Khi Văn Kha về đến nhà, Hàn Giang Khuyết thế mà vẫn còn đang ngủ, anh rón rén xốc chăn của hắn lên rồi đè vào người hắn từ phía sau, còn cắn một cái vào tai của Alpha, nói: "Dậy mau, Hàn Tiểu Khuyết!"
Người này theo bản năng che đi cái tai của mình, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh của Hàn Giang Khuyết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại càng trong veo sạch sẽ, khiến Văn Kha nhìn thấy mà nhịn không nổi, phải ấn người xuống gối hung hăng hôn một lúc: "Tôi mua cho cậu hoành thánh này, mau dậy đi, để lát nữa là nó dính lại với nhau đấy."
"Hoành thánh..."
Hàn Giang Khuyết bị hôn đến mức thành ra có hơi ngơ ngơ, hắn lặp lặi một lần, rồi hai chữ hoành thánh kia rốt cuộc cũng khiến người này hoàn toàn tỉnh táo: "Có hoành thánh ăn à?"
"Ừm." Văn Kha gật đầu một cái.
Hàn Giang Khuyết không nói thêm một lời nào nữa, lập tức ngồi thẳng dậy, mặc áo phông vào người rồi rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.
Văn Kha đứng ở bên chiếc bàn, bày chân gà hấp xì dầu, sườn rán cùng tai lợn ra những chiếc đĩa sứ màu trắng xanh đan xen với nhau, khi anh đang bận rộn, thì Hàn Giang Khuyết một tay còn cầm bàn chải đánh răng, trong khi một cái tay khác lại vòng ra phía trước ôm lấy Văn Kha, sau đó là vén vạt áo của anh lên, rất tự nhiên mà mò vào bên trong sờ soạng.
"Em ỉnh ậy úc ào?" Hắn vừa đánh răng vừa nói.
Em tỉnh dậy lúc nào?
"Quán hoành thánh này tôi hay ăn, nhất định cậu cũng sẽ thích." Thật ra Văn Kha nghe không ra là người này đang nói gì, nhưng anh cảm thấy trả lời như vậy chắc cũng không sai được.
"Ân ì ế?"
Nhân gì thế?
"Hả?"
Hàn Giang Khuyết thấy vậy liền chạy vào phòng vệ sinh, nhổ hết bọt kem đánh răng, rồi súc miệng một cái, sau đó mới thò đầu ra hỏi: "Hoành thánh nhân gì?"
"Có cả nhân tôm tươi với nhân thịt heo, cậu nếm thử xem, thích nhân nào thì ăn bát đó."
Hàn Giang Khuyết rất nhanh đã ngồi vào bàn, tuỳ tiện mở một bát hoành thánh ra không đợi được nữa mà bắt đầu ăn luôn——
Nước dùng trong bát còn đang bốc lên hơi nóng, trên bề mặt còn ánh lên một lớp mỡ mỏng manh óng ánh bóng loáng, pha cùng với chút màu xanh đến từ hành lá thái nhỏ được rải đều lên.
Vỏ hoành thánh nhẵn mịn, bọc lấy nhân bên trong là tôm tươi đã bóc vỏ, thời điểm nuốt xuống một miếng hoành thánh có cả miếng tôm to cùng với nước dùng ngon ngọt, từ mùi vị đến dạ dày trống rỗng tất cả đều được thoả mãn.
"Ngon không?"
Văn Kha mong đợi hỏi.
"Ngon lắm."
Hàn Giang Khuyết không màng nói thêm gì nữa, lại cúi đầu xuống mà uống một ngụm canh nóng: "Nước dùng cũng ngon, ban nãy tôi vừa hỏi—— em tỉnh dậy lúc nào?"
Văn Kha lúc này mới yên tâm ngồi xuống: "Tôi cũng mới dậy được một lúc, rồi xuống dưới nhà đi mua đồ ăn."
Hàn Giang Khuyết cắn một miếng sườn cốt lết rán vàng ươm giòn rụm, rồi nói: "Em muốn ăn cái gì, lần sau cứ gọi tôi dậy để tôi đi mua là được."
Văn Kha nghe thấy hắn nói như thế, liền nở nụ cười: "Là một quán nhỏ thôi, cậu cũng không biết đường hơn nữa còn phải lái xe một đoạn, tôi đi mua luôn cũng được, không sao đâu, chẳng có gì là phiền cả."
Hàn Giang Khuyết nhìn vào Omega đang mỉm cười nhàn nhạt kia, bỗng nhiên mới chợt hiểu ra rằng——
Văn Kha đi mua hoành thánh, hoàn toàn không phải vì mình muốn ăn, mà là vì hắn thích ăn.
Mặc dù chỉ nói một cách đơn giản rằng "xuống dưới nhà" đi mua đồ ăn sáng, nhưng trên thực tế là còn phải lái xe mới có thể đến được chỗ đó, chỉ bởi vì hắn thích ăn mà thôi.
Trái tim của Hàn Giang Khuyết đập một cách vụng về, lại không biết nên nói cái gì, đành phải cúi đầu xuống ăn một miếng hoành thành thật lớn.
Cảm giác được chăm sóc che chở chu đáo, tỉ mỉ quen thuộc này, chỉ có Văn Kha mới từng mang đến cho hắn.
Văn Kha là kiểu thiếu niên điềm đạm trưởng thành sớm, cho dù những năm cấp Ba mới mười sáu, mười bảy tuổi ấy, người kia cũng đã từng lặng lẽ bảo vệ hắn như vậy.
Đối với Hàn Giang Khuyết mà nói, Văn Kha đầu tiên là người bạn thân nhất, sau đó còn là mối tình kéo dài suốt mười năm của hắn.
Mà càng quan trọng hơn, Văn Kha vẫn mãi là người hắn ỷ lại dựa dẫm từ tận đáy lòng, là người mà hắn không kiềm được mà phải ngước lên nhìn.
Bất kể là Hàn Giang Khuyết cao lên bao nhiêu, khi hắn nắm tay anh thì vẫn chỉ là cậu bé con được bản thân vẽ ra bằng bút sáp màu trong bức tranh kia.
Chú hươu cao cổ cao lớn yêu dấu ấy, sẽ vì hắn mà ngậm lấy một đám mây che đi cơn mưa.
...
Văn Kha có cảm giác như mình, chưa bao giờ có sức lực và tinh thần dồi dào đến thế, hôm đó anh còn quét dọn qua cả nhà một lượt, buổi chiều thì lại mở dự án App trước đó đã làm ra, cẩn thận xem lại một lượt.
Đây là bản kế hoạch Trác Viễn đến nhìn liếc qua một cái cũng lười, nhưng lại là những tư liệu mà Văn Kha đã mất một tháng nhọc nhằn vất vả điều tra, rồi lại tự mình viết framework (*), tự mình thiết kế.
(*)= Framework là "bộ khung" được cấu thành từ các đoạn code, library nhằm tối giản công sức phát triển ứng dụng.
"Love is the end...?" Khi Văn Kha đang làm việc nghiêm túc, thì Hàn Giang Khuyết lại có hơi ngạc nhiên mà ngồi xuống đối diện với anh, tò mò mở trang bìa lên xem: "Là App hẹn hò sao?"
"À, đúng, giao diện UI (**) này là tôi tự thiết kế, vẫn còn chưa được chuyên nghiệp lắm."
(**)= Giao diện người sử dụng – User Interface (UI) là một khái niệm không mấy xa lạ với những nhà thiết kế chuyên nghiệp. UI là khái niệm xuất hiện với sự ra đời của máy tính, vì thế nói tới UI có thể hiểu là một giao diện để người dùng và máy móc làm việc với nhau.
Văn Kha hơi ngượng ngùng, giải thích: "Nhưng quan trọng đây là ý tưởng chính, nên tôi cảm thấy... cũng rất đặc biệt."
"Vậy à?"
Hàn Giang Khuyết cảm thấy rất hứng thú, liền tiếp tục: "Nói ra thì App hẹn hò hai năm qua, hình như thật sự cũng bắt đầu phát triển nhiều lên."
"Đúng là như vậy đấy. Thật ra không chỉ có App hẹn hò bắt đầu tăng lên, mà các App tăng lên còn có một loạt như app gọi xe, app đặt đồ ăn, đủ mọi thể loại, mà tất cả những thứ này đều có một điểm chung, cậu có biết là gì không?"
Nhìn Hàn Giang Khuyết không có vẻ phát chán với những thứ này, Văn Kha cũng có hơi kích động.
Thật ra anh là người có rất nhiều ý tưởng, thế nhưng trước đây thường thường chỉ có một mình buồn chán ở trong nhà suy nghĩ đến những vấn đề này, nhiều lắm là tán gẫu một chút với bạn thân như Hứa Gia Nhạc, nhưng bây giờ có thể nói ra những điều đó thật sự là một chuyện rất vui vẻ.
"Không biết."
Hàn Giang Khuyết lắc đầu.
"Chúng đều căn cứ vào vị trí App."
Văn Kha cười lên, chậm rãi nói: "Thật ra tất cả những sự thay đổi trong điện thoại của chúng ta, cái gì là App hot, cái gì là App lặng yên chết đi không một tiếng động, bản chất đều là vì sự biến đổi không ngừng của khoa học kỹ thuật.
Nhiều năm về trước, hệ thống định vị của rất nhiều các loại điện thoại đều chưa hoàn thiện, vậy nên lúc đó App của chúng ta chưa cân nhắc đến việc gia nhập phạm vi vị trí địa lý, thời ấy chúng ta chỉ thường sử dụng rất nhiều App liên quan đến tin tức, âm nhạc, phương tiện.
Thế nhưng có một ngày —— khoa học kỹ thuật tiến bộ, điện thoại của tất cả mọi người đều có thể định vị chuẩn đến từng mét. Lúc này mới xuất hiện những App của thời đại mới, gọi xe cũng được, đặt đồ ăn cũng được hay là xã giao cũng thế, điểm quan trọng nhất của tất cả các phần mềm đó đều nằm ở vị trí địa lý."
"Thế nên điểm mấu chốt của App hẹn hò cũng nằm ở vị trí địa lý sao?"
Hàn Giang Khuyết lắng nghe rất nghiêm túc, hắn mở điện thoại ra, từ trước đến nay bản thân chưa từng dùng App kiểu này bao giờ, thế nhưng lúc này lại không nhịn được mà muốn download một cái về xem thử thế nào.
"Không, App hẹn hò của Alpha và Omega bây giờ có hai điểm quan trọng nhất, một là vị trí địa lý, hai là dữ liệu để giải thuật toán ghép đôi—— cậu xem trong điện thoại của tôi là được."
Văn Kha lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Hàn Giang Khuyết xem những App hẹn hò đã được anh phân loại riêng biệt, có đến mấy loại của cả trong nước lẫn nước ngoài, anh tiện tay mở ra một App có tên gọi là LoveFX cho Hàn Giang Khuyết xem, chỉ thấy bên trong có rất nhiều avatar của các Alpha ở xung quanh đang hiện lên.
Hàn Giang Khuyết híp mắt lại, hắn có chút để ý, không nhịn được mà muốn lục lọi xem xét những người trong cột muốn liên lạc với Văn Kha.
"Tôi không ghép đôi với Alpha nào, chỉ là để nghiên cứu thôi mà." Văn Kha không nhịn cười được, anh nhấn vào cột độ khớp đề xuất trên màn hình, sau đó chỉ cho Hàn Giang Khuyết nhìn: "Cậu xem này, cái này chính là framework quan trọng nhất trên thị trường của App hẹn hò—— "
"Cái này là gì?"
"Đơn giản mà nói thì, ví dụ như hôm nay tôi là một Omega độc thân, muốn tìm được một người bạn ghép đôi trên LoveFX, như vậy việc bản thân cần làm là đăng ký, rồi đăng nhập, sau đó khi nhập thông tin, tôi bắt buộc phải nhập thông tin tin tức tố của tôi bằng một dãy số, E87859.
Sau đó khi tôi chờ cho hệ thống bắt đầu ghép đôi, hệ thống sẽ vận dụng các thuật toán từ trong cơ sở dữ liệu, để đề xuất cho tôi người có độ khớp cao từ 65% trở lên, đây chính là độ khớp ghép đôi chuẩn xác."
"Thế nhưng ở đây lại dính đến một vấn đề khác, độ khớp nhau giữa Alpha và Omega, trước đây chỉ có bệnh viện và các cơ sở xét nghiệm mới có thể dùng những dữ liệu để tính toán ra độ khớp nhau chuẩn xác nhất. Tất cả các App hẹn hò trên thị trường, đều bị lún sâu vào chức năng này, đều phải mua những số liệu đó từ các bệnh viện của chính phủ để tiến hành giải lại thuật toán, còn chỉ có thể mua được cơ sở dữ liệu trong phạm vi nhất định.
Ví dụ như LoveFX này, ngay từ khi bắt đầu đã phải đập vào một số tiền lớn, mới có thể mua được kho dữ liệu có độ khớp từ 65% trở lên, cũng có những bên phát triển kém hơn, có bên thậm chí chỉ có thể mua được cơ sở dữ liệu từ 50% trở lên."
"Vậy..." Hàn Giang Khuyết vừa muốn mở miệng ra nói liền ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới tiếp tục: "Vậy có phải có những App, mang ý nghĩa như là đã thất bại ngay từ vạch xuất phát không."
"Không sai. Hiện nay trên thị trường App, bởi vì các bên phát triển đều tranh nhau lún sâu vào độ khớp của cơ sở dữ liệu, cho nên bất kể là ai muốn tham gia cuộc chiến này, cũng đồng nghĩa với việc phải có sức để đánh những trận máu me ác liệt, mua cơ sở dữ liệu là cửa thứ nhất, khiến cho những người chơi không có nguồn tài chính hùng hậu bị đào thải."
Văn Kha nói tới đây, bỗng nhiên lại hít một hơi thật sâu, sau đó anh mới chậm rãi mở miệng, nói: "Thế nhưng phiên bản Love is the end mà tôi thiết kế này, lại không có nền tảng là độ khớp ghép đôi đó."
"Hoàn toàn không có sao?"
Hàn Giang Khuyết có hơi giật mình.
"Hoàn toàn không có."
Văn Kha khẳng định, nói.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng mặt trời sau buổi ban trưa cũng chiếu vào trên khuôn mặt của Văn Kha——
Anh rất nghiêm túc, cũng rất chuyên tâm nói chuyện, màu nâu nhạt trong đôi mắt loé lên thần thái thông minh, khiến Hàn Giang Khuyết trong khoảng thời gian ngắn có hơi hoảng hốt, hình ảnh kia cũng giống hệt như thời cấp Ba đó, dáng vẻ của Văn Kha khi giảng đề cho hắn từng bài từng bài một.