hoang...

Chai lọ bia rượu ở khắp nơi, bàn ghế đổ ngã, người nào cũng nằm dài ra sàn vì say rượu, đầu tóc ai nấy đều rối bời hỗn loạn...

Rốt cuộc là chuyện gì đã diễn ra vậy?


Donate at: (Ét ô ét hộ nghèo :<)

– Momo: 0909340378
– TP bank: 03068229901
– Vietcombank: 0561000587768
(Bui Nguyen Ha Tien)


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.