Chuyện thành lập công ty đối với Văn Kha mà nói cũng rất xa lạ.
Về thủ tục cũng không có vấn đề gì lớn cả, chính là chỉ hơi rườm rà, dựa theo lĩnh vực của Love is the end thì còn cần phải cùng các bộ ngành liên quan làm giấy chứng nhận, có điều về phương diện tư chất này cấp dưới của Phó Tiểu Vũ đã có người chuyên lo chạy việc đấy, thế nên rất nhanh cũng đã giải quyết xong.
Cuối cùng công ty có tên gọi là Công ty Khoa học kỹ thuật LITE, được ghép lại từ những chữ cái đầu của Love is the end.
Bản thân Văn Kha khẳng định sẽ là người đại diện pháp luật của công ty, thế nhưng về vấn đề quyền nắm cổ phần này, anh vốn định dựa theo hai phương diện kỹ thuật và rót vốn để ấn định mức cổ phiếu, vì thế sẽ chia cho Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ mỗi người nắm giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Nhưng Hứa Gia Nhạc kiên quyết không đồng ý, cuối cùng chỉ chấp nhận ở mức năm phần trăm.
Phó Tiểu Vũ cũng tự chối lời đề nghị nắm giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần, cậu cảm thấy như vậy là quá nhiều.
Thế nhưng Văn Kha đối với Phó Tiểu Vũ kiên quyết hơn so với Hứa Gia Nhạc nhiều, cuối cùng qua vài lần giằng co vẫn kiên trì sẽ đưa cho cậu ở mức hai mươi phần trăm.
Văn Kha cũng không cần đến tiền thưởng thắng giải quyền anh của Hàn Giang Khuyết, bởi anh đã tự mình chỉnh lý lại số tiền tiết kiệm trong tay một chút rồi tự chuyển hai triệu tiền vốn vào tài khoản ngân hàng của công ty.
Số tiền này đương nhiên không phải là một con số lớn, nhưng trên căn bản lại chiếm đến tám mươi phần trăm số tiền tích luỹ của anh.
Sau khi xác nhận đã nộp tiền vào tài khoản thành công, Văn Kha lại chia hai triệu này ra, phần lớn nằm dưới tên mình trong khi phần còn lại trên danh nghĩa là thuộc về Hàn Giang Khuyết. Như vậy đến cuối cùng quyền nắm cổ phần của công ty được phân bố thành Văn Kha ước chừng nắm giữ khoảng bốn mươi phần trăm, còn Hàn Giang Khuyết nắm giữ ba mươi lăm phần trăm.
Khi biết được bản thân cũng trở thành một trong những cổ đông lớn của LITE, chính chủ cũng rất đỗi kinh ngạc.
Thời điểm hai người cùng nằm trên giường, ngắm nhìn giấy phép đăng ký kinh doanh của công ty trong tay, Hàn Giang Khuyết rất tự nhiên dựa đầu vào trên bả vai của Văn Kha, có hơi tò mò mà hỏi rằng: "Vậy nên tôi cũng là ông chủ à?"
"Đúng vậy." Văn Kha cười cười: "Nhưng mà cũng chẳng là gì cả đâu, hiện tại công ty này chỉ có bốn người, mà mỗi người đều là ông chủ cả."
"Tôi..." Alpha cao to dùng ngón tay chạm vào cái tên của bản thân trên tờ giấy kia, vẻ mặt hắn có hơi ngượng ngùng loáng thoáng có vẻ như không giấu nổi vẻ vui sướng, khẽ nói: "Tiểu Kha, nhưng mà em cũng chẳng cho tôi rót vốn vào, nên tôi chẳng cống hiến được gì cả."
"Không cho cậu đầu tư vốn, là bởi vì tiền của cậu sau này sẽ được lấy ra để nuôi mấy đứa nhóc nhà chúng ta."
Văn Kha quay người lại cùng Hàn Giang Khuyết nhìn vào mắt nhau.
Màu sắc đồng tử của Omega rất nhạt, lúc yên lặng ngắm nhìn người khác thế này lại càng lộ ra vẻ mềm mại ngoan ngoãn của một chú hươu cao cổ.
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của Alpha trước mặt mình, rồi nói: "Cậu có còn nhớ thời cấp Ba khi chúng ta cùng nhau nghĩ đến tương lai không?"
Hàn Giang Khuyết cũng chăm chú nhìn vào anh, qua một lúc rất lâu mới nói nhỏ: "Nhớ chứ."
Hắn đương nhiên là nhớ rồi.
Hai người họ đã từng hẹn nhau phải cố gắng học hành, như vậy mới có thể thực hiện được ước mơ của bản thân.
Người thông minh hơn sẽ thi vào Đại học N nằm trong Top 3 các trường, kẻ ngốc hơn một chút sẽ thi vào Đại học T kém xíu xiu——
Bọn họ muốn cùng ở chung trong một thành phố, muốn cùng nhau trưởng thành, sau này đi làm rồi sẽ thuê chung một căn nhà, đợi đến khi kiếm được tiền sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Giấc mơ giữa ban ngày ngốc nghếch thời cấp Ba ấy, dù cho tất cả những tình cảm thầm kín không được giãi bày trong những năm tháng đó, cũng kiên định một lòng tin rằng sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Ba từ "ở bên nhau" này, đã trở thành niềm tin của hai người họ.
Văn Kha duỗi tay ra, đầu ngón tay cũng khẽ run lên, cứ như thế nắm lấy bàn tay của Hàn Giang Khuyết: "Khi đó ngay cả khái niệm gây dựng sự nghiệp là gì chúng ta cũng không hề biết, cứ cho rằng ra ven đường thấy người ta mở cửa hàng gì thì chúng ta cũng mở cái đó là được.
Ngày ấy cậu nói muốn mở một quán lẩu, trong khi tôi lại muốn bán trà sữa, thật ra bây giờ nếu suy nghĩ một chút, mở cái gì cũng không quan trọng, bởi tôi chỉ muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau..."
Anh nói đến đây, ánh mắt liền loé lên ánh nước lẩn khuất.
Chiều nay khi Phó Tiểu Vũ bảo cấp dưới mang giấy phép kinh doanh đến, đại khái cảm thấy rất qua loa bình thường thôi, nhưng đối với Văn Kha mà nói tờ giấy mỏng manh này hiện tại lại vô cùng quý giá.
Một vài khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời mỗi người, với cảm xúc pha lẫn giữa phức tạp và vui mừng đó, thật ra chỉ có thể chia sẻ cùng với người gần gũi nhất, người ngoài vĩnh viễn cũng không thể thấu hiểu được——
Văn Kha đã phấn đấu đến tận hôm nay, cuối cùng mới có thể trở thành một kẻ mạnh trong cuộc sống này.
Nhưng cũng vào đúng lúc này, trái tim anh lại buồn sầu vì yếu đuối.
Omega vươn người ra nhẹ nhàng vòng qua cổ Hàn Giang Khuyết, khẽ thì thầm rất nhỏ: "Cuối cùng chúng ta cũng đã làm được rồi, Hàn Tiểu Khuyết. Đây chính là quán lẩu, là cửa hàng trà sữa của chúng ta."
Alpha ôm lấy thân thể mềm mại của Văn Kha vào lòng mình, nhịp đập trái tim của hai người họ kề sát vào nhau cùng gấp gáp đập liên hồi——
"Tôi yêu em."
Khi nói ra câu nói này, Hàn Giang Khuyết không kiềm được mà ôm Omega trong lòng mình chặt hơn một chút.
Hắn của thuở niên thiếu có rất nhiều ước mơ ngây ngô.
Muốn được chạy xe đuổi theo cơn gió mùa hạ, muốn cùng Văn Kha trốn học chạy đến bờ biển ngắm bình minh, còn muốn cùng anh trong những ngày đông rét mướt sẽ cùng nhau chia đôi bát mỳ bò ăn mãi chẳng hết.
Những hình ảnh tươi đẹp ấy, đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện trong đầu hắn.
Sự lãng mạn của Hàn Giang Khuyết vẫn luôn theo kiểu của một đứa trẻ.
Nhưng sự lãng mạn của Văn Kha lại thuộc về kiểu của người lớn—— dịu dàng, chân thật.
Được người đàn ông này yêu đương nhiên là hạnh phúc, Hàn Giang Khuyết sẽ vì niềm tin "ở bên nhau" này mà luôn cố gắng không biết mệt mỏi.
Trong thế giới của người trưởng thành, người có thể bằng lòng không nói một lời vô tư chia sẻ lợi ích với một nửa của mình thật sự hiếm thấy, huống chi là Omega bẩm sinh vốn đã yếu thế hơn.
Nhưng Văn Kha sẽ làm như vậy vì Hàn Giang Khuyết.
Cho dù có là nhiều tiền hơn nữa, đối với anh mà nói cũng chỉ là một cửa hàng nho nhỏ mãi mãi ở trong lòng hai người họ kia mà thôi—— bán trà sữa, bán lẩu, bán kẹo bông, bán chú hươu cao cổ ngậm lấy đám mây che đi cơn mưa.
...
Sau khi hoàn thành thủ tục để thành lập công ty, khi đến bước đăng ký chính thức vẫn còn cần một địa chỉ văn phòng. Chuyện này quả thật cũng cần phải giải quyết, dù sao sau này khi tuyển người và mở rộng phạm vi hơn cũng cần phải có địa điểm cụ thể.
Phó Tiểu Vũ giới thiệu cho Văn Kha khu văn phòng trong toà tháp đôi, vừa mới bắt đầu nói đã khiến anh sợ hết hồn.
Toà tháp đôi dù sao cũng là kiến trúc tiêu biểu của khu Bắc Thành, hai toà nhà có độ cao bằng nhau, hành lang thuỷ tinh treo giữa không trung nối liền hai bên còn được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng.
Khu văn phòng cao cấp như vậy, anh có chút không tưởng tượng ra nổi giá thuê một sàn trong một tháng sẽ cao đến mức nào.
Nhưng Phó Tiểu Vũ chỉ cười cười, rất bí ẩn mà nói rằng: "Tôi dẫn anh qua đó xem là sẽ hiểu thôi."
Đợi đến khi Văn Kha thật sự đặt chân vào bên trong toà tháp đôi và cẩn thận xem xét, anh mới hiểu được ý của cậu.
Nơi này cũng không phải là toà nhà văn phòng thương mại theo kiểu truyền thống.
Toà nhà được thiết kế vô cùng đột phá, bên trong rất trống, trung gian còn có dàn cây che ngợp bầu trời, khiến cho con người dù có làm việc trong không gian có điều hoà nhưng vẫn mang đến cảm giác như đang được hoà mình vào rừng rậm tự nhiên.
Mà bốn phía xung quanh được quây lại bởi những phòng làm việc loại nhỏ chi chít, mỗi một cánh cửa đều được dán bảng hiệu của các công ty khác nhau, nhưng khu vực chung lại được sắp xếp bằng các thiết bị tập gym và thiết bị giải trí một cách khéo léo, cùng những vị trí làm việc linh hoạt.
Những người đi qua đi lại cơ bản đều là thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc cũng không phải là kiểu nghiêm túc chỉnh tề như giới văn phòng thường mặc, không ít người đều khoác trên người những bộ đồ thoải mái như là áo sơ mi caro phối với quần bò, trong toà nhà còn tiên tiến đến mức thiết kế riêng một đường chuyên dụng dành cho xe cân bằng.
"Ở đây có phải là... toà văn phòng chung?" Văn Kha dò hỏi.
"Văn Kha, bây giờ trong nước là thời đại của những công ty mạng và khoa học kỹ thuật, thế nhưng ngoại trừ một vài doanh nghiệp đứng đầu trong nghành có thể đếm trên đầu ngón tay ra, tuyệt đại đa số những doanh nghiệp khác đều là mô hình nhỏ.
Điều này cũng là được quyết định bởi tính chất nghành nghề đặc biệt, những doanh nghiệp này không cần nhà xưởng, không cần các cấp đội ngũ nhân viên, muốn phát triển một App có thể chỉ cần đến một nhóm không quá mười người.
Hơn nữa số lượng nhân viên thậm chí còn hay biến động, sự thay đổi như vậy đã dẫn đến việc những toà văn phòng theo lối cũ đã không còn phù hợp với nhu cầu của bọn họ.
Những doanh nghiệp nhỏ này chính là cần những chỗ làm việc linh hoạt, cần phải giảm bớt những chi tiêu cho văn phòng không cần thiết, những thứ này đều rất phù hợp với nhu cầu của thời đại mới."
Khi Phó Tiểu Vũ nhắc đến toà tháp đôi, trong đôi mắt cậu dường như loé lên ánh sáng của niềm kiêu hãnh, còn nhấn mạnh từng chữ:
"Toà tháp đôi là nơi đưa vào khái niệm toà văn phòng thương mại cộng đồng sớm nhất ở thành phố B, từ tầng mười trở xuống toàn bộ đều là khu vực chung.
Tất cả những điều này, đều xuất phát từ ý tưởng thiết kế ban đầu muốn mang đến sự tiện lợi cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Thế nên ở đây anh chỉ cần thuê dài hạn hai mặt bằng trở lên, là đã có thể tận hưởng toàn bộ các thiết bị làm việc ở nơi này—— mạng cáp quang siêu tốc độ, phòng in ấn, phòng tập gym, quán cafe, nhà ăn, phòng họp lớn còn có cả phòng con nhộng dùng để ngủ trưa nữa."
"Quá tuyệt vời rồi..."
Văn Kha nghe đến ngẩn cả người, khu văn phòng cộng đồng là một khái niệm mới mẻ dù cũng hay nghe đến, nhưng để có thể hoàn thiện một cách triệt để như toà tháp đôi này thì quá hiếm thấy rồi, tất cả yêu cầu thiết kế tựa như đều được dựa theo tiêu chuẩn mới nhất của thế giới.
Anh chợt nhớ đến trước đây rất lâu Phó Tiểu Vũ đã từng nhắc đến, khu Bắc Thành không phải phố Wall mà là thung lũng Silicon của thành phố B.
Bây giờ nghĩ đến, câu nói này xác thực vô cùng sắc bén.
"Thế nên tôi mới giới thiệu nơi này với anh, với cả còn có một nguyên nhân khác——" Phó Tiểu Vũ nghiêm túc tiếp tục:
"Chính là bầu không khí chung của nơi này, những doanh nghiệp mạng mới gây dựng sự nghiệp cùng hơn một trăm các doanh nghiệp vừa và nhỏ khác, tuy rằng đều mới khởi nghiệp không lâu, thế nhưng trong đó lại không thiếu một vài đơn vị rất mới mẻ độc đáo với trạng thái phát triển cũng rất tốt.
Ngay cả những đơn vị phải cần đến mấy vòng vốn tài chính cũng có, hầu hết toàn bộ đều là người trẻ nên có thể nói ở đây chính là nơi dồi dào sức sống nhất của thành phố B.
Đợi đến khi LITE chậm rãi bắt tay vào làm, Love is the end cũng được ra mắt, anh cũng có thể từ nơi này phát triển rất nhiều mối quan hệ giao thiệp có ích."
"Quả thật phải cảm ơn cậu rồi, Tiểu Vũ, nơi này đúng là vô cùng thích hợp. Vậy tôi quyết định sẽ đặt địa điểm văn phòng ở đây, đầu tiên là cứ thuê hai mặt bằng trước đã."
Văn Kha ngẩng đầu lên nhìn vào Phó Tiểu Vũ, anh thật sự rất cảm kích việc cậu đã giới thiệu cho mình một địa điểm tốt như thế này, phải biết rằng giá thuê hai mặt bằng gần như là đã rẻ đến mức khó có thể tưởng tượng được, đối với một doanh nghiệp vừa mới bắt đầu mà nói, hình thức khu văn phòng chung như vậy quả thật quá hoàn hảo.
"Ồ đúng rồi, " Văn Kha chợt nhớ tới một chuyện: "Hồi đầu tiên khi tôi đến đây tìm cậu để bàn bạc về chuyện dự án, hình như cũng là ở trong toà tháp đôi này, vậy cậu cũng làm việc ở đây à?"
"Công ty lớn của bạn tôi có văn phòng ở tầng trên." Phó Tiểu Vũ do dự một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi cũng thường làm việc ở bên đó."
Cậu nói kiểu rất không rõ ràng, nhưng Văn Kha cũng không hỏi nhiều chỉ lờ mờ cảm thấy công việc của Phó Tiểu Vũ thật sự rất bí ẩn.
Nhưng mà mấy ngày sau, khi Văn Kha một mình gặp mặt Quý Phi Vũ của Lam Vũ bàn bạc về chuyện hợp đồng, anh ta gần như bày ra vẻ có hứng thú rất lớn đối với anh.
"Anh đang nhắc đến cậu Phó hiện tại cũng đang nắm cổ phần của LITE sao? Vậy xem ra App của anh Văn đây, quả nhiên có bối cảnh hùng hậu rồi——"
"Sao có thể thế được, không có bối cảnh nào cả." Văn Kha khẽ nhíu mày lại, anh đương nhiên nghe ra nghĩa bóng trong câu nói của Quý Phi Vũ.
"Anh Văn quá khách sáo rồi, phải biết rằng cậu Phó chính là nhà thiết kế chính cho toàn bộ hạng mục phát triển đất đai tại khu thung lũng điện tử mới ở Bắc Thành này, tập đoàn IM sau lưng cậu ta có nguồn vốn và các mối quan hệ đều rất bí ẩn, người như Phó Tiểu Vũ lại bằng lòng làm việc trái nghành trái nghề để mắt đến một hạng mục nhỏ như thế này, lúc đó ban lãnh đạo bên chúng tôi còn phải giật mình đấy."
"Thung lũng điện tử mới?" Văn Kha ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy," Quý Phi Vũ cười cười, nói một cách đầy ý tứ sâu xa:
"Mấy năm trước chính phủ thành phố B có ý tưởng muốn phát triển các doanh nghiệp khoa học kỹ thuật và mạng lưới mới, cuối cùng chính là tập đoàn IM sau lưng Phó Tiểu Vũ giành được tới tay dự án này.
Sau đó là chỉnh sửa và tổng hợp toàn bộ thiết kế phát triển của cả mảnh đất khu Bắc Thành, những hạng mục như khách sạn sử dụng công nghệ AI, khu văn phòng cộng đồng, còn có câu lạc bộ hẹn hò cho Omega mang tính tiên phong gì đó nữa, đều nằm trong bố cục chiến lược phát triển của tập đoàn IM.
Mấy năm qua công trạng trên phương diện này ở thành phố B đều quá tốt, cho nên đã hấp dẫn không ít các doanh nghiệp mới, khiến các nghành nghề sẵn có và nghành nghề mới ở khắp thành phố B đều được phát triển, thật sự là quá ghê gớm——"
Cảm thấy anh Hàn như kiểu "Con nhà siêu giàu châu Á" 😌