Vũ Văn Lan hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi đúng là gan lớn bằng trời."
Nữ nhân trong cả hậu cung đều chỉ mong hắn có thể nhìn các nàng nhiều thêm một cái, cũng chỉ có nàng ghét bỏ mình.
Yến Xu rụt đầu một cái, lấy can đảm nói: "Thần thiếp không hiểu, tại sao bệ hạ lại xuất hiện như vậy?"
Vũ Văn Lan thuận miệng nói dối: "Đã khoá cửa rồi, trẫm không muốn kinh động người khác."
Trong cung quy củ nghiêm khắc, giờ Hợi mỗi đêm chính cung đều khóa cửa đúng giờ, không thể tùy ý đi đi lại lại, coi như Hoàng đế muốn đến hậu cung, cũng phải đặc biệt lấy chìa khóa từ chỗ thái giám mở cửa mới được.
Lý do này còn có chút đáng tin, Yến Xu không hỏi nhiều nữa, chẳng qua là chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội vàng hỏi: "Vừa rồi thần thiếp không nhận ra bệ hạ, tay của bệ hạ...không sao chứ?"
Vũ Văn Lan mặt mày bình tĩnh: "Đau."
Yến Xu bị dọa sợ, vội vàng lấy đèn giường từ trong màn để kiểm tra, chỉ thấy trên tay hắn đã sưng một miếng, còn chảy máu.
Chậc, lúc nãy nàng cắn hung ác như vậy.
Nàng lập tức bị dọa sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Thần thiếp không không, không biết là bệ hạ, rất mong bệ hạ tha, tha, tha tội. Nếu không thì thần thiếp truyền ngự y cho bệ hạ?"
Vũ Văn Lan trầm mặt nói: "Sau khi truyền ngự y ngươi sẽ bị phán tội danh gì?"
Yến Xu ngừng một lát.
Cũng phải, cắn Hoàng đế bị thương có thể là tội chết, gọi ngự y tới còn không phải là nàng tự chui đầu vô lưới sao?
Chậc, cũng thật là xui xẻo! Là ai nửa đêm êm đẹp lại nhìn trộm còn vào phòng người ta, chẳng lẽ là một tên biến thái!
Vũ Văn Lan: "???"
Mặc dù không biết từ "biến thái" này có ý gì, nhưng vẫn mơ hồ đoán ra từ này không tốt.
Lại nghe nàng nói: "Thần thiếp không cố ý muốn cắn bệ hạ, thần thiếp tưởng là dâm tặc..."
"..."
Đây không phải là một từ dễ nghe, hắn chỉ có thể nói: "Được rồi, trẫm trở về tự mình băng bó là được."
Dứt lời lập tức xoay người đi ra ngoài.
Yến Xu vội vàng hành lễ: "Cung, cung tiễn bệ hạ."
Vũ Văn Lan dừng chân quay đầu nhìn nàng: "Đừng để bị lộ."
Yến Xu nhanh chóng ngậm miệng ra sức gật đầu.
~~
Về thẳng tẩm điện của cung Càn Minh, Vũ Văn Lan nằm trên long sàng, lúc này mới phát hiện vết thương trên tay rất đau.
Vì vậy thức dậy gọi: "Người đâu."
Phú Hải lên tiếng đáp lại, chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy vết thương trên tay hắn, bỗng chốc trợn to mắt: "Bệ hạ..."
Vũ Văn Lan giơ tay ngăn lại, chỉ nói: "Lấy thuốc trị thương tới."
Phú Hải chỉ đành đáp lại, vội vàng cầm thuốc quay lại, dọc đường ai cũng không dám kinh động.
Thuốc trị thương thượng hạng thoa lên vết thương, trong cảm giác lạnh như băng còn mang theo chút bỏng đau, Vũ Văn Lan khẽ cau mày nhẫn nại, trong lòng không nhịn được nhớ lại chuyện vừa nãy.
Sau đó càng nghĩ càng cảm thấy không giải thích được __
Tối nay hắn đã làm cái gì?
Cái muốn tra thì không tra được, ngược lại còn bị thương.
Nha đầu kia người thì mềm mại, miệng lại thật có sức lực.
Là muốn ăn sao?
Trong lúc đang suy nghĩ bậy bạ, chợt nghe thấy suy nghĩ trong đáy lòng của Phú Hải đang băng bó cho hắn: [Ai ya, tại sao vết thương này của bệ hạ lại giống như là bị người cắn, nhìn dấu răng nhỏ này, chẳng lẽ là nữ nhân??? Vừa nãy bệ hạ đã làm gì ...]