Hứa Gia Nhạc vừa đi là Hàn Giang Khuyết liền từ phòng vệ sinh bước ra.
Người này đơn giản là không muốn nhìn thấy anh ta, nên mới cố tình tránh đi như vậy.
"Thật sự là tôi không sao đâu mà." Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lần nữa nhấn mạnh.
"Cậu còn chưa..."
Hàn Giang Khuyết muốn nói lại thôi, im lặng một lúc lâu cuối cùng chỉ hỏi nhỏ: "Bây giờ còn đau không? Anh ta thô bạo quá!"
"Tiêm một mũi xong là hết đau rồi."
Phó Tiểu Vũ ném vỏ quýt vào thùng rác đặt ở bên cạnh, sau đó vừa từ từ ăn từng múi, vừa nói: "Lần này phát tình quả thật rất đột ngột, nhưng mỗi một bước đi tôi đều có lựa chọn cũng không bị chính thức đánh dấu.
Hàn Giang Khuyết, mặc dù tôi là Omega thật đấy nhưng trong chuyện này cậu không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu yếu đuối như thế đâu, đừng lo lắng quá. Hơn nữa, Hứa Gia Nhạc anh ấy..."
Cậu khẽ dừng lại một chút không đáng kể, rồi mới nghiêm túc nói: "Anh ấy thật sự không bắt nạt tôi."
Omega nằm trên giường bệnh, nhưng sắc mặc lại cực kỳ điềm tĩnh, khi nói chuyện vẫn cứ là ngắn gọn bình thản giống như lúc làm việc, rất khó khiến người khác có thể phản bác, chỉ duy nhất lúc nhắc đến tên của Hứa Gia Nhạc, cậu mới hơi khựng lại, ánh mắt còn có vẻ thất thần.
Hàn Giang Khuyết có chút buồn bực, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác không nói gì nữa.
"Hàn Tiểu Khuyết, tôi hình như hơi muốn uống một cốc trà sữa nóng."
Văn Kha nhìn qua hai người một chút, bỗng nhiên nói: "Tiểu Vũ có muốn uống không?"
"Tôi cũng muốn." Phó Tiểu Vũ gật đầu.
Alpha tuy rằng không thấy vui lắm, nhưng ngay sau đó vẫn đứng lên đi ra ngoài mua trà sữa cho hai Omega.
Lúc phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phó Tiểu Vũ đột nhiên lại đặt quả quýt mới ăn được một nửa xuống, rồi lên tiếng: "Văn Kha, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Văn Kha không nghĩ rằng Phó Tiểu Vũ vậy mà lại mở lời trước mình, rõ ràng là khi cậu nói muốn uống trà sữa giống anh, chính là vì cả hai người có cùng suy nghĩ như nhau——
Đều muốn nói chuyện riêng một chút.
"Cậu nói đi."
"Văn Kha, sao hôm ấy ở Đại học B anh đột nhiên lại bị đau bụng?" Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ có hơi căng thẳng: "Sau đó anh đi kiểm tra rồi đúng không? Bác sĩ đã nói gì vậy?"
"Bác sĩ chỉ nói là vì tôi nghỉ ngơi không đủ thôi."
Văn Kha trả lời, đồng thời cũng nhận ra câu hỏi của cậu như vậy rất kỳ lạ.
Anh và Phó Tiểu Vũ nhìn nhau, thử hỏi: "Còn cậu thì sao? Sao đột nhiên lại như thế này?"
Bởi vì sinh lý của Alpha bất đồng, cho nên đối với vấn đề kia không nhạy cảm như vậy. Thế nhưng là người cùng một giới thì đều hiểu rằng, Omega cấp A có khoang sinh sản cực kỳ khỏe mạnh, khi đến kỳ phát tình sẽ rất ít khi xảy ra tình trạng rối loạn như thế kia.
Phó Tiểu Vũ nhíu mày lại, "Văn Kha, tôi cảm thấy có hơi kỳ quái."
Cậu nói đến đây, bỗng nhiên lại ngồi thẳng lên tiến lại gần anh, vừa đến gần đã nhìn ra vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ có hơi yếu ớt, tiếng nói của cậu cũngq rất nhẹ: "Tôi chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này bao giờ, lần này bị đau cũng là vì hai ngày liên tục tôi đều vô cùng khao khát, cho nên... Chúng tôi dường như chưa từng ngừng lại. Ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lại để đến nông nỗi ấy, trường hợp như tôi quá hiếm thấy.
Thế nhưng sau khi kiểm tra cơ thể, lại không phát hiện ra điều gì bất thường, nên bác sĩ mới suy đoán là có thể do tôi tiêm quá nhiều thuốc ức chế, cộng thêm với tình trạng sức khỏe gần đây cũng không tốt nên mới thành ra như vậy."
"Cậu cảm thấy có gì đó không ổn sao?"
Vẻ mặt của Văn Kha cũng trở nên nghiêm túc, anh biết nếu như Phó Tiểu Vũ đồng ý với lời giải thích của bác sĩ thì chắc chắn sẽ không nhắc tới chuyện này với mình.
"Tôi không biết."
Phó Tiểu Vũ cảm thấy hơi bức bối.
Cậu chưa bao giờ là kiểu người chỉ dựa vào cảm giác, thứ Omega quan tâm đến là sự thật, là chứng cứ, thế nhưng lần này cậu chẳng nắm được trong tay bất cứ điều gì mà lại chỉ có một trực giác lạ lùng: "Tôi cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy không đúng lắm. Kỳ phát tình đến cũng quá bất thường, giống như tôi mới vừa lên sân khấu thay anh, trong chớp mắt thì điều đó đã xảy ra rồi—— trước đó rõ ràng là không có cảm giác gì."
"Ý cậu là..."
Văn Kha nói rất chậm, nhưng ba chữ này vừa mới ra khỏi miệng, anh bất chợt ngừng lại.
Omega không kiềm được mà nhớ lại hoạt động hôm đó tại Đại học B, Trác Viễn đã từng vô cùng kỳ quái dẫn theo đám người xuất hiện ở bãi đậu xe, nói là mình muốn giúp đưa anh đến bệnh viện.
Sự liên tưởng này, quả thật khiến Văn Kha có cảm giác như có gai ở sau lưng.
"Tiểu Vũ, hôm đó Trác Viễn đã từng tới Đại học B."
Omega khó khăn mở miệng nói.
Anh và Phó Tiểu Vũ hai mắt nhìn nhau, Văn Kha bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình rịn đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng Omega kia lại cực kỳ bình tĩnh khác xa với trong tưởng tượng của mình, chỉ như có điều suy nghĩ nên khẽ nhíu hàng lông mày.
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, để mai tôi, tôi thử điều tra xem chuyện này là thế nào." Văn Kha nghiến chặt răng nói, ngón tay của anh cũng khẽ run lên: "Tiểu Vũ, tôi..."
Anh nói tới chỗ này, lại không khỏi ngập ngừng.
Omega đương nhiên biết rõ ngộ nhỡ thật sự chuyện là như thế, vậy thì mục tiêu Trác Viễn nhắm vào không thể nào là Phó Tiểu Vũ được.
Trong nháy mắt đó, anh không chỉ bởi vì sự hoài nghi của bản thân mà cảm thấy lo âu.
Nếu như sự hoài nghi này là thật, vậy thì chuyện xảy ra trên người Phó Tiểu Vũ vốn là phạm tội.
Cậu hoàn toàn vô tội, thậm chí có thể trong lúc vô tình đã thay anh gánh lấy một tai họa to lớn.
Ý nghĩ này khiến cho anh quả thực vô cùng sợ hãi.
"Văn Kha,"
Phó Tiểu Vũ rõ ràng là không có nghĩ như vậy, mắt cậu híp lại như đang nhanh chóng tự hỏi, trầm ngầm hồi lâu, bỗng nhiên lại khẽ mở lời: "Nếu không thì anh cứ lén điều tra trước đã, chưa cần phải nói ngay cho Hàn Giang Khuyết biết đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì cái này chỉ là suy đoán thôi, cũng không có bằng chứng cụ thể nào cả, tôi thậm chí còn hoài nghi đó chỉ là ảo giác của mình, dựa trên lý trí mà nói, tôi cảm thấy sẽ không có người nào khi chuyện làm ăn trong gia đình còn đang căng thẳng, lại còn hao tổn tâm tư để động tay động chân đến vài chuyện nhỏ nhặt thế này."
Phó Tiểu Vũ nhấn mạnh từng chữ, trên khuôn mặt của cậu cũng hiện lên thoáng sầu lo: "Thế nhưng tôi cảm thấy, Hàn Giang Khuyết hiện tại có thể sẽ không chịu bình tĩnh phán đoán đâu, một khi cậu ấy nghi ngờ là Trác Viễn làm—— tôi lo là cậu ấy sẽ mất kiềm chế, với tình huống hiện tại của cậu ấy thì..."
Khi Omega kia mới nói được một nửa thì cánh cửa phòng bệnh đã được đẩy ra, Hàn Giang Khuyết xách theo hai cốc trà sữa đã trở lại, vì vậy hai người kia cũng cùng trở nên im lặng.
Có lẽ Alpha đi ra ngoài một vòng nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, hắn không còn nhắc đến chuyện của Hứa Gia Nhạc nữa mà chỉ tập trung nói mấy câu với Phó Tiểu Vũ.
Mãi đến tận khi Hứa Gia Nhạc hai tay xách theo túi lớn túi nhỏ quay lại, thời gian cũng đã gần đến mười hai giờ đêm, Văn Kha cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Phó Tiểu Vũ nữa.
Anh vẫn luôn mang theo một bụng tâm sự nặng nề.
Trên đường về nhà, trong khi Hàn Giang Khuyết lái xe thì Văn Kha lại ngẩn ngơ nhìn vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Đã lái xe được nửa đường, nhưng hai người họ thậm chí kể từ sau khi rời khỏi bệnh viện vẫn chưa nói với nhau một câu nào. Bọn họ ngay cả có ý nói về chuyện xảy ra giữa hai người kia, cũng không có.
Thật ra không chỉ có mỗi trên đoạn đường về nhà này đâu, Văn Kha chợt nhận ra ngay cả đoạn đường đến bệnh viện bọn họ cũng không ai nói với ai một lời rồi, đại khái người kia cũng chỉ hỏi có hai câu "Em có lạnh không?" với "Còn đau bụng không?" mà thôi.
Một khi đã nhận ra được điều này, bầu không khí yên lặng trong xe lại càng đình trệ đến mức khó có thể chịu đựng nổi.
Trên đường trở về Hàn Giang Khuyết còn nghe một cú điện thoại, nhưng mà hắn chỉ "ừ" một tiếng rồi lại dứt khoát nói với đầu dây bên kia một câu rằng "Đợi lát tôi gọi lại cho anh", sau đó bèn thẳng thắn cúp máy.
"Hàn Tiểu Khuyết."
"Ừm." Hàn Giang Khuyết đáp lại một tiếng.
"Là ai vậy?"
"..." Sau khi yên lặng một lúc rất lâu, Hàn Giang Khuyết lại bình tĩnh giải thích: "Là thám tử tư tôi tìm để điều tra vài việc."
"Bây giờ cậu đang điều tra chuyện gì?" Văn Kha hỏi nhỏ, anh cố gắng duy trì giọng nói, nhưng không biết tại sao phải nói chuyện với Hàn Giang Khuyết vào lúc này khiến anh cảm thấy căng thẳng.
Anh không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu như bây giờ mình lại nói ra điều nghi ngờ của bản thân và Phó Tiểu Vũ vừa nãy, có phải sự việc sẽ lại càng trở nên cực kỳ gay gắt hay không?
"Tiểu Kha," Tiếng nói của Hàn Giang Khuyết cũng rất trầm: "Tôi không muốn bàn luận với em về chuyện của Trác Viễn, tự tôi sẽ giải quyết tất cả. Khoảng thời gian này em cứ gắng ở yên trong nhà, nghỉ ngơi nhiều vào."
Văn Kha quay đầu nhìn vào gò má của người kia, Alpha vẫn cứ đẹp trai tuấn tú đến mức khiến người kinh ngạc. Đường nét trên khuôn mặt của hắn đặc biệt thích hợp với đêm đông, chỉ là khi thẳng tắp nhìn về phía trước lại hiện lên vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Không biết tại sao, Văn Kha lại nghĩ đến câu nói sau cùng của Phó Tiểu Vũ kia——
Cậu ấy lo lắng Hàn Giang Khuyết sẽ mất kiềm chế.
...
Sau khi về đến nhà, Alpha đã mang cho Văn Kha một cốc trà gừng nóng, sau đó lại đi tắm thuận tiện chuẩn bị nước ấm cho anh.
Omega cũng không bỏ lỡ một phút nào, vẻ mặt anh căng thẳng ngồi trước máy tính gửi tin nhắn thoại trên wechat cho thầy Hà ở Đại học B, cách điều tra thứ nhất mà anh nghĩ ra được đương nhiên là căn cứ vào hệ thống đăng ký tham gia hoạt động ở hội trường hôm đấy, để thử xem có tý manh mối kỳ lạ nào hay không.
Nhưng mà đối với điều này, thật ra anh cũng không mang hy vọng lớn lao, cho dù Trác Viên có đăng ký cũng không nói rõ được điều gì.
Thứ để anh cần phải nói chuyện nghiêm túc với thầy Hà, chính là hy vọng có thể xem qua những hình ảnh được ghi lại trong hệ thống giám sát camera hôm đó.
Mặc dù đã rất muộn rồi, nhưng thầy Hà vẫn còn chưa ngủ, cũng đã trả lời lại rất nhanh: "Hệ thống đăng ký có thể điều tra được, nhưng camera giám sát thì lại khó nói, cái này cần phải thông qua phòng bảo vệ, thủ tục cũng rất phiền phức."
Văn Kha vừa uống trà vừa gõ chữ, lúc này điện thoại ở một bên cũng chợt vang lên, là cuộc gọi đến từ một số điện thoại lạ.
Đợt này bởi vì chuyện công việc cho nên anh cũng thường xuyên nhận được cuộc gọi từ những số lạ, vì vậy mới không nghĩ nhiều đã trực tiếp nghe máy: "Alo? Tôi là Văn Kha, xin hỏi anh là ai?"
Bên kia rất lâu cũng không có ai lên tiếng.
Văn Kha không khỏi cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Alo?"
"Văn Kha, là em bảo Hàn Giang Khuyết làm như vậy à?"
Lúc này Omega mới chợt nhận ra, lông mày anh nhíu lại thật chặt, nặng nề đặt cốc trà xuống, nói: "Trác Viễn?"
"Cha tôi vừa bị tạm giữ, ông đã bị đưa đi ngay trước mắt tôi."
Tiếng nói của gã thông qua điện thoại khiến cho Văn Kha cảm thấy người này cực kỳ không ổn, thế nhưng thông tin đáng sợ mà anh mới biết được kia vẫn khiến ngón tay muốn nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi của Văn Kha phải dừng lại, anh nói: "Cái gì?"
"Hiềm nghi đút lót, kinh doanh phi pháp còn có tham ô chiếm đoạt của công, bọn họ muốn tạm giữ ông ấy để tiến hành điều tra."
Cả người Văn Kha đột nhiên giật mình, anh nắm chặt điện thoại trong tay đồng thời cũng nhanh chóng tìm kiếm về tin tức của tập đoàn Đông Lâm trên máy tính——
Lạ lùng là, cùng với bài viết về Love is the end còn có một tin tức ngắn ngủi trong ngày nhắc đến chuyện đó.
Chủ tịch tập đoàn trước đây của Tập đoàn Đông Lâm, bị hiềm nghi có liên quan đến nhân công từ vụ việc lúc trước của tập đoàn Vân Phong nên bị tạm giữ để điều tra.
"Tôi biết Hàn Giang Khuyết muốn làm gì, nó muốn buộc cha tôi phải khai ra bác Cả... Nếu như thật sự phải đi đến bước đường cùng đó, bác Cả sẽ bỏ mặc chuyện sống chết của gia đình chúng tôi và cha tôi cũng tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện."
Không gian ở đầu dây điện thoại bên kia tuy rằng rất yên tĩnh, thế nhưng có lẽ là bởi sợ hãi cho nên âm tiết của Trác Viễn run rẩy tựa như đang đứng trong gió rét.
Văn Kha cũng cảm thấy được rằng Trác Viễn đang sợ hãi.
Trong một đêm, gã giống như mất đi khí thế của ngày hôm qua ở Đại học B.
Giọng nói của người này vô cùng khản đặc, nghe như một bệnh nhân đang khàn cả giọng vì nói mớ.
Chuyện chính mắt nhìn thấy cha mình bị bắt đi này, dường như đã tạo thành một đả kích rất lớn trước nay chưa từng xảy đến đối với gã.
Văn Kha suy đoán, sau chuyện đó Trác Viễn hẳn là đã tìm đến người bác Cả kia, nhưng câu trả lời mà gã nhận được có lẽ chính là lý do khiến gã sụp đổ thế này.
Trác Ninh rất có thể đã trở thành con tốt thí.
"Văn Kha, là cậu đã khiến Hàn Giang Khuyết phải liều mạng như vậy sao? Mẹ nó, năm ngoái thằng đó bỏ ra mấy trăm triệu thu mua toàn bộ Vân Phong cũng chỉ là vì một ít chứng cớ này thôi sao, nó điên rồi à? Là em bảo nó phải làm như vậy đúng không? Em hận tôi đến thế sao?"
Gã rõ ràng không tin là Văn Kha không có dính líu gì vào chuyện này, dùng bất cứ một loại logic nào cũng đều cảm thấy, chuyện muốn trả thù chồng trước của bạn đời hiện tại điên cuồng đến thế này, đều tuyệt đối không hợp với lẽ thường.
Văn Kha lặng im.
Anh thực sự không biết nên nói thế nào, quả thật Omega sẽ không để Hàn Giang Khuyết làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng vào giây phút này, trước mặt Trác Viễn với trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn, anh chắc chắn sẽ không nói ra bốn chữ "anh không tham gia" này đâu.
"Trác Viễn..."
Sau một lúc rất lâu, Văn Kha rốt cuộc mới khó khăn nói nên lời.
Cho đến bây giờ nguyên nhân duy nhất để anh không cúp máy, chính là muốn hỏi bóng gió một chút, "Hôm qua sao anh lại muốn đến Đại học B?"
"Tôi chỉ là thấy hơi nhớ em, nghe nói em có hoạt động ở đó nên mới muốn đến nhìn em một chút, cũng là tiện để ủng hộ."
"Cần phải mang theo nhiều người vậy sao?" Văn Kha nhàn nhạt hỏi: "Thậm chí còn chặn tôi ở bãi đậu xe?"
"Tôi mang theo người là chuyện rất bình thường, Văn Kha, hiện tại đều đã rơi vào tình huống này rồi, ngay cả em cũng có vệ sỹ riêng như lính đặc chủng thế kia, Hàn Giang Khuyết đề phòng tôi nên tôi cũng phải cẩn thận với nó, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ."
Trác Viễn phản ứng lại rất nhanh.
Gã ngừng lại một chút, rồi khẽ nói: "Tôi chỉ là muốn tìm cơ hội, nói chuyện với em một lát. Tiểu Kha... Tôi thừa nhận mười năm nay, tôi đối với em chưa đủ tốt, tôi thừa nhận là mình đã ngoại tình, là tôi có lỗi với em. Tôi muốn tự mình nói những lời này với em, tôi thật lòng đó."
"Tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi, thật đấy."
Tay Văn Kha run lên một cái, nhiều năm như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên anh được nghe Trác Viễn nói ra ba chữ "Tôi sai rồi" này.
Omega cảm thấy như có gai ở sau lưng mình, muốn hé miệng ra nói gì đó nhưng lại chẳng nên lời.
"Văn Kha, em có biết không, ngộ nhỡ như bác Cả thật sự không màng đến chuyện này nữa, bên này sẽ xử cha tôi phải ngồi tù bao nhiêu năm? Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không ngồi tù nổi đâu, em, em cũng đã từng gọi ông là cha, tốt xấu gì mười năm đó chúng ta cũng đã từng là người một nhà, em không nhớ gì hết sao?
Em nghĩ đến mẹ tôi một chút xem, bà ấy làm sao có thể chịu nổi chuyện này. Tiểu Kha, xưa nay em cũng không phải là người nhẫn tâm đến vậy, chỉ một mình tôi có lỗi với em thôi, tôi cũng thật sự muốn nói với em về những áy náy của mình. Em hãy bảo Hàn Giang Khuyết dừng lại đi, nó bây giờ chính là đang đuổi cùng giết tận với toàn bộ người nhà họ Trác."
Trong điện thoại, bỗng nhiên truyền ra âm thanh nghẹn ngào của Trác Viễn.
Thế nhưng trong thoáng chốc, Văn Kha theo bản năng lại cảm thấy thật buồn nôn.
Vẻ yếu thế của gã chẳng biết vì sao lại khiến anh nghĩ đến loài cá sấu cùng rắn độc, cho dù cách nhau qua điện thoại, nhưng Văn Kha gần như có thể nhìn ra được trong đôi mắt khi rơi lệ của người này, hẳn là cũng sẽ không mang theo một sự đau thương sâu sắc nào đó đâu, mà sẽ âm thầm giấu đi những điều u tối ở phía sau.
"Tôi biết, Hàn Giang Khuyết đã tìm đến chủ nhiệm Đới năm đó ở trường cấp Ba để hỏi về chuyện mười năm trước."
Trác Viễn ho khan kịch liệt một hồi, sau đó lại vội vàng nói: "Tiểu Kha, em đang nghi ngờ điều gì sao? Tôi thề là tôi không làm gì cả, em tin tôi đi—— "
"Anh nói cái gì, Trác Viễn," Văn Kha ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn vào máy tính, giọng nói có hơi run rẩy: "Trường cấp Ba?"
Ngay vào lúc Trác Viễn còn muốn nói chuyện, điện thoại của Văn Kha bỗng nhiên bị cướp đi.
Anh giật mình, lúc quay đầu nhìn lại đã trông thấy Hàn Giang Khuyết vừa từ phòng tắm bước ra đang đứng sau lưng mình.
Hắn thậm chí còn không mở miệng nói gì, chỉ cúi đầu xuống liếc nhìn qua màn hình điện thoại một chút, sau đó lại cúp máy bằng khuôn mặt không cảm xúc rồi quẳng điện thoại lên một góc ghế sopha.
Văn Kha có hơi bối rối, gọi nhỏ tên hắn: "Hàn Tiểu Khuyết..."
"Tiểu Kha, sau này đừng nghe điện thoại của Trác Viễn cũng đừng nói chuyện với nó nữa."
Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn vào anh.
Omega giống như có thể thông qua đôi mắt kia, nhìn thấy từng đợt thủy triều đen kịt dâng trào khủng khiếp không sao khống chế được, nhanh chóng ào đến không qua nổi toàn bộ đồng tử kia.
Người này chẳng hề hỏi Trác Viễn đã nói cái gì, cũng không hỏi anh đã đáp lại điều gì.
Hình như vào giây phút đó, hắn đối với tất cả những chuyện này đều rất thờ ơ, nhưng đằng sau ánh mắt lạnh tanh ấy lại chỉ còn có nỗi hận thấu xương.
"Em ngâm mình đi, tôi chuẩn bị nước xong rồi." Hàn Giang Khuyết nhìn anh bằng ánh mắt đó, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
Trong nháy mắt ấy, khi Văn Kha đối diện với Hàn Giang Khuyết, lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng thấy——
Người mà mình yêu nhất đang bị nỗi thù hận sâu sắc nuốt chửng, đang bị thủy triều đen kịt nhấn chìm.
Anh sắp mất đi người ấy rồi.
"Hàn Giang Khuyết!"
Văn Kha run rẩy, bỗng nhiên chẳng thể kiềm chế nổi nên lớn tiếng nói: "Cậu nhìn tôi đi."
Cả người Hàn Giang Khuyết đứng lại, qua rất lâu, hắn mới quay đầu, yên lặng nhìn vào Văn Kha.
Anh bám vào lưng ghế tựa rồi đứng lên, gằn từng chữ nói: "Tôi muốn cậu nói cho tôi biết, cậu đang điều tra chuyện gì—— liên quan đến trường cấp Ba, cậu đã điều tra được gì rồi?"
"Có ý nghĩa gì sao?" Hàn Giang Khuyết nói: "Văn Kha, bất kể tôi đã điều tra được gì, không phải em đều sẽ... sẽ không hận nó sao?"
Hắn nói đến đây, đôi mắt đen nháy chợt lóe nỗi đau đớn mãnh liệt, Hàn Giang Khuyết cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình được nữa.
"Em thật sự muốn biết, đúng không?"
Alpha tiến lên một bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Văn Kha, nghiến chặt răng nói: "Mười năm trước, một tháng sau khi em bị đuổi học vì gian lận, chủ nhiệm Đới từ căn hộ cũ đã chuyển đến một căn nhà mới trong thành phố—— trong tài khoản có hai mươi tám vạn. Số tiền kia là ai đã đưa cho ông ta? Văn Kha, em có biết hay không?"
Trong đôi mắt của Hàn Giang Khuyết vằn vện những tơ máu đỏ, hắn nắm chặt lấy một bên lưng ghế, giọng khàn khàn nói: "Những kẻ nhận tiền không chỉ có mình ông ta, hiệu trưởng năm đó là người nhận được nhiều nhất, MK, bọn họ đều biết cái thằng em đã ném giấy cho là ai, em là học sinh ưu tú nhất của trường, vậy mà sao không có ai điều tra đến cùng xem là ai gian lận, vì sao lại đè hết những chuyện này xuống! Vì sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy ngày như thế, đã đuổi học em rồi! Chính bọn họ là những kẻ đã hủy hoại cả đời này của em!"
Alpha tựa như một con thú non bị thương nặng, tiếng kêu thê thảm tựa như rỉ máu: "Văn Kha, em có biết là ai đã đưa tiền cho bọn họ không? Kẻ đó là Trác Ninh, cha của Trác Viễn!"
Nước mắt Văn Kha rốt cuộc cũng không khống chế nổi.
"Tôi biết." Anh nức nở nói.
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết mở to, khó thể tin nổi: "Cái gì?"
Nhưng cả người Văn Kha chỉ xụi lơ quỳ gối trên mặt đất: "Tôi biết, Hàn Tiểu Khuyết—— mười năm trước, tôi đã biết chuyện này rồi."
Văn Kha nhắm hai mắt lại, anh không có cách nào đối mặt với ánh mắt này của người kia.
Trái tim của con người, có lúc ngay cả bản thân cũng cảm thấy sợ đến nổi cả da gà.
Hứa Gia Nhạc đã từng nói: Văn Kha, nếu như cậu không nhìn thấy cái bóng đó, thật ra có thể vừa vặn nói rõ rằng cậu lựa chọn đứng trong bóng tối mà thôi.
Là anh vẫn luôn đứng ở trong tối.
Đứng trọn cả mười năm.
Bí mật đã bị chôn vùi mười năm này, ngay cả Trác Viễn còn tự cho rằng có thể giả vờ như không, che giấu thật tốt.
Nhưng thật ra Văn Kha biết rõ là ai đã hủy hoại đời này của mình.
Con người khi yếu đuối nhu nhược, ngay cả mình cũng có thể lựa chọn cách lừa dối bản thân, thậm chí nhẫn tâm đến mức trở thành tòng phạm cùng với hung thủ.