Buổi tối họ sẽ gọi điện thoại cho nhau như thường lệ, nhưng Phó Sâm không yên tâm được, cứ liên tục dặn rằng không được thức khuya. Mà Lâm Tẫn ở đầu dây bên kia dù biết rõ là người ta không nhìn thấy được, thế mà vẫn gật đầu vâng vâng dạ dạ liên tục, như thể không dám vi phạm vậy đó.
Đến gần giữa trưa hôm sau, thời gian kiểm tra kết quả của Phó Sâm đã tới.
Tiếng bíp còn chưa kịp vang, thì bên kia đã nhấc máy.
Phó Sâm ngạc nhiên nhướng mày, mà cuộc gọi đã kết nối được một giây.
Thật ra hắn không ôm bất kỳ hy vọng nào cả, bởi Lâm Tẫn là kiểu người sống vội hiếm gặp trong xã hội hiện nay, cậu không cuống lên mới là lạ đấy. Còn hắn thì ngược lại, tất cả thời gian của hắn đều dùng để lười biếng, muốn ngủ thì ngủ, khi thức thì tinh thần sảng khoái lắm.
“Phó Sâm ơi?” Vừa nghe giọng là biết Lâm Tẫn bây giờ đang tỉnh táo.
Nhưng Phó Sâm vẫn không đáp lại.
“Sao anh không nói gì hết vậy?” Lâm Tẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nghi ngờ nói: “Cũng không gọi nhầm mà.”
Thế mà người ta lại tỉnh, tối hôm qua không thức khuya à?
Phó Sâm nói rất chậm: “Hôm nay em dậy sớm thật.”
Lâm Tẫn: “…” Cảm giác được tha thứ lại đến rồi, cảm ơn anh quá cơ.
Chẳng hiểu sao cậu lại chợt nhớ về những năm tháng cay đắng do bị Phó Sâm trêu chọc mãi, đến tận bây giờ, khi ở bên nhau rồi cậu vẫn không tránh khỏi, đến mức khiến cậu suýt chút nữa là bị ám ảnh tâm lý luôn.
Cảnh tượng tự đâm đầu vào chỗ chết hôm qua vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, Lâm Tẫn đành phải phòng ngừa hết mọi khả năng khiến nó có thể xảy ra lần thứ hai. Vì để an toàn hơn mà tối đó cậu phải đi ngủ sớm, lại còn phải cài báo thức vào đúng 7 giờ sáng nữa.
Khéo thật, vừa đúng lúc luôn.
Lâm Tẫn tỏ vẻ: đề này cậu chấp hết.
“Không phải tại anh à?” Giọng điệu của Lâm Tẫn đầy oán trách. Khi nói câu này, khóe mắt cậu cong lên trông rất vui vẻ, vừa nhìn đã biết ngay là giả rồi.
Tại hắn à?
Phó Sâm thà tin rằng cậu là vì sợ hắn kiểm tra nên mới vậy.
Nói mà cũng không sợ bị sét đánh.
“Lâm Tẫn, em thật là…..” Phó Sâm trầm giọng than thở một hơi thật dài, khiến hứng thú của người ta bị khơi gợi xong thì đột ngột dừng lại, cười nhẹ một tiếng, sau đó mới gằn từng chữ vào tai người ta: “Ngựa quen đường cũ.”
Mấy lời buồn nôn như nước biển tràn ra bốn phía, như thể mứt hoa quả thơm ngọt dinh dính như vậy chắc chắn là giả, chỉ có lời lúc Lâm Tẫn xấu hổ, sợ sệt nói ra mới chân thành và đúng sự thật mà thôi, chỉ có lúc đó mới đáng tin.
Lâm Tẫn: “….” Mất lòng tin vào nhau quá rồi đó.
Cậu coi như không nghe thấy câu này, bắt đầu ra đòn phủ đầu.
“Anh nhớ em rồi nên mới gọi cho em đúng không nè?” Lâm Tẫn là người thế nào? Trước mặt Phó Sâm, cậu mãi mãi là người kiên cường bất khuất, lành sẹo quên đau.
Phó Sâm nói: “Có không ta.”
Lâm Tẫn cười: “Vậy ít nhất một nửa là nhớ em rồi!”
Phó Sâm vẫn không phủ nhận, mà đi vào chuyện chính luôn: “Hôm qua chẳng phải em nói là anh thiếu bạn ăn cơm mới gọi em à? Để chứng minh trong sạch, hôm nay anh cho em ăn tiếp.”
Trong lòng Lâm Tẫn vẫn khó mà tin được, càng có cảm giác như là vẫn thiếu bạn ăn chung mới mời cậu vậy đó.
Mặc dù cậu vẫn luôn nghi ngờ hành động mời cơm của Phó Sâm, thế nhưng cậu lại đồng ý không chút do dự.
Trên ban công còn treo một chiếc áo khoác đồng phục màu xám đã được giặt sạch rồi phơi khô xong xuôi, cũng nên trả nó lại rồi.
Cậu bước xuống lầu, nói với bảo mẫu Phùng Như Chi rằng hôm nay mình không ăn ở nhà, mà sang nhà đối diện ăn.
Phùng Như Chi thấy khó hiểu, bèn hỏi: “A Tẫn à, hôm qua em cũng đi, quan hệ giữa em và cậu trai nhà đối diện là gì thế?”
“Chị nhớ cậu trai đó là một Enigma rất hiếm thấy.” Như Chi hỏi thử. “Hai đứa, không phải là bạn bè hả?”
Không phải do chị suy diễn linh tinh, mà bình thường cậu chàng Lâm Tẫn này nếu có thể ở nhà là cứ ở lì trong nhà luôn, cũng chưa bao giờ đưa bạn về nhà cả, chỉ có dạo gần đây mới thường xuyên qua lại với anh chàng nhà đối diện thôi.
Lâm Tẫn cũng không muốn gạt, cậu lắc đầu: “Không phải bạn đâu chị, là bạn trai.”
Như Chi há hốc mồm, mất một lúc lâu mới có thể lên tiếng: “Em yêu đương cùng Enigma?! Nguy hiểm quá, lỡ em không chịu được pheromone thì phải làm sao?”
“Chị Như Chi ơi, em là Omega cấp S đó.” Lâm Tẫn bất lực nói.
Như Chi cũng vừa nhận ra, an tâm hơn chút: “Vậy cũng phải cẩn thận chứ em!”
Nửa giờ tiếp theo, Lâm Tẫn bị Như Chi lôi đi phổ cập kiến thức khoa học về những điều Omega cần lưu ý khi yêu đương.
Chẳng qua là vì Như Chi là người từng trải, từng yêu đương rồi, nên sao chị lại không hiểu những tên Alpha lòng lang dạ thú đó suy nghĩ gì được chứ? Không đúng, bây giờ còn là Enigma đỉnh cao hơn, nhưng có là gì thì cũng cùng một loại hết thôi.
Hôm nay cửa nhà không đóng, nên Lâm Tẫn có thể đẩy ra rồi vào thẳng luôn.
Cậu tự lấy dép lê từ tủ giày ra thay, rồi đặt cái túi đựng đồng phục của Phó Sâm lên bàn trà, sau đó lặng lẽ đi vào nhà bếp. Cậu chợt phát hiện ra Phó Sâm đã làm xong hết cả rồi, đang chuẩn bị dọn thức ăn ra bàn.
Đối mặt với nhau, nhưng Phó Sâm lại chẳng có phản ứng gì, hắn đặt đồ ăn lên bàn, rồi lại xoay người trở lại nhà bếp, mà Lâm Tẫn cũng tự giác theo hắn đi xới cơm.
“Sao hôm nay em đến không nhanh bằng hôm qua?” Phó Sâm hỏi.
“Bởi vì bảo mẫu nhà em, là chị Như Chi đó, chị ấy dạy em mười chiêu thức đề phòng Alpha.” Lâm Tẫn thấy Phó Sâm có vẻ như chưa hiểu lắm, bèn cười nói: “Không đúng, là mười chiêu thức đề phòng Enigma.”
Vừa nói vậy là Phó Sâm lập tức hiểu ngay. Sắc mặt hắn bỗng trở nên rất khó coi, đen còn hơn đít nồi để lâu không chà.
Lâm Tẫn bật cười thành tiếng: “Chị Như Chi nói chắc chắn là anh có ý đồ xấu, muốn gạt em làm ‘chuyện người lớn’ đó.”
“Chị ấy gạt em thôi.” Phó Sâm nghiến răng ken két.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lâm Tẫn càng tươi hơn, cậu kề sát vào Phó Sâm rồi nói: “Chị ấy gạt em, vậy anh thì không gạt em hả?”
“Anh không gạt em.”
“Thật không?” Lâm Tẫn hỏi: “Lỡ anh gạt em thì phải làm sao?”
Phó Sâm bưng thức ăn ra khỏi nhà bếp: “Không làm gì cả.”
Hành động làm nên thương hiệu của một thằng đàn ông tồi, hứa hẹn cho lắm vào nhưng không làm gì cả.
Lâm Tẫn chỉ cười rồi theo hắn ra khỏi nhà bếp, kịch bản thất bại cậu cũng chẳng giận, bởi vì đó giờ cậu cũng có thành công được mấy lần đâu.
Lúc ngồi xuống ăn cơm, trên bàn không nhiều đồ ăn như hôm qua nữa, có lẽ là vì hôm qua thật sự đã lãng phí không ít nên hôm nay chỉ có bốn mặn một canh, cá thịt có đủ, mà màu sắc cũng rất bắt mắt.
Tuy Lâm Tẫn đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng vẫn không thể không ngạc nhiên: “Anh còn làm cả phật nhảy tường nữa nè.”
“Vậy anh có biết làm thịt viên nước tương không?” Lâm Tẫn háo hức.
Phó Sâm không phụ kỳ vọng của cậu, bình thản nói: “Biết.”
“Phó Sâm ơi, sao anh làm được vậy?” Lâm Tẫn trầm trồ thán phục.
“Vì nó rất đơn giản.” Phó Sâm trả lời cậu.
Lâm – suốt mười mấy năm không học được cách nấu cơm, chỉ có một kỹ năng duy nhất là úp mì gói – Tẫn: “….”
Cậu ổn, không muốn nói chuyện nữa, yên lặng ăn cơm thôi nào.
Bữa cơm này kết thúc trong trạng thái im lặng, Lâm Tẫn không biết nói gì, mà Phó Sâm cũng chẳng có gì để nói.
Sau khi ăn xong, Lâm Tẫn ngồi trên sofa ăn quả quýt Phó Sâm vừa lột cho cậu. Cậu thầm đánh giá trong lòng, quả quýt này không ngọt khủng khiếp như quả lần trước nữa.
Rồi cậu lại nhớ đến việc xảy ra ngày hôm qua, lập tức hiểu ra ngay. Không đúng rồi, sao cậu lại phải chạy chứ? Cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì cậu cũng có thiệt thòi gì đâu?
Sáng nay kỳ động dục của Lâm Tẫn đã kết thúc, nhưng cậu vẫn có ý thức bảo vệ an toàn, vậy nên sau gáy vẫn còn dán miếng dán ngăn mùi. Tuy rằng hôm nay cậu chẳng ở bên Phó Sâm được bao lâu, nhưng vì để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cậu vẫn ngoan ngoãn dán miếng dán ngăn mùi lên.
Sau khi ăn trưa xong, cậu lại ngồi đó cọ thêm một lát nữa. Phó Sâm thấy cậu chưa muốn về, bèn lột cho cậu hai quả quýt, còn gọt thêm một quả táo, rồi xuống nhà bếp rửa tay. Xong xuôi, hắn mới đem đồng phục Lâm Tẫn mang tới lên lầu, tiện tay cầm luôn cả quyển sách xuống ngồi cạnh người ta, thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài ba câu.
Lâm Tẫn chơi game offline trên điện thoại, chờ đến giờ cơm chiều để về nhà ăn. Hai người ngồi cạnh nhau, chỉ cách nhau bằng một cái tay vịn của sofa, khoảng cách ấy đã thể hiện quan hệ của bọn họ, tuy chưa đến mức thân mật, nhưng rất đơn giản thoải mái, không quá gần gũi cũng chẳng quá xa cách, như thể bao nhiêu năm tháng đều đang lắng đọng trong khung cảnh này.
Lúc Lâm Tẫn vừa cày game được đến màn 200, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Cậu quay mặt sang nhìn Phó Sâm, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì cả.
Có lẽ là dì bảo mẫu về thôi, Lâm Tẫn nghĩ vậy.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, giọng nói vang lên ở huyền quan đã đánh tan suy nghĩ của Lâm Tẫn.
“Phó Sâm ơi, có nhớ mẹ không con? Mẹ xong việc sớm nên về rồi đây.” Người phụ nữ đó vui vẻ nói.
Động tác lật sách của Phó Sâm khựng lại, hắn mắt nhắm mắt mở, thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Mẹ Phó tung tăng bước vào phòng khách, đúng lúc chạm mắt với Lâm Tẫn đang ngẩng đầu lên nhìn. Bây giờ bà cười tiếp cũng được, mà không cười nữa cũng chẳng xong.
Lâm Tẫn lẳng lặng nhìn mẹ Phó, người phụ nữ ấy mặc một bộ váy dài màu đen, mái tóc dài buộc một nữa xõa trên đầu vai, ngũ quan xinh đẹp tinh tế, cả người đều tỏa ra khí chất quý phái. Cậu thầm nghĩ, có lẽ tính cách của Phó Sâm là được thừa hưởng từ ba nhiều hơn.
Mẹ Phó dùng một ánh nhìn nghiêm túc quan sát Lâm Tẫn từ đầu đến chân. Làn da trơn láng mịn màng, thân hình mảnh khảnh, mắt mày xinh đẹp, là kiểu chỉ cần nhìn một cái là sẽ thấy ngạc nhiên vì vẻ kiều diễm của cậu ngay. Tuy diện mạo không có khuyết điểm nào cả, nhưng gương mặt lại cứ lạnh tanh trông y hệt Phó Sâm vậy, có vẻ hơi khó gần, cũng khó nói chuyện lắm đây.
Hai bên vẫn cứ im lặng, Lâm Tẫn bèn lên trước để phá vỡ tình huống xấu hổ này: “Con chào cô ạ.”
Lễ phép lắm, cậu bé này ngoan ghê. Nụ cười của mẹ Phó vẫn không đổi, khiến cho người ta cảm thấy ánh mắt bà bỗng sáng hơn một chút, bà tán thưởng gật nhẹ đầu.
Lâm Tẫn quyết định rút lui càng nhanh càng tốt, tình hình này nói không chừng là Tu La tràng ấy chứ, cậu còn dám ở lại ăn cơm chiều mới lạ đấy.
Ai ngờ khi cậu vừa đứng dậy, Phó Sâm bên cạnh đã vươn một tay kéo cậu ngồi xuống.
Ánh mắt của mẹ Phó càng sáng hơn, bà ngồi xuống chiếc sofa đối diện với Lâm Tẫn, cười thật tươi: “Lâm Tẫn đúng không con? Nói chuyện với cô chút nhé.”
Lâm Tẫn gật đầu rất nặng nề, vẻ mặt trông thê lương lắm.
Cậu sợ quá. Cậu phải một mình đối mặt với mẹ chồng tương lai đây này. Cậu len lén liếc sang nhìn Phó Sâm một cái, tên này được lắm, người ta đã đọc sách đến mê mẩn cả rồi, nên bên ngoài có thế nào cũng mắt điếc tai ngơ thôi.
Cậu đang trải qua cảnh dầu sôi lửa bỏng như này, mà người ta lại ở bên cạnh nhàn nhã đọc sách? Tại sao thế giới này lại bất công đến vậy? Tại sao lại khác biệt nhiều đến thế? Cậu muốn khiếu nại quá.
“Con và Phó Sâm yêu nhau bao lâu rồi?” Mẹ Phó điềm đạm hỏi.
Mới mở màn mà đã hỏi câu trí mạng vậy rồi.
“Hôm nay là ngày thứ tư ạ.” Lâm Tẫn vẫn chưa thống nhất về khẩu cung với Phó Sâm, vậy nên cậu nói thật hết.
Mẹ Phó rất ngạc nhiên, nhưng sắc mặt vẫn cứ tỉnh bơ. Bà vừa tính thử, thì trong lòng đã sốc khủng khiếp, vậy nghĩa là vừa mới yêu nhau được một ngày là Phó Sâm đã đánh dấu người ta.
Cái nết giống hệt như ông bố Phó Duyên Kiêu của hắn. Hai người chưa gặp được nhau mấy lần thì đã kết hôn, nhưng vào đêm tân hôn đã lập tức đánh dấu bà trọn đời. Xem ra Phó Sâm này thật sự là trò giỏi hơn thầy rồi.
“Đừng trách cô tò mò, nhưng mà hai con ai theo đuổi ai thế?” Mẹ Phó bà tám hỏi. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là Phó Sâm theo đuổi Omega nhà người ta, nếu không thì sao lại vừa mới xác nhận quan hệ đã đè con người ta ra đánh dấu tạm thời? Nhưng bà vẫn muốn nghe cậu chính miệng xác nhận hơn.
“Con theo đuổi anh ấy.” Tuy lúc Lâm Tẫn nói ra thì không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại không khỏi hoảng loạn.
Trời ơi, hình tượng của cậu trong mắt mẹ chồng tương lai không biết đã nát thế nào rồi, cậu không dám nghĩ đến nữa. May là không hỏi cậu theo đuổi trong bao lâu, nếu như nói là cậu theo đuổi tận hai tháng trước mặt người lớn, thì Omega như cậu biết giấu cái mặt đi đâu đây?
Mẹ Phó càng ngạc nhiên hơn nữa. Không phải chứ? Tính cách của Phó Sâm bà vẫn hiểu được chút đỉnh, đối với những thứ mình thích, Phó Sâm phải ra tay thì sẽ ra tay ngay, đáng lý ra phải là hắn theo đuổi mới đúng.
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt mẹ Phó nhìn vào Lâm Tẫn bỗng đong đầy trìu mến.
Con trai ơi, con bị Phó Sâm treo cổ* đấy, con sập bẫy rồi con ơi.
(*Gốc là 吊着 Treo cổ một người là một loại tâm lý tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng, người bị treo được ví như một chiếc lốp dự phòng.)
Tuy rằng không biết mình bị hiểu lầm cái gì, nhưng mà nhẹ nhõm hẳn, Lâm Tẫn nghĩ.
Sau đó mẹ Phó không hỏi về chuyện yêu đương nữa, mà hỏi về tình hình gia đình cậu.
Lâm Tẫn nói sơ qua một chút, mẹ lớn của cậu là nữ doanh nhân Alpha Lâm Bộ Vy, còn mẹ nhỏ của cậu là nữ Omega Hứa Nhã, một diễn viên múa ba lê nổi tiếng.
Mẹ Phó cười nói: “Tháng trước cô có gặp mẹ lớn của con ở bữa tiệc do Tề thị tổ chức, là một nữ Alpha vừa giỏi giang vừa dịu dàng.”
Mẹ Phó nói chuyện rất điềm đạm, rất chậm rãi, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nên sau đó Lâm Tẫn cũng thả lỏng hơn nhiều.
Hơn nửa giờ sau, hai bên đều rất vừa ý với nhau, cho rằng bên kia rất dễ gần, xưng hô của Phó cũng theo đó mà chuyển từ Lâm Tẫn thành Tiểu Tẫn.
Mẹ Phó nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, cũng nên đi nấu cơm chiều rồi, thế là bà bèn đi về phía nhà bếp chuẩn bị cơm, trước khi đi còn cố ý quay lại nói với Lâm Tẫn rằng cậu phải ở lại ăn tối.
Thấy mẹ Phó đã đi vào nhà bếp, Lâm Tẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó quay sang đánh người bên cạnh vài cái.
“Sao anh không nói đỡ cho em? Mà anh nói với mẹ anh về em hồi nào thế?” Lâm Tẫn oán giận nói, cả người cậu nhoài về phía trước tựa lên tay vịn sofa. Vẻ mặt của cậu khi nói chuyện với người khác không được hoạt bát như khi nói với Phó Sâm, còn tức giận chu môi lên nữa.
Phó Sâm đóng sách lại rồi đặt lên bàn trà, nghiêng người sang rũ mắt ngắm Lâm Tẫn. Trước mắt hắn là mái tóc đen hơi rối, cảm giác có vẻ mềm mại lắm, thế là Phó Sâm tranh thủ vuốt nhẹ vài cái.
Cảm giác được hành động trên đỉnh đầu mình, Lâm Tẫn ngạc nhiên lắm, vội vàng nhìn lên ngay. Phó Sâm có thấy thì cũng vuốt cho đã rồi rụt tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra, mím môi: “Ngày đó đánh dấu em, anh đã nói với mẹ về em rồi, nên mẹ sẽ không khó dễ gì em đâu.”
“Vậy thì em phải cảm ơn anh rồi.” Lâm Tẫn càng bất mãn hơn.
“Cảm ơn đi.” Phó Sâm lại trêu cậu.
Lâm Tẫn đứng bật dậy rồi liếc hắn một cái: “Em đi đây.”
“Em không ở lại ăn cơm à? Mẹ anh có vẻ thích em lắm.” Phó Sâm nắm chặt lấy tay Lâm Tẫn.
Lâm Tẫn nhéo nhẹ vào tay Phó Sâm, đợi tới khi người ta buông ra mới nói: “Không được, hôm nay em xấu hổ chết được, em không muốn làm thiêu thân nữa đâu anh.”
Khóe môi Phó Sâm hơi cong lên, cũng không níu kéo cậu cho bằng được: “Vậy được rồi, em cứ lén trốn đi, anh sẽ nói với mẹ.”
Đến lúc phải đi thật thì Lâm Tẫn lại lưu luyến, cứ ba bước phải quay lại một lần, nhưng cậu sợ quấy rầy đến mẹ Phó nên chỉ dám nói nhỏ: “Em đi đó nha.”
Phó Sâm gật đầu, sau đó khuyên cậu: “Lần sau đến thì em phải ở lại ăn cơm đó.”
Lâm Tẫn biến sắc ngay tại chỗ, co giò chạy mất.
Mùi thức ăn bay ra khỏi nhà bếp, khi mẹ Phó trở lại phòng khách, chỉ còn thấy mỗi Phó Sâm ngồi ở đó. “Tiểu Tẫn đâu con?”
“Về nhà rồi ạ.” Phó Sâm nói.
“Sao con không giữ người ta lại ăn cơm?” Mẹ Phó trách hắn.
Nhưng Phó Sâm là tay nói dối không cần chuẩn bị kịch bản, mặt không đỏ tim cũng chẳng đập: “Con có giữ, nhưng mà em ấy bảo lần sau.”
“Vậy thì được.” Mẹ Phó đã tin, sau đó nói với Phó Sâm: “Mau ra ăn cơm đi con.”
Phó Sâm đứng dậy đi đến phòng ăn, mẹ Phó đi ở phía trước vẫn cứ lải nhải mãi: “Đó đâu phải kiểu con thích đâu nhỉ? Mẹ nhớ con thích kiểu dịu dàng trầm tính, đúng là Tiểu Tẫn trầm tính thật, nhưng tính cách lại lạnh lùng giống hệt con.”
Phó Sâm: “….” Bây giờ con thích kiểu này đó, được chưa ạ?