[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 139



Takemichi mới sáng sớm đã rời khỏi nhà cùng với Kousho, cả hai thậm chí còn không thèm làm bữa sáng cho ông chú còn đang ngon giấc ngáy khò khò trên phòng kia nữa, ai bảo Kenji tối qua sau khi cậu về thì khịa một lượt cậu và tên Kousho cũng mới từ căn hộ của Dachi về làm chi, giờ thì anh tự làm bữa sáng đi nhé

4 ngày nữa thôi là sẽ đến Giáng sinh rồi nên tuyết ngoài trời ngày càng rơi dày đặc hơn, dù cho Takemichi đã mặc một cái hoodie dày bên trong và khoác thêm một chiếc áo phao bên ngoài nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh, Kousho bên cạnh cũng đang run lên cầm cập vậy mà y còn mạnh mồm bảo không lạnh nữa chứ

Hôm nay cậu và Kousho quyết định sẽ đi mua sắm với nhau, hôm qua cậu vốn dĩ thay đổi ý định đến siêu thị để mua đồ là vì cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng là sẽ tự tay chọn nguyên liệu và làm một bữa ăn đón Giáng sinh cho những người kia. Cậu không có khả năng mua những món quà đắt tiền như họ nên thay vào đó cậu sẽ đãi họ một bữa thịnh soạn, không quá đắt tiền nhưng toàn bộ chân thành của cậu đều sẽ dồn vào đó

Kousho hôm nay không có kế hoạch đi dạo chơi đâu cả nên Takemichi đã chớp lấy thời cơ mà dụ dỗ y đi với cậu, chủ yếu là để tên đó xách đồ phụ thôi chứ cậu không nghĩ là bản thân có thể tự cầm hết đống đồ kia quay về nhà

Takemichi đứng trước tủ đông lạnh nhìn ngó vào mấy hộp gà bên trong, cậu cầm lấy hai hộp trên tay soi xét một lúc cuối cùng cũng chọn mua hết cả hai con gà ấy. Takemichi bỏ chúng vào xe đẩy rồi đi tiếp đến quầy rau củ, cậu còn đang định quay sang nói gì đó với Kousho nhưng rồi cậu chợt nhận ra tên đó biến đi đâu mất rồi

Takemichi ngơ ngác đứng xoay vòng vòng tìm kiếm y nhưng tìm mãi chẳng thấy cái tên chơi nguyên một bộ quần áo đen thùi lùi ấy ở đâu cả. Sự bất lực dần xuất hiện trên gương mặt cậu, Takemichi xoa xoa mi tâm suy nghĩ một lát cuối cùng cậu cũng đoán ra được Kousho đang ở đâu

Không chần chừ cậu ngay lập tức quay xe đẩy tới quầy kem, đúng như cậu nghĩ, có tên ngốc nào đó đang đứng áp mặt vô tủ kem khiến người khác kì thị kéo con mình ra xa chẳng dám lại gần kia kìa. Takemichi muốn từ chối nhận người quen nhưng sóng não của Kousho dường như bắt được tần số của cậu, y vội quay mặt qua mà hét lớn

“Takemichi!! Mua kem đi!”

Takemichi chỉ vừa quay người đã khựng lại vì tiếng nói của Kousho, hàng loạt ánh mắt dồn về phía cậu, ai đó làm ơn cho cậu mượn cái quần rồi đào dùm cậu cái hố để cậu chui xuống đi chứ quê quá rồi. Cố tỏ ra bình thường, Takemichi cười cười quay sang xua tay với những người kia

“Haha...ha...chắc cậu ta nhầm người rồi chứ cháu không quen cậu ta ạ”
“Mày đứng nói nhảm gì vậy, nè tao mới lựa được mấy hộp nhìn ngon lắm”

Takemichi không muốn nhận người quen, không, cậu không muốn người khác biết cậu và tên khùng này là bạn bè đâu nhưng Kousho lại không để ý đến chuyện đó, tay y cầm ba hay bốn hộp kem gì đó chạy đến bỏ vào cái xe đẩy của cậu khiến những người xung quanh chỉ biết cười trừ rồi nhanh chóng rời đi

Nhìn dòng người đang dần rời đi mà nét mặt cậu càng ngày càng nhăn lại, cậu muốn khóc tới nơi rồi, ôi trời ạ sao cậu lại rủ cái tên này đi theo vậy chứ, giá như tên này vẫn bình thường như những ngày đầu cả hai mới quen biết nhau thì tốt biết mấy

Takemichi đưa tay vỗ vỗ vào ngực mình cố an ủi bản thân rồi quay sang đấm một phát vào mặt Kousho nhưng y lại đỡ được. Kousho chụp tay cậu lại rồi nghiêng đầu nhướng mày khó hiểu, nhìn cái vẻ mặt ngây thơ ấy càng làm cậu muốn tẩn tên này hơn

Takemichi hít một hơi thật sâu, rút tay ra khỏi Kousho rồi cậu lại tiếp tục di chuyển đến quầy rau củ ban đầu mình dự định sẽ đến. Nhìn cậu rời đi Kousho cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng suốt buổi mua sắm còn lại cậu chẳng nói lời nào với Kousho nữa mà lấy ra cái khẩu trang đeo lên

Cả hai bọn họ sau khi lượn lờ dưới tầng một thì cũng lên đến tầng hai, Takemichi nhìn ngó một hồi cuối cùng cũng tìm được đến hàng kệ bày đồ trang trí Giáng sinh. Cậu cầm một vài quả châu người ta để trưng trên kệ lên quan sát nhưng tên Kousho bên cạnh vẫn cứ than mỏi chân liên tục, mệt mỏi quá, Takemichi nhét thẳng quả châu bự tổ chảng kia vào mồm y rồi cầm lấy một vài túi trưng trên kệ bỏ vào xe đẩy đi

“Ưm ưm...ợi ao...”

Kousho nói ra mấy từ không rõ rồi lấy quả châu ra cầm trên tay chạy theo cậu đến quầy thanh toán. Kousho lấy áo mình chùi quả châu trên tay rồi đưa cho chị nhân viên kia thanh toán, cuối cùng thì y cũng đã chịu giữ im lặng rồi. Takemichi thầm thở phào khi thấy Kousho đã trở về bình thường, cậu đứng bỏ tay vào túi áo để sưởi ấm liếc nhìn xung quanh, đột nhiên cậu lại nghĩ đến gì đó mà trầm mặt xuống

“Của quý khách hết 4000 yên”

Còn đang trầm ngâm thì Takemichi lại bị số tiền tổng cộng của những nguyên liệu và đồ trang trí kia làm cho bừng tỉnh. Cậu gật gật đầu cầm lấy cái ví của mình mà lấy tiền ra trả, dường như cậu biết trước được chuyện Kousho sẽ cầm lấy cái thẻ đen quen thuộc kia đòi trả thay nên cậu đã đạp mạnh vào chân y một cái. Kousho bị cơn đau truyền đến làm quên mất ý tốt của mình mà đứng co chân nhảy lò cò tại chỗ, đến khi ổn định lại thì cậu đã thanh toán xong và phân công việc xách đồ cho y rồi

Cả hai tay cầm những túi đồ nặng trịch cùng nhau bước đi trên con phố đầy tuyết trắng kia. Vì cậu đã nghỉ làm ở tiệm bà rồi nên không còn phải đụng mặt với đám người kia nữa, suốt ngày cậu chỉ ở nhà tập võ với Kousho, Hakkai và những người khác muốn thì có thể đến nhà tìm cậu, cuộc sống của cậu bây giờ mới thật sự đúng nghĩa bình yên. Tuy vậy nhưng cậu vẫn còn hay vướng bận vì cái tình cảm còn vương lại trong mình, Takemichi thở ra một hơi lạnh, chợt Kousho lại trầm giọng hỏi cậu

“Này, mày có ý nghĩ là sẽ tặng quà cho mấy thằng kia không?”
“Hửm? Thì tao mua đồ về nấu cho tụi nó một bữa nè, tao không đủ tiền để mua từng món quà cho từng người”
”Không phải, là đám còn lại cơ”

Takemichi vốn tưởng Kousho nói đến nhóm Hakkai nhưng nào ngờ là đám người bên Touman và Thiên Trúc à. Takemichi một lần nữa rơi vào sự trầm ngâm, tặng quà sao? Đúng là nên tặng một cái gì đó nhỉ? Cậu nặn ra một nụ cười méo mó mà trả lời lại y

“Tao nghĩ là có đấy, một món quà từ biệt”
______________________

Vài chương nữa thôi là kết thúc phần 1 rồi, tui vui quá vì có mn ủng hộ, tạm thời sắp tới đây ta có thể sẽ không còn thấy ngược công nhiều nữa mà sẽ để dành dồn hết sang phần 2 nha, một lần nữa, cảm ơn mn đã đồng hành cùng tui đến hnay ❤❤

I know there are some foreigners reading my story, I'm quite surprised at first but I'm very appreciate it too, thank you for your support, I will do my best to finish this fanfic, wish you all the best and love you all

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.